Hai ngày sau, cuộc sống dường như đã quay lại như bình thường rồi. Lạc Vĩ Vĩ mỗi ngày vẫn cùng Lục Thi Duy đấu võ mồm, có khi bởi vì một chuyện tranh chấp không ngừng, có khi lại bị chế nhạo đến á khẩu không thể trả lời. Vương Đông Thanh vẫn là năm ba bữa lại xuất hiện một chút, không có chuyện gì lại nói chuyện nhảm nhí với Lạc Vĩ Vĩ, chỉ là không biết những câu kia câu nào là thật câu nào là giả.

Hai cô gái này, bất kể là lớn hay nhỏ, Lạc Vĩ Vĩ đều không thể hiểu các cô đang nghĩ cái gì. May mắn Tùy Tâm vẫn bình thường, đi thẳng trên đường đi làm, chưa bao giờ dừng lại.
Tùy Tâm vẫn đi gặp người yêu đầu.
Sau khi Lạc Vĩ Vĩ biết được việc này đã mắng Tùy Tâm không có đầu óc, Tùy Tâm cũng rất mâu thuẫn, một mặt cảm thấy bản thân không có làm chuyện gì khác người, vì sao không thể gặp mặt chứ? Một mặt khác cũng có chút lo lắng nếu như Giang Đào biết, hậu quả không biết ra sao. Dù sao từ sau lần cãi nhau trước, hai người có chút bằng mặt không bằng lòng.
Lạc Vĩ Vĩ vô cùng nhiều chuyện đào bới vấn đề: "Hai người các cậu gặp để làm gì?"
"Chẳng qua là ăn một bữa cơm tán dóc một chút thôi, còn có thể làm gì chứ?" Tùy Tâm nhìn vẻ mặt hoài nghi của Lạc Vĩ Vĩ, lại bồi thêm một câu: "Thật đó."
"Không có đi cái gì Cách Lâm Hào Thái, Kết Tử Thủy Tinh, Tốc 8 Hán Đình gì chứ?" Lạc Vĩ Vĩ đem mớ tên khách sạn mà cô biết nói ra.
Tùy Tâm trừng mắt nhìn cô, nhìn trái nhìn phải, sau đó nói nhỏ: "Tổ tông ơi cậu có thể nhỏ giọng một chút không hả, đây là ở văn phòng đó... Không phải nhà của cậu..."
Lạc Vĩ Vĩ thừa nhận vừa rồi mình quá kích động, tâm hồn nhiều chuyện hừng hực thiêu đốt thiếu chút nữa quên mất còn đang ở văn phòng, trước mặt bao nhiêu người, nói những chuyện này quả thật không tốt cho lắm, tuy cô không có đi đến những nơi cô vừa nói, nhưng để người ta nghe thấy sẽ gây hiều lầm. Cô hắng giọng một cái, nói sang chuyện khác nói: "Mình qua trung cấp rồi, buổi tối mời cậu ăn lẩu?"
Tùy Tâm đáp ứng: "Được, đến lúc đó nói rõ cho cậu nghe."
Lạc Vĩ Vĩ trở lại vị trí công tác của mình, nhìn âu phục dính chút bụi, vì thấy lấy vòng lăn dính bụi, lăn lăn, cô lại bắt đầu rơi vào mộng thăng quan phát tài rồi.
Thời điểm tiếp đón đoàn thanh tra, cấp trên đối với cô rất hài lòng, cũng có người ám chỉ có lẽ cô sẽ được thăng chức. Phòng cô có lẽ có hai lãnh đạo, một người là Hoàng tỷ, một cái khác là vị trí trợ lý đã để trống rất lâu. Lúc trước Lạc Vĩ Vĩ luôn luôn cố gắng, thật ra đều là để gắng sức để giành lấy cái vị trái kia, nhưng mà nhắc cũng không nhắc đến không phải cô không cố gắng, cũng không phải do Hoàng tỷ quyết định. Điều này có rất nhiều nhân tố phức tạp tồn tại.
