Lục Thi Duy vốn sững sờ nhìn ra ngoài một hồi, ánh trăng lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hạ trên đất luồng trắng bạc, vừa vặn bừng sáng cảnh xuân trong phòng. Lục Thi Duy đối với thói quen không kéo rèm cửa đi ngủ rất chi là hài lòng.

Sau đó nàng với Lạc Vĩ Vĩ lại nhìn nhau một hồi, nàng không thấy rõ vẻ mặt của Lạc Vĩ Vĩ giờ phút này, nhưng nàng rất rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Lạc Vĩ Vĩ rõ ràng là rơi vào trên người nàng.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, có loại ảo giác gan dạ cùng hoảng hốt.
Lạc Vĩ Vĩ lẳng lặng đứng ở cửa ra vào, nhìn chằm chằm vào Lục Thi Duy cả buổi, lời ra đến khóe miệng cứ thế không nói nên lời. Cô đỡ khuông cửa nghĩ nửa ngày, mình tới phòng cậu ta làm gì? Mình muốn nói với cậu ta cái gì?
"Lạc Vĩ Vĩ..." Một hồi lâu, là Lục Thi Duy mở miệng trước rồi, "Hôm nay là sinh nhật của tôi, cậu còn thiếu tôi một câu sinh nhật vui vẻ." Nàng nghĩ dù sao Lạc Vĩ Vĩ uống rượu say, hiện tại nói cái gì đều quên mất.
"À đúng rồi, sinh nhật vui vẻ." Lạc Vĩ Vĩ thuận theo mà nói.
Rất nhiều năm chưa nhận được lời chúc mừng, hôm nay nghe được lại cảm thấy là lạ, cái loại cảm giác quen thuộc lại lạ lẫm này bỗng nhiên làm người ta không biết làm sao. Nàng im lặng một chốc mới mở miệng nói: "Cảm ơn."
Lạc Vĩ Vĩ còn nói: "Hôm nay thật sự bận quá, cũng không tặng quà gì cho cậu."
"Không cần, sau này hãy nói, cậu mau về ngủ đi, đừng để bị lạnh." Lục Thi Duy nghĩ người này rút cuộc có biết mình đang trong trạng thái không mặc quần áo hay không vậy?
Lạc Vĩ Vĩ không nhúc nhích, đứng tại chỗ dường như suy tư một hồi, hoặc ngẩn người một hồi, cô nói tiếp: "Đem chính tôi tặng cho cậu thế nào?"
"..." Lục Thi Duy bị kích thích không nhỏ, mở to hai mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ cả buổi, nàng cảm thấy Lạc Vĩ Vĩ dường như không đơn giản là uống rượu say như thế, giống như...
Không cho Lục Thi Duy quá nhiều suy nghĩ thời gian, Lạc Vĩ Vĩ truy vấn: "Thế nào?"
Lục Thi Duy muốn ngồi dậy, nhưng nàng thật sự bị câu nói này dọa sợ, nàng chỉ có thể cứng đơ tại chỗ không biết phải làm thế nào. Nàng cảm giác được mình khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt, lại nghe thấy giọng nói run rẩy của mình: "Cậu biết cậu đang nói cái gì không?" Nàng cũng không hiểu mình đang nói cái gì. Như đêm này, Lạc Vĩ Vĩ như vậy, quá dễ dàng khiến cho người ta hỗn loạn.
Lạc Vĩ Vĩ không nói chuyện, từ từ đi về phía Lục Thi Duy, đi đến bên giường do dự một chút, sau đó cứng rắn chen lên, nằm xuống bên cạnh Lục Thi Duy, một tay chống đầu, một tay đặt bên hông Lục Thi Duy, lại lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Lục Thi Duy.
Toàn bộ quá trình Lục Thi Duy như đang ở trong trạng thái mơ màng. Nàng không biết Lạc Vĩ Vĩ làm như vậy vì nguyên nhân gì, cũng không biết bước tiếp theo Lạc Vĩ Vĩ còn muốn làm gì. Nàng cũng nhìn Lạc Vĩ Vĩ, sau đó nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Lạc Vĩ Vĩ cứ như vậy ập tới, không có chút phòng bị nào.
