Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy Lục Thi Duy quả thực là nữ thần kinh mà trời cao phái xuống để dày vò cô!

Lục Thi Duy mới trở về chưa bao lâu, cô đã bị bệnh hai lần, khi còn bé cảm thấy hai người bọn họ nhất định là bát tự tương khắc, vụng trộm chạy tới thầy tướng số, kết quả thầy tướng số ngược lại không những không nói tương khắc, ngược lại Lục Thi Duy sẽ là quý nhân của Lạc Vĩ Vĩ. Lạc Vĩ Vĩ cho rằng này tính toán không đúng gì cả, chỉ giả danh lừa bịp.
Cô cho đến giờ không hề thấy Lục Thi Duy có thể mang đến cho cô vận khí tốt gì cả, thế nhưng là ngoại trừ những lúc cãi nhau với Lục Thi Duy bên ngoài, những chuyện khác cô đều vô năng vi lực(*). Lục Thi Duy vẫn xuất hiện trong cuộc sống thường ngày của cô. Điểm chết người nhất chính là, mặc kệ các cô cãi nhau ồn ào như thế nào, Lục Thi Duy đều không có ý định rời đi, thật sự không phải người bình thường!
(*) Vô năng vi lực (无能为力): Không đủ sức lực để làm tốt một việc nào đó hay là giải quyết tốt một vấn đê nào đó. Bấc lực.
Mỗi khi nhớ tới những điều này, Lạc Vĩ Vĩ rất muốn gặp bạn trai cũ trong truyền thuyết của Lục Thi Duy. Lúc cô cùng Liêu Kiệt trên WeChat nói chuyện phiếm, cũng quanh co lòng vòng hỏi đến một chút, nhưng mà Liêu Kiệt trả lời quá mức mập mờ.
Lạc Vĩ Vĩ hỏi: "Nghe nói cậu ta quen người bạn trai hơn một năm, là người như thế nào vậy?"
Liêu Kiệt đáp: "Nghe con bé nói là như một ánh mặt trời rực rỡ, là người rất biết cách làm con bé vui vẻ ."
"Mấy người chưa gặp qua à?"
"Chưa."
"Dì Liêu gặp qua chưa?"
"Cũng chưa."
"Sao cậu ta lại không cho mọi người gặp?"
"Vậy thì phải hỏi nó rồi."
Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy vị bạn trai cũ này quả thực quá thần bí, cô càng ngày càng muốn gặp mặt, lại khổ nỗi không có cách nào liên hệ.
Những ngày cuối cùng của tháng mười, cây cối hai bên đường đều trụi lủi, trên đất đầy lá rụng, công nhân bảo vệ môi trường không kịp quét dọn, đã bị gió thổi, vòng quanh, đầy trên lối đi bộ.
Lạc Vĩ Vĩ vừa lái xe vừa ngáp. Thường ngày nếu như cô có làm ra hành động như thế, Lục Thi Duy khẳng định phải nói cô, cái gì mà tối qua cô đi tới chỗ quỷ quái nào, làm gì còn chưa tỉnh ngủ...
Nhưng mà hôm nay Lục Thi Duy một câu cũng không có nói, chỉ chăm chăm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dường như từ đầu đến cuối không hề chú ý tới Lạc Vĩ Vĩ làm gì đó mờ ám.
Nhìn Lục Thi Duy nhíu chặt lông mày, ánh mắt lơ lửng kia, nhất định là xảy ra chuyện gì khiến lòng nàng rối bời rồi. Lạc Vĩ Vĩ vì thế hỏi: "Làm sao đó? Tiền nhiệm lại tới trêu chọc cậu rồi?"
Lục Thi Duy trừng mắt nhìn cô, làm cô sợ đến xém nữa rẽ nhầm rồi.
Vì thế cả đường không nói chuyện.
Đến giữ trưa, Lạc Vĩ Vĩ vẫn nghỉ đến Lục Thi Duy, ngẩng đầu liếc trộm nhìn một cái, trông thấy Lục Thi Duy ở đằng kia gọt bút máy.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, khi các cô vẫn còn là học sinh tiểu học, Lục Thi Duy rất thích gọt bút chì. Khi đó trong hộp bút của Lục Thi Duy có rất nhiều bút chì 2B, nàng đem ngòi bút gọt nhọn hoắt, gọn gang ngăn nắp. Khi đó Lạc Vĩ Vĩ gọt bút chì không được tốt, luôn làm ngòi bút bị gãy, sau đó sáu năm tiểu học, bút chì của Lạc Vĩ Vĩ đều là nàng phụ trách.
Lục Thi Duy là cao thủ gọt bút.
Nhưng hôm nay, nàng không chỉ một lần làm ngòi bút gãy đứt. Lạc Vĩ Vĩ không khỏi cau mày suy nghĩ, là người nào hoặc là chuyện gì làm cho nàng phiền lòng vậy?
Kỳ thật Lục Thi Duy cũng không biết mình phiền lòng cái gì, nàng chỉ biết lòng đang rối bời, nhưng nghiên cứu ngọn nguồn, lại thiên đầu vạn tự không rõ ràng.
