Lục Thi Duy không biết hai cô như bây giờ có tính là đã cùng một hay chưa. Lạc Vĩ Vĩ đối với nàng miệng mồm xác thực không đê tiện như lúc trước nữa, nhưng mà ngẫu nhiên cũng sẽ nhịn không được nói mấy lời ngứa đòn; giống như quan tâm cũng nhiều một chút, nhưng có khi vẫn rất khó chịu. Biến hóa rõ rệt nhất đó là, Lạc Vĩ Vĩ học được động tay động chân với nàng rồi.

Hai cô cũng quá lâu không có yêu đương gì rồi, đã quên mất cái lúc mới yêu một chút ngây thơ, một chút mập mờ, một chút mừng thầm đều đã qua rồi. Hết thảy đều lộ ra đương nhiên, giống như các cô vốn đã cùng một chỗ vậy, chỉ có điều Lạc Vĩ Vĩ đã bỏ qua một đoạn thời gian, cùng nàng bỏ qua rồi.
Lục Thi Duy cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Sáng sớm chủ nhật, Lục Thi Duy đi gọi Lạc Vĩ Vĩ thức dậy cùng nhau tổng vệ sinh. Lạc Vĩ Vĩ chết sống không chịu đứng lên, ôm chặt chăn kêu rên.
"Đứng lên đi, không phải hôm qua cậu đã đồng ý với tôi rồi sao?"
"Sao tôi không nhớ vậy?" Lạc Vĩ Vĩ chơi xấu, sau đó hối hận trong lòng, vì sao tối qua Lục Thi Duy lột cho cô một quả cam mà đồng ý dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, cô đã bị một quả cam mua chuộc!
"Đừng có ở đây giả vờ, cậu không ngồi dậy tôi cũng phải nhấc chăn lên." Lục Thi Duy hù dọa cô, bởi vì cô vẫn thẹn thùng khi Lục Thi Duy nhìn thấy hết.
"Cậu hôn nhẹ tôi đi, hôn nhẹ tôi tôi sẽ đứng lên." Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục chơi xấu, sau khi nói xong chu miệng lên, giả vờ làm bộ dạng mỹ nhân ngủ say, chờ đợi vương tử đến hôn cô thức dậy.
Lục Thi Duy nhịn không được rùng mình một cái, thật sự là chịu hết nổi mà, nhịn không được muốn cho Lạc Vĩ Vĩ một cước làm sao bây giờ... Nhưng bây giờ bản chất giữa hai người đã có biến hóa, trước kia Lạc Vĩ Vĩ không thích nàng, nàng động thủ không lưu tình chút nào; hiện tại Lạc Vĩ Vĩ thích nàng như thế, nàng thật sự có chút không đành lòng. Vì vậy đành phải thuyết phục mình phải kiềm chế.
"Hình như Vương Đông Thanh gửi tin nhắn cho tôi, tôi đi xem đây, cậu ngủ đi, đừng ngồi dậy." Lục Thi Duy giả vờ nói.
Lạc Vĩ Vĩ nghe xong, một giây để suy nghĩ cũng không có, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, "Em ấy lại muốn làm gì vậy?"
Lục Thi Duy cười cười: "Em ấy phải gọi cậu thức dậy đó." Nói xong cầm áo ngủ ném qua, ánh mắt dừng ở trước ngực Lạc Vĩ Vĩ một cái chớp mắt, lại không đành lòng mà chuyển đến nơi khác. Lạc Vĩ Vĩ quá gầy, quá nhỏ. Lục Thi Duy quyết định buổi tối làm một chút đồ ăn ngon tẩm bổ cho cô. Nếu như cô biểu hiện tốt.
Lạc Vĩ Vĩ không tình nguyện mà rời giường, sau khi trông thấy bữa sáng trên bàn, tâm tình mới hơi chút chuyển tốt.
Ăn sáng xong, hai người bắt đầu phân công quét dọn.
"Mở chút nhạc nha?" Lạc Vĩ Vĩ đề nghị. Bởi vì Lục Thi Duy là người rất nghiêm túc, thời điểm chuyên tâm làm một chuyện sẽ không thích nói chuyện, Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy như vậy quá an tĩnh.