Lục Thi Duy hối hận vừa rồi lúc Lạc Vĩ Vĩ leo lên giường nàng không một cước đạp cô xuống giường.
Sống mũi đau quá.
Lục Thi Duy đẩy Lạc Vĩ Vĩ ra: "Cút qua một bên."
Lạc Vĩ Vĩ không chịu, lại dính tới, trong miệng không ngừng la hét: "Cậu dựa vào cái gì không thích tôi chứ?"
"Nói cái gì đó? Bị điên à!" Nếu như thoát không được, Lục Thi Duy dứt khoát xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía cô, mới không muốn giảng đạo lý cùng người điên say rượu. Trong ấn tượng của nàng, rượu phẩm của Lạc Vĩ Vĩ rất tốt, uống nhiều quá cũng chỉ bất tỉnh nhân sự thôi, hôm nay là thế nào vậy?
Lạc Vĩ Vĩ không cam lòng mà vỗ lưng Lục Thi Duy: "Cậu nói đi."
"Nói cái gì chứ, có tin tôi đánh cậu hay không?"
"Nói cậu vì sao lại không thích tôi?" Lạc Vĩ Vĩ lại vỗ nàng hai cái.
"..." Lục Thi Duy ho khan, "Cậu muốn đánh tôi ói ra sao!" Nói xong ngồi dậy há miệng thở phì phò.
"Vậy cậu nói xem là vì cái gì hả?"
"Sao lại lắm vì cái gì thế, mau đi về ngủ, bây giờ, ngay lập tức, ngay lập tức, cút cho tôi!" Lục Thi Duy nói xong một cước đá vào cẳng chân Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ hơi mất tập trung rời khỏi giường.
Lục Thi Duy còn không thoả mãn, xuống đất nắm lấy cánh tay Lạc Vĩ Vĩ, một đường kéo Lạc Vĩ Vĩ về phòng, đè ngã trên xuống giường rồi đắp kín chăn cho cô sau đó đóng cửa.
Đợi đến lúc Lục Thi Duy đi rồi, Lạc Vĩ Vĩ mới thở dài một hơi.
Lúc cô cởi quần áo chuẩn bị đi ngủ, không cẩn thận đụng phải quyển nhật mấy ngày trước cô cướp lại từ tay Lục Thi Duy, vừa vặn trên trang giấy mở ra kia cô nhìn thấy tên Lục Thi Duy, vì vậy thấy được một đoạn văn như vậy:
"Mình từ nhỏ đã ghét Lục Thi Duy. Không phải là bởi vì mẹ mình khen cậu ấy giỏi hơn mình, cũng không phải là bởi vì nam sinh đều thích cậu ấy. Mà bởi vì người xung quanh đều thích mình, chỉ có cậu ấy không thích. Vì sao cậu ấy không thích mình?"
Lạc Vĩ Vĩ ở trong chăn lại thở dài một hơi: "Cậu ta quả nhiên không thích mình."
xxxx
Ngày hôm sau biểu hiện của hai người không có cái gì không với thường ngày, đúng giờ thức dậy, đi làm, bận rộn đến đêm, đối với chuyện xảy ra ngày hôm trước một chữ cũng không nói. Lạc Vĩ Vĩ là sĩ diện sợ lúng túng, cho nên giả vờ không nhớ rõ; Lục Thi Duy thì một chút cũng không thật lòng, bởi vì Lạc Vĩ Vĩ trí nhớ vẫn không tốt như cũ.
Coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Hai người đồng thời trong lòng nghĩ thế.
Chỉ có như vậy lại qua vài ngày nữa, rút cuộc cũng hết năm cùng kiểm toán, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Kỳ nghỉ nhớ nhung đã lâu cũng thuận theo mà đến.
