Chủ nhật Lục Thi Duy cố ý dậy muộn một chút, bởi vì Lạc Vĩ Vĩ thích ngủ nướng, nàng đã nghĩ muộn một chút mới làm bữa sáng, đợi đến lúc Lạc Vĩ Vĩ rời giường vừa vặn có thể cùng ăn, miễn cho mỗi lần Lạc Vĩ Vĩ rời giường đều tội nghiệp mà than đói.

Nhưng mà không nghĩ tới thời điểm nàng thức dậy, Lạc Vĩ Vĩ đã ra ngoài.
Ánh sáng mặt từ đâu xuất hiện? Lạc Vĩ Vĩ lại dậy sớm! Nàng như thường lệ không gọi điện thoại hỏi, dù sao Lạc Vĩ Vĩ cũng không tốt đẹp nói với nàng, ngược lại nói nàng lo chuyện bao đồng. Chẳng qua trong lòng ít nhiều còn để trong lòng một chút.
Đơn giản mà nấu một tô mì, thời điểm Lục Thi Duy chuẩn bị ngồi xuống ăn, bỗng nhiên phát hiện Lạc Vĩ Vĩ để lại cho nàng một tờ giấy. Chữ viết của Lạc Vĩ Vĩ vẫn giống như hồi cao trung, không tiến bộ gì, thích viết nét, có chút chỉ có mình cô hiểu được.
Nhưng Lục Thi Duy đều có thể nhận ra. Tờ giấy không xưng hô cũng không đề tên bên dưới, chỉ có một câu vô cùng đơn giản: Tôi ra ngoài, có việc thì gọi.
Lục Thi Duy cũng cảm thấy có nhiều thứ đã bắt đầu lặng lẽ biến hóa, nói ví dụ như mấy tháng trước Lạc Vĩ Vĩ không thể nào tinh tế như vậy để lại cho nàng một mảnh giấy. Không phải nói thẳng, cũng không phải nhắn tin, mà là dùng bút viết xuống.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lục Thi Duy khóe miệng có chút cong lên.
Lạc Vĩ Vĩ thật ra cũng không muốn dậy sớm, chẳng qua trời còn chưa sáng cô đã dậy rồi, sau đó cũng không ngủ được. Có một loại tâm tình dao động không hiểu được trong cơ thể. Mặc kệ cô miễn cưỡng bản thân mình như thế nào, cũng không có cách nào đè nén được cảm giác mãnh liệt kia. Nếu như không phải cô bị bệnh, cô có lẽ cũng rõ ràng mình xảy ra chuyện gì rồi.
Mặc dù có chút không được tự nhiên, lại cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Cô thức dậy sớm, nhịn không được muốn đi xem Lục Thi Duy. Lục Thi Duy còn chưa thức dậy, vì vậy cô liền đứng ở cửa ra vào nhìn hồi lâu. Nghĩ thầm vì cái gì Lục Thi Duy ngủ thôi cũng đẹp mắt như vậy? Cô vốn muốn nhìn tiếp, nhưng chợt nhớ tới hôm nay đã hẹn bảo dưỡng xe rồi.
Lưu luyến mà đi ra ngoài, trong đầu vẫn lẩn quẩn mấy chữ sinh động vô cùng, Lạc Vĩ Vĩ đã lớn như vậy chưa bao giờ bối rối như thế.
Trong khoảng thời gian chờ đợi cô muốn đến quảng trường cách cửa hàng 4s một chút, bởi vì bỗng nhiên muốn chơi diều. Tuy thời tiết này không thích hợp để chơi diều, nhưng cô muốn thử vận may, dù cho mình không thả, xem người khác thả cũng được.
Đi đến đường qua lại dưới lòng đất ở quảng trường có một ca sĩ lang thang, nhiều năm ở chỗ này ca hát. Lạc Vĩ Vĩ mỗi lần đi qua đều nhìn thấy anh ta, lại chưa từng chăm chú đế ý anh ta hát như thế nào. Hôm nay khả năng có thể còn quá sớm, anh ta còn chưa có bắt đầu hát, chỉ ôm đàn guitar chỉnh âm. Anh ta nhìn thấy có người đến, mới bắt đầu biểu diễn ca khúc đầu tiên.