Lục Thi Duy không có phản đối, "Mở đi, đừng quá ồn."
Lạc Vĩ Vĩ cũng không thích quá ồn, nhất là vào giây phút này, có lẽ mở chút nhạc nhẹ nhàng, như vậy một bên lao động một bên giữ tâm tình vui vẻ.
Lạc Vĩ Vĩ dùng di động cất cao giọng hát, sau đó thuận tay cất điện thoại vào trong túi. Cô phát ra trong List toàn ca khúc thế kỷ trước, niên đại đó ý nhị độc nhất.
Lục Thi Duy tuy rằng từ nhỏ là một học sinh giỏi, nhưng cũng không có không để ý đến chuyện bên ngoài, ngay lúc đó âm nhạc phổ biến nàng cũng thích nghe. Những năm kia đám nhóc bọn họ đều mơ ước có một chiếc để mang bên người, nói ra cho oai là muốn học tốt tiếng anh, thật ra đều tiết kiệm tiền mua một cuốn băng ca nhạc nghe. Ban đêm làm bài tập liền mang tai nghe, vừa nghe vừa viết. Khi đó còn đặc biệt phổ biến nghe phát thanh, bạn học lúc đó có khi chọn bài hát, chẳng qua chọn bài hát lúc đó không thuận tiện như bây giờ, có thể nhắn tin trực tiếp trên WeChat, khi đó hoặc là viết thư gửi qua bưu điện đến radio, hoặc là vào buổi tối phải không ngừng gọi điện trực tiếp, còn chưa chắc đã thông máy. Khi đó bọn nhỏ không có phương thức giải trí như hiện nay, rất nhiều người trưởng thành đều bầu bạn với đài phát thanh. Lục Thi Duy còn nhớ khi đó nàng thích nhất một người người chủ trì radio, gần đây cũng nghe thấy giọng nói của ông, vẫn dễ nghe như trước, làm bạn với nàng rất nhiều không ngủ được, an ủi nàng.
Nhìn lại Lạc Vĩ Vĩ trước mắt một chút, cau mày đưa cho cô một cái khăn lau, nàng hoảng hốt cảm thấy những năm gần đây, thật ra không có gì thay đổi cả.
Trong điện thoại di động đang phát chính là 《 Thanh mai trúc mã 》của Chu Trị Bình, tuổi đời của bài hát này cùng với hai người không sai biệt lắm, cảm tình lúc trẻ, thanh mai trúc mã, hồn nhiên mà ưu thương.
Lục Thi Duy ngâm nga thei: "Mà những giấc mộng từng mơ kia, những bài ca từng hát, người đã từng yêu, những sự việc mà chúng ta khờ dại cho rằng vĩnh viễn không kết thúc kia, mà những giấc mơ đã từng mơ kia, bài hát từng hát, người đã từng yêu, ở lại năm tháng dài đằng đẵng không thể nối tiếp..."
"Cậu lại có thể biết hát?" Lục Thi Duy trong ấn tượng của Lạc Vĩ Vĩ không phải người hoài niệm như vậy.
"Nghe qua mấy lần là biết rồi chứ gì, làm sao vậy?"
"Không sao cả." Lạc Vĩ Vĩ nói xong lại mở một bài khác.
"..." Lục Thi Duy quả thực im lặng, quả nhiên dù làm thế nào cũng không thay đổi được bản chất không biết xấu hổ của cô.
Bài tiếp theo Lục Thi Duy lại hát, Lạc Vĩ Vĩ vì vậy lại đổi bài khác. Hai người vừa lau bụi vừa chơi trò ấu trĩ, lại chơi đến không biết trời đất.
Rút cuộc, Lục Thi Duy vui chơi mệt mỏi, thời điểm uống chút nước nghỉ ngơi một chút, trong điện thoại di động truyền ra《 Hương vị 》của Tân Hiểu Kỳ.