Lạc Vĩ Vĩ toại nguyện đi tới siêu thị một lần, nhét đầy cái tủ lạnh, cái này coi như Lục Thi Duy không nấu cơm cho cô, cô cũng không đói bụng. Chẳng qua buổi sáng cô vẫn chực trứng chiên của Lục Thi Duy, sau khi ăn no trở lại trên giường ngủ. Nhất định phải ngủ ngon cả ngày, cô mơ mơ màng màng nghĩ.
Nhưng kế hoạch đẹp đẽ của cô bị tiếng chuông điện thoại làm rối loạn. Trên màn hình điện thoại di động hiển thị có người gọi đến là Tùy Tâm, Lạc Vĩ Vĩ không khỏi có chút không kiên nhẫn, Tùy Tâm biết rõ hôm nay cô buồn ngủ, vì sao còn gọi điện làm phiền cô chứ. Cô không kiên nhẫn tiếp điện thoại: "Làm gì vậy hả? Mình vừa mới ngủ."
"Vĩ Vĩ." Tùy Tâm ở đầu bên kia, giọng nói so với bình thường trầm xuống không ít, gọi tên cô xong sau đó lại không nói gì nữa.
Lạc Vĩ Vĩ một tiếng, suýt nữa lại mê man, "Cậu vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa, mình không nghe rõ."
"Vĩ Vĩ... Cậu... Có thể tới một chút không?" Tùy Tâm đã không còn sức lực để đi tranh luận với Lạc Vĩ Vĩ vì thật ra vừa rồi mình cái gì cũng chưa nói.
"Đi chỗ nào?"
"Bệnh viện..."
"Bệnh viện? Cậu làm sao vậy?" Lạc Vĩ Vĩ nhanh nhẹn mà từ trên giường ngồi dậy, xuống giường đi mở tủ quần áo tìm quần áo. Tùy Tâm ăn được như vậy, thân thể luôn luôn không tệ, đang êm đẹp sao lại vào bệnh viện? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
"Mình..." Tùy Tâm muốn nói lại thôi, dừng lại một hồi sau đó mới hỏi: "Vĩ Vĩ, cậu tin mình không?"
Lạc Vĩ Vĩ sững sốt trong chớp mắt, lập tức trả lời: "Mình tin cậu." Cô cũng không có chú ý đến là hỏi chuyện gì, chẳng qua hoàn toàn dựa theo bản năng của tình bạn lâu năm mà trả lời. Tùy Tâm nói, cô đều tin.

"Mình mang thai." Tùy Tâm nói.
"..." Lạc Vĩ Vĩ lại sửng sốt một chút, "Giang Đào nói sao? Các cậu muốn kết hôn sao?" Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm đây là chuyện tốt mà, hại cô lo lắng như vậy, vì vậy đem quần áo trong tay treo lại vào trong tủ, chuẩn bị trở lại giường nằm, tìm một tư thế thoải mái gọi điện thoại.
Tùy Tâm trầm mặc, Lạc Vĩ Vĩ truy vấn: "Giang Đào không muốn?"
Đầu bên kia truyền đến tiếng nức nở, Tùy Tâm khóc. Tâm Lạc Vĩ Vĩ không khỏi bị treo lên, vội hỏi: "Làm sao vậy, khóc cái gì vậy?" Dựa theo tính cách của Tùy Tâm, Lạc Vĩ Vĩ không có cảm thấy chuyện quá nghiêm trọng, nhưng cô không chịu được người khác, vẫn có chút lo lắng.
"Đừng khóc, ôi chao, làm sao vậy." Lạc Vĩ Vĩ vội muốn chết, vì sao con gái đều thích khóc vậy, có chuyện gì nói ra chẳng phải tốt hơn sao?
Tùy Tâm nghẹn ngào nói: "Anh ấy hỏi mình, đứa nhỏ là của ai..."