Bài đầu tiên anh ta hát là 《 Anh nguyện ý 》.
Lạc Vĩ Vĩ từ từ dừng bước lại nghe hát. Cô không biết tại sao thời điểm nghe ca khúc này đặc biệt muốn khóc, cô có thể rất nhiều năm chưa nghe qua bài hát này, bất luận là bản của Vương Phi hay Trần Hiểu Đông, cô bởi vì cô cũng không thích, bởi vì cô cho tới bây giờ chưa từng hát qua ở KTV.
Dường như anh ta nhìn ra Lạc Vĩ Vĩ thương tâm, chỉ hát vài câu liền ngừng, "Cô muốn nghe bài gì?" Anh ta hỏi.
Lạc Vĩ Vĩ điều chỉnh lại một chút tâm tình bi thương, "Tôi nghĩ nghe bỗng dưng muốn yêu người."
Vì vậy anh ta động dây đàn, hát: "Bỗng dưng muốn yêu, anh đã không còn là trẻ con, lại giống lần đầu tỏ tình, chỉ muốn được em yêu..."
"Không phải bài này." Lạc Vĩ Vĩ cắt ngang anh ta, "Là Hứa Như Vân ấy."
"Bỗng dưng muốn yêu người, trong đêm tối u ám này... Bỗng dưng muốn yêu người, trong dòng người tấp nập này, ngâm nga hát bài khúc người yêu thích, hình bóng người chiếm trọn trái tim tôi, yêu đến si cuồng điên dại, yêu đến không cách nào tưởng tượng, yêu đến như con diều bị gió thổi cuốn bay, đánh mất phương hướng..."
Lạc Vĩ Vĩ không có nghe trọn vẹn bài hát, vội vàng để lại một tờ một trăm đồng, liền diều cũng không thả. Bởi vì cô đã biết rõ kế tiếp muốn làm như thế nào rồi.
xxxx
Lục Thi Duy ăn xong bữa sáng, chuẩn bị trở về nhà mình quét dọn một chút, lúc chuẩn bị ra ngoài, Vương Đông Thanh gọi điện thoại tới.
"Chị Lục, chị thức dậy chưa?"
"Dậy rồi, đang chuẩn bị ra ngoài."
"Hả? Chị muốn đi đâu ạ?" Vương Đông Thanh đầu bên kia dường như rất thất vọng.
Lục Thi Duy nói: "Em... Tìm chị có việc à?"
"Trường em tổ chức thi làm tượng tuyết, em tham gia, muốn chị đến đây xem. Thế... Chị Vĩ Vĩ có ở đó không?"
"Cậu ta không có ở đây."
Giọng điệu Vương Đông Thanh lập tức thay đổi: "Vậy hai người chúng ta đi đi, em ở dưới lầu chờ chị."
Hoàn toàn không cho Lục Thi Duy thời gian cự tuyệt, đã cúp điện thoại. Lục Thi Duy thật ra đối với việc làm tượng tuyết gì đó không có hứng thú, nhưng nghĩ đến Lạc Vĩ Vĩ đã từng nói, nếu như không thích người kia cũng đừng cho hy vọng. Nàng cảm thấy Vương Đông Thanh là một đứa trẻ ngoan, có một số việc nàng phải nói rõ ràng
Vì vậy nàng cùng Vương Đông Thanh đi đến trường đại học.
Quả nhiên giống như Vương Đông Thanh nói vậy, đằng sau dãy phòng học là bãi đất trống, tụ tập rất nhiều sinh viên, đang bận rộn vì tượng tuyết của họ.
"Cái nào là em làm?"
Vương Đông Thanh chỉ chỉ nửa con hồ ly cách đó không xa, "Còn chưa có làm xong, chị muốn hỗ trợ không?"
Lục Thi Duy đánh giá đi đến trước mặt A Ly, tạm thời chỉ có đại khái đường nét, miễn cưỡng xem như có thể nhìn ra là A Ly. Lục Thi Duy nhìn nhìn những công cụ trên mặt đất, lắc đầu: "Chị chưa làm pho tượng tuyết bao giờ, nhỡ đâu làm hỏng của em thì không tốt."