Lạc Vĩ Vĩ cho rằng rút cuộc cũng có một bài Lục Thi Duy không biết hát rồi, vậy mở lâu chút, đến phần điệp khúc cô hát theo: "Nhớ nụ cười của cậu, nhớ nhung áo khoác cậu mang, nhớ làn váy trắng cậu mặc, cùng mùi hương trên người cậu ~~~ "
Váy...Màu trắng...?
Tâm Lục Thi Duy cả kinh, thời điểm thả ly không cầm chắc, nước đổ ra bàn. Vội vàng cầm khăn lau khô, Lục Thi Duy còn chưa khôi phục tinh thần.
Lạc Vĩ Vĩ lầm bầm lầu bầu: "Ôi chao, hát sai rồi, là đôi tất màu trắng."
A, thì ra chỉ là hát nhầm mà thôi.
Lục Thi Duy cố gắng khôi phục chút tâm tình, chuyển cái thang cho Lạc Vĩ Vĩ, để cô lau bóng đèn. Ai bảo cô dáng cao làm gì, loại chuyện lặt vặt này đương nhiên phải cô làm.
Lạc Vĩ Vĩ lưu loát mà đạp lên, thuận miệng nói: "Cậu đỡ giúp tôi tôi, tôi sợ té."
Nghe thấy ba chữ kia, Lục Thi Duy lại luống cuống, trực tiếp đi ôm chân Lạc Vĩ Vĩ, giống như sợ vừa buông tay Lạc Vĩ Vĩ sẽ thật sự ngã xuống vậy, giống như phía dưới là vực sâu vạn trượng, vừa đi liền không thể quay đầu lại.
"Tôi nói cậu đỡ cái thang... Không phải tôi..." Lạc Vĩ Vĩ bất đắc dĩ lắc đầu, cậu như thế tôi cử động thế nào... Tuy rằng cảm giác bị ôm bắp đùi rất hưởng thụ...
"Ồ..." Lục Thi Duy lúc này mới buông tay, vì mình vừa rồi căng thẳng quá đáng mà cảm thấy lúng túng, yên lặng đứng ở một bên đỡ cái thang, một câu cũng không nói, cũng không hát theo nữa.
Lạc Vĩ Vĩ chăm chú lau bóng đèn, không chú ý biểu lộ của Lục Thi Duy, "Tôi cảm thấy gần đây trí nhớ của tôi bỗng dưng tốt hơn ấy, luôn thường xuyên nhớ đến những chuyện tôi đã quên trước kia."
Lục Thi Duy không khỏi trở nên sốt sắng, "Cậu nhớ tới cái gì?"
"Rất lâu trước đây tôi đã thích cậu."
"Còn gì nữa không?" Lục Thi Duy ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cô chăm chú, căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cô.
Cô nói: "Mà tôi nhớ được có phải cậu cũng thích tôi hay không, bởi vì chúng ta không có cùng một chỗ. Nhưng cho dù là bây giờ, cậu vẫn chưa từng nói cậu thích tôi như cũ, có đôi khi tôi thật sự cậu nghĩ gì nữa."
Lục Thi Duy mấy lần há miệng muốn nói cái gì đó, rồi lại nhịn xuống không nói, cuối cùng chỉ cảm khái một câu: "Lạc Vĩ Vĩ, cậu thật sự giống một cô gái rồi đó."
"Biến làm kiêu sao?" Lạc Vĩ Vĩ dừng động tác trong tay lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút, đúng là không giống lời mà cô có thể nói ra. Chẳng qua... vân vân... "Lục Thi Duy, cậu có ý gì? Trước kia tôi chẳng lẽ không giống một cô gái hay sao?"
"Tôi cũng không có nói, tự cậu nói đó."
"..."
xxxx
Nếm qua cơm trưa phong phú Lục Thi Duy tự mình làm, Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy mỹ mãn dựa vào ghế sô pha xem TV. Trong kỳ nghỉ đông phim truyền hình quả nhiên không khỏi khiến cô thất vọng, 123 tập《 Hoàn châu cách cách 》, Chân Huyên Truyện, Tây Du Ký... Tất cả Đại Vệ thay nhau phát sóng.