Cách nàng giải tỏa áp lực cùng tâm tình rất đặc biệt, không giống người khác có hình thức cố định. Ví dụ như có ít người ăn no một bữa sẽ vui vẻ hơn rất nhiều; có người đi ra ngoài dạo phố mua sắm, xài tiền cũng sẽ nhẹ nhõm không ít; hay khóc lớn một trận, say rượu một phen, ca hát đến hừng đông...
Nơi Lục Thi Duy phát tiết là tùy lúc.
Ví dụ như thời điểm nàng đang gọt bút, đột nhiên phiền lòng, vì vậy mà bắt đầu gọt bút chì không ngừng. Rõ ràng đã gọt rất nhọn rồi, nàng vẫn là dừng không được, vì thế gọt cho đến khi gãy đi, sau đó lại bắt đầu gọt tiếp.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn không được nữa, ngồi dậy vòng tới cạnh nàng: "Cậu phá của quá rồi đó."
Lục Thi Duy bị dọa hết hồn, nhưng rất nhanh trấn định lại, "Cậu có ý kiến?"
"..."
"Còn có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì, tôi chỉ nhìn thôi."
"Có cái gì tốt mà nhìn?"
Bình thường nếu như người khác hỏi như vậy, Lạc Vĩ Vĩ sẽ có vô số cách trả lời dễ nghe, nhưng mà Lục Thi Duy hỏi như vậy, Lạc Vĩ Vĩ trả lời nói: "Nhìn cậu phiền lòng cái gì đấy. Rút cuộc cậu xảy ra chuyện gì? Nói ra để tôi cười cái nào."
Lục Thi Duy lúc này mới quay đầu nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện nào, vân đạm phong kinh mà nhả ra một chữ, gọn gàng mà linh hoạt: "Cút."
Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục vẻ mặt cợt nhả: "Dì cả đến hả? Cáu kỉnh thế."
Lục Thi Duy nhưng lại là thở dài một hơi: "Cậu căn bản cái gì cũng không biết."
Lạc Vĩ Vĩ giật mình, thật lâu cũng không hiểu rõ ý của những lời này.
xxxx
Chủ nhật Lục Thi Duy đến thành phố H một chuyến, nàng còn vài thứ ở chỗ Liêu Kiệt.
Liêu Kiệt hiếm khi không tăng ca, cùng nàng thu dọn.
Thời điểm Lục Thi Duy học nghiên cứu sinh, thường xuyên đến nhà Liêu Kiệt, kỳ lạ là, cậu nhỏ rõ ràng ưu tú như vậy, lại độc thân rất nhiều năm. Lục Thi Duy đã từng có lần hoài nghi cậu nhỏ là gay.
Bởi vì anh ta hay đánh giá hoài nghi người khác. Ví dụ như anh ta đặc biệt thích sạch sẽ, trong nhà cho tới bây giờ không có một hạt bụi, cửa trước đều là sạch sẽ; anh ta còn đặc biệt chú trọng hình tượng của mình, áo sơmi chỉ cần có một cái nếp nhăn, sẽ lập tức đổi cái khác; còn có bạn bè thân thiết bên cạnh anh ta đều là phụ nữ, chưa từng thấy anh ta thân thiết với bạn nam nào...
Để người ta khó hiểu nhất chính là, anh ta trông đẹp trai như thế, công việc lại tốt, lại không quen bạn gái ở đại học. Hơn nữa, Lục Thi Duy cũng chưa từng thấy anh ta dẫn phụ nữ về nhà qua đêm. Một đoạn thời gian rất dài, nàng đều tin chắc rằng anh ta là gay. Thẳng đến khi nàng phát hiện bí mật của anh ta.
Trong lòng của anh ta một mực yêu da diết một cô gái, đáng tiếc cô gái đó không thích anh.
Anh ta theo đuổi cô ấy ròng rã bốn năm, toàn bộ thời gian ở đại học, trừ đi học, hầu như đều dùng để thích cô ấy.
Anh ta nhìn cô ấy quen bạn trai, nhìn cô ấy cùng bạn trai chia tay; lại nhìn cô ấy quen bạn gái, nhìn cô ấy cùng bạn gái tan rồi lại hợp...
Lúc anh ta nói đến đây, Lục Thi Duy ngắt lời anh ta: "Đợi đã, bạn gái?"
Anh ta gật đầu, không giải thích cái gì, Lục Thi Duy cũng không có hỏi lại, kiên nhẫn nghe anh ta nói.
Anh ta vẫn luôn cách cô ấy một khoảng cách không xa không gần, không có ý nghĩ muốn tiến lên, cũng vĩnh viễn không lui về phía sau. Anh nói: "Tiểu Duy con có biết không? Có một loại yêu cùng hạnh phúc, là chứng kiến hạnh phúc của cô ấy."
Lúc ấy Lục Thi Duy nghĩ thầm, cậu nhỏ thật không có mắt nhìn! Nhưng mà dù sao cũng là trưởng bối, nàng không nói thẳng ra miệng. Sau đó nàng gặp một chuyện, ít nhiều cũng hiểu một chút.