"Rất đơn giản, chị cứ có coi như chị đang đắp tuyết đi." Vương Đông Thanh nói.
Lục Thi Duy cười cười, "Bằng không em dạy chị đi?"
Vương Đông Thanh cực kỳ nhanh gật đầu, sau đó bắt đầu chỉ cho Lục Thi Duy cách sử dụng các loại công cụ, chi tiết cách xử lý tuyết. Sau đó nhỏ đem nhiệm vụ quan trọng nhất giao cho Lục Thi Duy: "Chị biết A Ly chỉ mặc mỗi cái quần lót chớ? Bây giờ chị giúp tạo đường nét quần lót cho hắn đi."
Lục Thi Duy hân hoan đáp ứng, dựa theo Vương Đông Thanh dạy, dùng cái xẻng bắt đầu đánh đường nét, chẳng qua mang bao tay dày tay có chút lực bất tòng tâm, phí hết nửa ngày nhiệt tình rút cuộc mới có thể nhìn được chút dáng vẻ bên trong.
Lục Thi Duy hài lòng nhìn kiệt tác của mình, nhìn một chút, như thế nào bỗng nhiên nhớ tới Lạc Vĩ Vĩ. Nhớ tới dáng vẻ Lạc Vĩ Vĩ chỉ mặc một cái quần lót, nhớ tới Lạc Vĩ Vĩ giúp mình bóp bụng, nhớ tới Lạc Vĩ Vĩ mỗi lần say rượu đều không giống bình thường, nhớ tới lúc trước... Nhớ tới...
"Chị Lục, chị có lạnh không ạ? Chúng ta nghỉ ngơi một chút, đi uống chút thứ gì đó đi."
"Được." Lục Thi Duy nghĩ, liền thừa dịp lúc này ám chỉ Vương Đông Thanh một chút.
Các nàng đi tới một quán cà phê bên trong trường học, Vương Đông Thanh quen thuộc mà chào hơi nhân viên trong cửa tiệm, ít đồ, Lục Thi Duy thì bị trang trí bên trong cửa tiệm hấp dẫn.
Cửa tiệm này khiến nàng nhớ tới quán cà phê thường lui tới ở đại học, cũng mở trong khuôn viên trường đại học, cũng trang trí cổ điển, sau đó đặt thật nhiều giá sách, khác biệt chính là cửa tiệm kia bày đều là manga. Khi đó Lục Thi Duy thích chính là người kia trầm mê các loại manga, mỗi lần đến trường tìm nàng luôn đến quán cà phê xem manga. Nàng lúc ấy còn muốn sau khi tốt nghiệp cũng muốn mở một quán cà phê như thế, thả đủ loại manga, nàng cùng người mình thích cùng nhau kinh doanh, cùng nhau tan tầm, cùng nhau về nhà, chỉ có như vậy mãi mãi cho đến già.
Nhưng mà chỉ là mong ước mà thôi.
Nàng thuận tay lấy tập văn xuôi của một tác giả nào đó xem, đọc xong khiến người ta chua cả hàm răng, cảm khái một chút năm tháng vô tình. Quả nhiên không còn trẻ nữa, nhìn loại câu này đã không giống lúc trước mê luyến tôn sùng như vậy, hiện tại hoàn toàn xem không vào.
"Chị Lục, bình thường chị xem sách gì?" Vương Đông Thanh lặng yên không một tiếng động mà xuất hiện sau lưng nàng, nhẹ khẽ liếc mắt quyển sách nàng đang xe. Trong lòng may mắn, quyển này mình vốn xem rồi, có lẽ có thể thảo luận một chút.
Lục Thi Duy để sách trong tay về giá sách, "Chị à, thích xem một ít truyện ký danh nhân, hồi ký, hoặc sách lịch sử."
"Ồ..." Vương Đông Thanh thần sắc ảm đạm gật đầu, trong bụng chuẩn bị cho tốt nhiều câu thương xuân bi thu như vậy, còn có tiểu ngôn bên trong các loại kịch, tất cả đều không cần dùng đến.