Nhưng thật ra cô có thể để mẹ cô đi đường vòng một chút, nhưng từ nhỏ đến lớn cô không có làm chuyện gì để người nhà kiêu ngạo cả, hơn nữa một mực sống dưới cái bóng của Lục Thi Duy, luôn cho cha mẹ một loại ấn tượng không bằng người ta, ngay cả công việc này cũng bởi vì quan hệ của mẹ cô mới có được. Cho nên thời điểm bò lên trên, cô nghĩ đến Hoàng tỷ như vậy, dựa vào bản thân mình. Thực tế bây giờ cùng một phòng làm việc với Lục Thi DUy, dù sao cũng phải dùng hành động thực tế để chứng minh cô mạnh hơn Lục Thi Duy một lần.
Cô cảm thấy lúc này chuyện tốt của cô sắp đến rồi, bất giác đắc ý. Lại bị người khác vô tình mà kéo về thực tại.
"Cười ngây ngô cái gì đấy?" Lục Thi Duy cầm ly từ bên người cô đi ngang qua, một chút không dừng lại, chỉ để lại một câu nói kia, làm cho cô từ trong mộng tưởng hão huyền tỉnh lại.
Tuy Lạc Vĩ Vĩ đắc ý, nhưng loại chuyện này vẫn không thể lộ ra cho Lục Thi Duy biết sớm như vậy được, cô muốn gây bất ngờ, đợi đến lúc đó dọa Lục Thi Duy nhảy dựng một cái.
Lúc Lục Thi Duy lấy nước xong quay trở lại, Lạc Vĩ Vĩ nói: "Tôi qua trung cấp rồi, buổi tối đi ăn lẩu chứ?"
"Không đi, tôi có hẹn."
"Hẹn ai đó?"
"Ai cậu cũng không biết."
"..." Lạc Vĩ Vĩ cũng không thèm khách khí, "Không đi đỡ tốn."
xxxx
Buổi tối lúc ăn cơm, Tùy Tâm vừa định chuẩn bị kể lại chuyện mình đi gặp mối tình đầu, đã bị Lạc Vĩ Vĩ giành nói trước, Lạc Vĩ Vĩ nói: "Cậu nói xem bình thường Lục Thi Duy ở đây nói mình làm phiền câu ta, bỗng nhiên không tới, mình còn có chút không quen."
Tùy Tâm nhìn cô cả buổi, sau đó tổng kết ra một câu: "Rõ là... Bị coi thường."
"Chủ yếu là cậu ta ở đây để mình còn có thể rèn luyện khả năng ngôn ngữ một chút, nói chuyện với cậu chả tiến bộ được miếng nào cả."
Tùy Tâm mặc kệ cô, bĩu môi nói: "Cậu là đồ không biết xấu hổ, cần phải để người ta đánh cậu mới chịu. Rút cuộc cậu có muốn nghe mình nói hay không hả?"
"Nghe, nghe, cậu muốn nói cái gì nhỉ? À, đúng rồi, mối tình đầu. Nè, cậu nói xem Lục Thi Duy có hẹn với ai nhỉ?"
"..." Tùy Tâm tức muốn chết, "Từ lúc tan việc đến bây giờ, cậu nhắc cậu ấy bảy tám lần rồi đso, cậu thật sự muốn biết thì tự mình đi hỏi đi, rút cuộc có để người ta nói chuyện hay không hả!"
"Mặc kệ cậu ta, cậu đã xảy ra chuyện gì, lúc trước đã nói không gặp mà, sao lại có liên lạc, WeChat không có xóa sao?" Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy thái độ mập mờ này của Tùy Tâm thật sự rất nguy hiểm, hay là trước tiên quan tâm Tùy Tâm một chút, về phần Lục Thi Duy rút cuộc làm cái gì, lát nữa nhiều chuyện sau.