"..." Lạc Vĩ Vĩ bị dọa sợ thiếu chút nữa ngã ra đất. "Đầu anh ta bị lừa đá hả? Không phải của anh ta còn có thể của ai?" Nói xong Lạc Vĩ Vĩ lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này, "Anh ta sẽ không hoài nghi cậu với mối tình đầu của cậu đó chứ?"
"Vĩ Vĩ, cậu tin mình không?"
"Mình đương nhiên tin cậu..."
"Nhưng Giang Đào không tin mình... Anh ấy rõ ràng không tin mình..." Tùy Tâm vẫn lặp lại hai câu này, thẳng đến Lạc Vĩ Vĩ nói muốn gọi cho Giang Đào hỏi chuyện gì đã xảy ra, Tùy Tâm mới ngăn cản cô: "Đừng nói nữa, mình cùng anh ấy chia tay rồi."
"Đứa bé kia..."
Tùy Tâm như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi: "Cho nên mình mới đến bệnh viện, mình không muốn."
"Cậu..." Lạc Vĩ Vĩ luống cuống, lại mở tủ lấy quần áo: "Cậu đừng xúc động, cậu đây là giết người cậu biết không? Cậu ở đó, bây giờ mình lập tức đi qua, cậu ở đó không được nhúc nhích biết không? Cậu... Cậu cậu... Cậu chờ mình qua đó, trước tiên cậu đừng có làm gì hết..." Chính cô cũng không biết đang nói cái gì.
Cúp điện thoại cô một bên luống cuống tay chân mặc quần áo, một bên gọi điện cho Giang Đào, nhưng không có thông, hoặc là có người chủ tâm không muốn tiếp.
Lạc Vĩ Vĩ tùy tiện thoa ít phấn lên mặt rồi chuẩn bị ra ngoài, trước khi ra ngoài vẫn còn lo lắng rút cuộc cô có thể giúp được gì cho Tùy Tâm. Nếu như có thể khuyên Tùy Tâm giữ lại đứa nhỏ, tự nhiên là tích được một cái công đức, tốt nhất làm Giang Đào hồi tâm chuyển ý thành cả nhà đoàn tụ; nhưng nếu như không thể, Lạc Vĩ Vĩ suy nghĩ một chút hình có một người bạn học đang làm việc ở bệnh viện đó, nhìn xem có thể giúp Tùy Tâm tìm bác sĩ đáng tin cậy hay không...
Có nên mang nhiều tiền mặt theo hay không? Có thể quét thẻ chứ? Có cần mang đồ bổ hay không? Có cần nằm viện không?... Lạc Vĩ Vĩ cả người đều rối loạn, cô đã lớn như vậy, gặp phải loại chuyện này lúc nào chứ...
Lúc Lục Thi Duy đến nhà bếp lấy nước trái cây, nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ trong phòng vội vội vàng vàng không biết đang làm gì đó, lúc này cũng lấy xong nước trái cây, lại trông thấy Lạc Vĩ Vĩ ở phòng khách vòng tới vòng lui.
"Không phải cậu ngủ rồi sao? Mộng du à?"
"Đúng!" Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên nghĩ tới, mãnh liệt búng ra một chữ như vậy, dọa Lục Thi Duy nhảy dựng, nước trái cây thiếu chút nữa rơi ra khỏi miệng ly.
Sau đó không đợi Lục Thi Duy kịp phản ứng, Lạc Vĩ Vĩ đã giành lại cái ly trong tay nàng, "Cậu mau đi thay quần áo, đến bệnh viện với tôi một chuyến." Lạc Vĩ Vĩ vừa rồi nhớ tới, Lục Thi Duy đã trải qua cuộc sống khác với những đứa trẻ khác, loại chuyện này nàng khẳng định có kinh nghiệm nha.
"Đi thật à?"
"Đi cứu người."
"Hả? Ai?"
"Tùy Tâm muốn phá thai..."
"..." Lục Thi Duy vốn sửng sốt, Tùy Tâm mang theo lúc nào nàng cũng không biết, nhưng mà mạng người quan trọng, đi xem trước rồi hẵng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play