Hai người tìm một vị trí gần giá sách ngồi xuống, tuy rằng Lục Thi Duy không có hứng thú với đa số sách ở đây, nhưng nàng sẽ không để ý thuận tay lật xem vài trang. "Nghe nói em đề cử cho Lạc Vĩ Vĩ một quyển tiểu thuyết rất được? Nơi này có không?" Nàng hỏi Vương Đông Thanh.
"Tiểu thuyết kia ạ... Nơi này khẳng định không..." Vương Đông Thanh lộ ra có chút khó khăn.
"Là thể loại gì?"
"Chị xác định chị muốn xem sao?"
"Sao? Chị không thể xem sao?" Lục Thi Duy nghĩ thầm chẳng lẽ là tiểu thuyết dễ dàng bị hài hòa? Lạc Vĩ Vĩ rõ ràng thích xem loại này? Thật sự học xấu nha.
Vương Đông Thanh đành phải yên lặng mở điện thoại ra, ấn mở một bộ tiểu thuyết, sau đó đưa cho nàng xem.
Lục Thi Duy tiếp nhận điện thoại, nhìn nhìn văn án giới thiệu, hình như là một câu chuyện vườn trường, phát sinh trên người tân sinh cùng đàn chị, điều này cũng không có gì nha, chẳng lẽ là nội dung quá hoàng bạo? Lục Thi Duy tiếp tục xem xuống dưới, lườm chữ mấu chốt ——bách hợp.
Nàng nắm điện thoại trong tay cả buổi không nói nên lời. Nên cho Vương Đông Thanh phản ứng gì mới bình thường đây?
Vương Đông Thanh cẩn thận từng li từng tí mà quan sát nét mặt của nàng, nhưng lại có chút xem không hiểu. Chị nói chút gì đó đi? Chị như thế khiến em rất hoảng hốt à nha.
Lục Thi Duy còn chưa bối rối xong, Vương Đông Thanh không nén được tức giận trước.
"Chị Lục, chị nên biết em thích con gái."
Lục Thi Duy ngẩng đầu nói: "Chị biết, nhưng thật ra chị..."
"Chị đừng nói..." Vương Đông Thanh cắt ngang nàng.
Lục Thi Duy đưa điện thoại trả lại, "Em còn có thể tiếp tục dạy chị làm tượng tuyết không?"
"Hả?" Vương Đông Thanh sững sờ nhìn nàng, "Chị... Chị không..." Vương Đông Thanh cả người cũng không tốt. Chị Lục không phải thẳng băng sao?
Lục Thi Duy còn nói: "Đây cũng không ngại chúng ta làm bạn."
Vương Đông Thanh lại sững sốt. Tuy được phát một phiếu làm bạn, nhưng mà không đúng nha. Chị Lục cái gì cũng không hỏi mình, chẳng lẽ đã sớm biết bách hợp là có ý gì? Chẳng lẽ nàng thật ra cũng... Vừa rồi thật sự không nên ngắt lời nàng...
"Vừa rồi chị muốn nói thật ra gì?"
"Chị chỉ là muốn nói thật ra chị sẽ không để ý loại chuyện này, em đừng cảm thấy gánh nặng." Lục Thi Duy nói xong nâng ly nhấp một ngụm ca cao nóng đã có chút lạnh, nàng chẳng qua rất bất ngờ Lạc Vĩ Vĩ hiện tại lại có thể hứng thú xem tiểu thuyết bách hợp.
Vương Đông Thanh có chút thất vọng, bây giờ nhỏ đặc biệt hy vọng trước mặt mình bày biện chính là một ly rượu, để nàng có thể giải sầu.
Lục Thi Duy nhìn Vương Đông Thanh bỗng nhiên thở dài một hơi, "Em có từng thích một người rất đáng ghét chưa?"
Vương Đông Thanh không hiểu lắc đầu.
Lục Thi Duy nói tiếp: "Trong《 Đại Thoại Tây Du 》, Bồ Đề Lão Tổ đã từng nói, nếu có một ngày ngươi phát hiện ngươi yêu một người trước kia ngươi rất ghét, cái loại tình cảm này mới là điểm chết người nhất."
Vương Đông Thanh khẽ cắn môi dưới, cảm thấy Lục Thi Duy trước kia nhất định đã trải qua một đoạn rất ghi lòng tạc dạ. Cho nên mới phải cự tuyệt mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play