Tùy Tâm thở dài, sau đó nâng ly ngẩng đầu uống một ly bia, mới bắt đầu kể lại sự bất đắc dĩ của cô. Giang Đào gần đây trên phương diện làm ăn có chút không như ý, mình cũng là người, cho nên khó tránh khỏi ngẫu nhiên cãi to, cãi nhỏ mỗi ngày. Cô phiền lòng, liền một mình đi dạo phố, không nghĩ đến trên thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy, Hồ thành nhiều cửa hàng như thế, cả ngày buôn bán đều vượt qua mười hai giờ, hết lần này đến lần khác ngay tại địa điểm này, cô gặp được mối tình đầu.
Cô cũng không có thể lập tức quay đầu đi được, suy cho cùng nhớ lại phân tình năm đó một chút, liền chuyện trò vài câu, kết quả cứ đáp một câu, hai người tìm một quán cơm để nói chuyện. Tùy Tâm vẫn cảm thấy mối tình đầu lớn lên đẹp trai, chỉ đáng tiếc là điều kiện kinh tế không tốt bằng Giang Đào. Nếu như vào thời học sinh, lựa giữa mối tình đầu và Giang Đào, cô hơn phân nửa sẽ chọn mối tình đầu. Nhưng người trưởng thành, luôn muốn thực tế một chút.
Mối tình đầu biết rõ cuộc sống hiện tại của cô rất tốt, cũng không tồn tại tâm tư tái hợp gì. Cậu ấy nói: "Thật ra so với anh ấy, mình cảm thấy rất tự ti. Anh ấy đối với cậu tốt là được rồi."
Lúc đó tuy rằng Tùy Tâm cười, lại một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, cảm giác hạnh phúc từng có cũng trở thành bạc nhược rồi. Cô không biết mình như bây giờ đến cùng còn có thể gọi là hạnh phúc không nữa.
Lạc Vĩ Vĩ nghe Tùy Tâm tự thuật, thở dài, thật ra cô rất sợ Tùy Tâm làm chuyện có lỗi với Giang Đào, bởi vì cô vẫn cảm thấy Giang Đào đáng tin cậy hơn Tùy Tâm. Nói ví dụ như hồi còn đi học, một ngày ba bữa cho tới bây giờ đều không cần quan tâm ăn cái gì, anh Đào đã sớm sắp xếp ổn thỏa; đến thư viện cũng không cần sợ ngủ quên không có chỗ ngồi, anh Đào đã đi xếp hàng từ lúc trởi chưa sáng rồi... Mọi cử chỉ thân mật như vậy đếm không xuể. Trái lại Tùy Tâm, một lúc muốn thế này, một lúc muốn thế kia, lại muốn bản lĩnh và tuổi tác phát triển tỉ lệ thuận.
"Nói thật, mối tình đầu của cậu vẫn là một người rất chính trực nha. Có điều... Xác suất thấp như vậy cũng gặp được cậu, không cảm thấy là đã sắp đặt trước à?" Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy việc này nếu như xảy ra ở trên người cô, lập trường của cô khả năng sẽ không kiên định như Tùy Tâm. Có điều chỉ là nghĩ mà thôi, điều kiện tiên quyết là cô có được một người bạn trai trước, sau đó lại để người này thành người cũ mới được.
Tùy Tâm thở dài một hơi, "Bây giờ mình nào có tâm tư đâu mà nghĩ đến chuyện kia nữa chứ, luôn cãi nhau, Giang Đào cũng không nhắc đến chuyện kết hôn nữa, mình có lấy chồng được hay không còn chưa chắc nè."
"Giang Đào đã từng nói không cưới cậu lúc nào, cho tới bây giờ đều là cậu bỏ rơi người ta, lo lắng mấy điều không đâu. Có ai kết hôn vào mùa đông sao? Cậu vội gì chứ? Lại nói không phải các cậu đã mua hôn phòng rồi sao, chờ đầu xuân lắp đặt thiết bị một chút, nhanh nhất cũng phải tháng năm mới ở được. Vẫn là nói... Không phải cậu có thật rồi chứ?" Lạc Vĩ Vĩ nói xong nhìn nhìn bụng Tùy Tâm, trừ phi là có con rồi mới cưới, bằng không mùa đông khắc nghiệt mà kết hôn thì nhất định là bị điên rồi.