"Đều không có gì đẹp đẽ." Lạc Vĩ Vĩ cảm khái một tiếng, chuyển đài lung tung.
Lúc này Lục Thi Duy ngồi xuống, "Cậu thưởng thức cái gì, sao lại cùng một sở thích với mẹ tôi vậy."
"Cái gì hả?" Lạc Vĩ Vĩ liếc mắt nhìn TV, đang phát tay kéo quỷ."Tôi... Đây cũng quá giật." Lạc Vĩ Vĩ quả thực bị một màn này sợ ngây người. Nam diễn viên trong phim bị xả súng, vẫn như cũ một người một thương đem tiểu quỷ tử quật ngã ngay trước mắt...
Lục Thi Duy nhìn không được nữa, đoạt lấy điều khiển từ xa đổi đã đến kênh pháp luật. Đang nói về một hung án vào một đêm mưa, hung thủ lợi dụng mưa to che lấp chân tướng, tình tiết vụ án khó bề phân biệt, làm cảnh sát lâm vào khốn cảnh, điều tra dừng lại không tiến.
Lạc Vĩ Vĩ không thích xem, muốn đoạt điều khiển từ xa đổi đài, "Xem gì đó dịu dàng chút được không, tôi vừa mới cơm nước xong cậu lại cho tôi xem thi thể..." Lạc Vĩ Vĩ ngang nhiên xông qua, mơ hồ ngửi thấy mùi sữa tắm thơm tho, hỗn hợp có hương vị của Lục Thi Duy, ngửi thấy trở nên giống như bộ dạng ăn thật ngon.
Cả người Lạc Vĩ Vĩ đều đè lên người Lục Thi Duy.
"Tránh ra, tôi đang xem TV." Lục Thi Duy thuận tay đem mặt cô đẩy qua một bên.
Lạc Vĩ Vĩ lại cọ qua, "Lục Thi Duy cậu nhìn tôi này, nhìn tôi này, TV có tôi để mà nhìn không?"
Lục Thi Duy nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào TV, chậm rãi gật đầu: "Có."
"..."
Gặp trở ngại quá khó. Lạc Vĩ Vĩ cắn cắn môi, sao có thể bại bởi TV chứ hả, trực tiếp bổ nhào qua đè Lục Thi Duy xuống sô pha, nhắm mắt lại liền hôn xuống.
Lục Thi Duy thân thể theo bản năng mà cứng ngắt, lập tức nhịn không được tim đập rộn lên, nhiệt độ cơ thể tăng cao. Lạc Vĩ Vĩ giống như trời sinh rất có thiên phú hôn môi, không cần ai dạy, luôn có thể đơn giản khơi lên trong lòng Lục Thi Duy một đám lửa.
Đại khái bởi vì Lạc Vĩ Vĩ bình thường chính là một người rất biết ăn nói, cho nên đầu lưỡi cũng đặc biệt linh hoạt nha, vì thế thời điểm mỗi lần Lạc Vĩ Vĩ hôn nàng, Lục Thi Duy luôn rất nhanh trầm luân, vô lực phản kháng. Mặc kệ một giây trước đó các nàng đang nói cái gì, đang làm cái gì, cho dù đang cãi nhau, luôn rất dễ dàng bị một nụ hôn như vậy hòa giải.
Nhưng mà Lục Thi Duy chịu đựng, không cho đáp lại quá nhiều. Bởi vì một khi đáp lại, nàng sợ khống chế mình không nổi, muốn có được nhiều hơn nữa. Bởi vì nàng vẫn luôn thích Lạc Vĩ Vĩ. Vẫn luôn...
Một cú điện thoại rất sát phong cảnh cắt ngang hai người, Lục Thi Duy vội vàng đẩy Lạc Vĩ Vĩ ra, "Tôi đi nghe, có khả năng là mẹ tôi." Cú điện thoại đến thật đúng lúc mà. Bởi vì Lục Thi Duy lại suýt nữa nhịn không được, muốn làm chút chuyện làm yêu với Lạc Vĩ Vĩ.
Nhưng khiến nàng ngoài ý muốn chính là, cú điện thoại này là Lâm Tuyết gọi tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play