Tâm Tùy Tâm thảng thốt một chút, tháng này dì cả đã chậm vài ngày, nhưng mà thân thể cô nóng lạnh thường xuyên không cho phép, cũng không có coi là quan trọng, "Nào có... Bọn mình luôn rất cẩn thận."
"Không là được, cậu không nên suy nghĩ bậy bạ nữa, mình phát hiện cậu từ khi bị Giang Đào cầu hôn thì về sau càng có nhiều chuyện. Không phải cậu mắc bệnh sợ hãi trước hôn nhân chứ? Có bệnh thì chưa đi nha."
"..." Tùy Tâm im lặng một hồi, nhìn nhìn tin nhắn WeChat vừa đến, lời ân cần hỏi thăm bình thường của mối tình đầu, cô cũng trả lời một câu hết sức bình thường. Trong lòng cô vẫn rất mâu thuẫn, cùng Lạc Vĩ Vĩ nói nhiều như vậy cũng không giải quyết được vấn đề, chẳng qua lòng cô dễ chịu đi không ít.
Lạc Vĩ Vĩ cũng không có nói sâu hơn, cô cảm thấy chỉ có hai người bọn họ kết hôn, bệnh này của Tùy Tâm sẽ tốt hơn, nhưng dù sao kết hôn là chuyện tình cảm của hai người, quan hệ cho dù tốt cũng không có thể mù quáng chộn rộn.
Tùy Tâm thở dài một hồi, lại hỏi chuyện của Lạc Vĩ Vĩ, "Cậu thăng chức rút cuộc có hy vọng hay không?"
Tinh thần Lạc Vĩ Vĩ tỉnh táo, vẻ mặt đắc ý, "Có chứ, mình hành sự theo hoàn cảnh là được rồi."
"Hoàng tỷ coi trọng cậu như vậy, các sếp lớn cũng đều quen biết cậu, hơn nữa quan hệ của mẹ cậu với mấy người này, vị trí này phải là của cậu rồi. Đến lúc đó nhớ mời khách ăn cơm."
"Cái gì? Còn bắt mình mời cậu ăn cơm à? Đến lúc đó mình sẽ là sếp của cậu, có lẽ cậu mời mình á? Tư tưởng của cậu mau tỉnh ngộ đi...." Lạc Vĩ Vĩ nói xong nhìn Tùy Tâm một cái, tầm nhìn hạn hẹp của Tùy Tâm, cô lấy cái gì để cứu vớt đây...
Tùy Tâm bĩu môi, "Cậu còn chưa lên làm sếp mà đã bắt đầu sĩ diện rồi? Hả hê với ai vậy?"
Lạc Vĩ Vĩ đắc ý điên đảo, an ủi nói: "Yên tâm đi, đến lúc đó mình sẽ bảo kê cậu." Thật ra điều mà Lạc Vĩ Vĩ nghĩ đến, đến lúc đó Tùy Tâm sẽ thường xuyên mời mình ăn rồi.
Tùy Tâm không để ý cô, bởi vì càng nói cô càng tự thổi phồng mình lên, dứt khoát đi nói cái khác, "Có điều lại nói, mẹ cậu thật là lợi hại, giống như thời điểm vừa tốt nghiệp, mình phải thực tập nửa năm mới được điều về văn phòng, cậu chỉ thực tập ba tháng."
Lạc Vĩ Vĩ vừa muốn đáp lại, Tùy Tâm còn nói: "Có điều Lục Thi Duy tìm người nào kiêu ngạo vậy, thực tập cũng không cần, trực tiếp nhảy dù, khẳng định không phải người bình thường, cậu biết cậu ấy tìm người nào không?"
Lạc Vĩ Vĩ lập tức đen mặt, khó chịu uống một hớp rượu, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ mình."
Tùy Tâm sững sờ nhìn chằm chằm vào Lạc Vĩ Vĩ hồi lâu, cuối cùng vẻ mặt đồng tình nói: "Nhất định là mẹ ruột rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play