Lúc này, Lục Thi Duy kéo ngăn kéo, lấy ra một quyển album, nhìn nó ngẩn người, hồi lâu cũng không mở ra.
Liêu Kiệt vốn là dựa vào khuôn cửa nói chuyện với nàng, thấy nàng bỗng nhiên không lên tiếng nữa, làm anh ta không khỏi tò mò nội dung bên trong cuốn album kia.
Im lặng thêm vài phút, Lục Thi Duy mới mở quyển album ra. Làm Liêu Kiệt bất ngờ chính là, kẹp trong đó không phải ảnh chụp, mà là vé xe lửa cùng vé xem phim.
Liêu Kiệt biết rõ nàng có quen một người bạn trai, tuy rằng anh ta vẫn chưa gặp qua bao giờ, không ngờ đó lại là yêu xa.
"Con gái các cô yêu đương thật là... Sao giữ mấy thứ này lại làm cái gì."
Lục Thi Duy đóng album lại, không muốn lại nhìn. Nhàn nhạt đáp: "Bởi vì những thứ này đều là dấu vết đã từng yêu." Lúc đó qua lại ở hai thành phố nhiều lần, chỉ vì muốn gặp cậu một lần, dù cho chỉ cùng xem một bộ phim, vẫn làm mình như cũ xúc động không thôi.
Nàng không muốn nhìn nữa, không thể nhìn tiếp, nghĩ tới những chuyện trước kia, lòng vẫn đầy chua xót.
Con người khi còn sống có lẽ sẽ nói rất nhiều trận yêu đương, mỗi một cuộc yêu có lẽ duy trì thời gian cũng không dài, nhưng mà nếu muốn quên một đoạn tình yêu say đắm, lại mất cả đời.
Liêu Kiệt đưa tay sờ lên tóc của nàng, an ủi nàng nói: "Đừng nghĩ nữa, mau thu dọn đồ rồi cậu dẫn con đi ăn."
Lục Thi Duy cười rộ lên: "Cậu cho rằng con là con heo Lạc Vĩ Vĩ kia à? Chỉ biết có ăn."
Liêu Kiệt cười cười: "Sao con bé không theo con đến? Giúp con cầm chút đồ gì đó, một mình con lấy được sao? Không được cậu đưa con đi một chút."
"Không sao, cũng không có bao nhiêu đồ, tự con ngồi xe lửa về là được. Lấy những thứ quan trọng là được rồi, những thứ khác để lại cho cậu, không chừng lúc nào đó con lại tới đây."
"Cô cũng không ở đây nữa, còn muốn chiếm của tôi một cái phòng?"
Lục Thi Duy quay đầu hướng cậu mình cười cười: "Dù sao thì cậu cũng không kết hôn, chờ chừng nào cậu kết hôn, con sẽ dọn đi thật."
"Cậu đây tranh thủ năm nay liền xử lý việc này."
"Cậu nhỏ... Có cần như vậy không? Con chỉ mới chiếm của cậu một cái phòng thôi mà, một cái phòng thôi..."
"Tôi còn cách nào nữa đâu. Mẹ cô nói cô ở với tôi mấy năm nay bị tôi làm hư rồi, bởi vì tôi vẫn một mình, cho cô chia tay xong cũng không muốn tìm ai nữa. Tôi oan chết đi được, tôi có liên quan gì đâu chứ, cô không tìm ai thì đổ lên đầu tôi. Sau đó mẹ cô còn nói, là vì tôi chưa kết hôn, cho nên cô không có tâm tư để ý mấy chuyện này. Nói tôi chưa làm một tấm gương tốt, ôi trời ơi." Liêu Kiệt vừa nhắc tới việc này, đầy bụng ấm ức, giống như người làm cậu như anh ta đang làm trễ nại chuyện chung thân đại sự của cháu gái vậy.
"Vậy nếu không... Con gả ra ngoài trước?"
Liêu Kiệt nghe xong vui vẻ, "Cậu thấy được á."
Lục Thi Duy trợn trắng cả mắt: "Con chỉ nói một chút thôi, không cần coi là thật. Cũng là cậu cố gắng lên thôi."
"Tôi cố gắng với ai chứ?"
"Lạc Vĩ Vĩ đó."
"Con bé hả?" Liêu Kiệt do dự một chút không lên tiếng, nếu như muốn nói chuyện yêu đương với Lạc Vĩ Vĩ, cảm giác đó cũng thật kì quái.
"Cậu nhỏ, cậu có thích Lạc Vĩ Vĩ không?"
"Nói cậu nhìn con bé trưởng thành cũng không quá, nào có cái gì thích hay không. "
"Vậy là hai người vẫn còn khả năng hả?"
"Cô quan tâm mình chút đi." Liêu Kiệt nói xong xoay người đi ra ngoài.
Lục Thi Duy cầm album bỏ túi cẩn thận, cũng đi theo ra ngoài, ở phòng khách trông thấy ảnh chụp Liêu Kiệt cùng đồng nghiệp trong công ty trên tường, nhịn không được hỏi: "Cậu nhỏ, cảm giác gặp tình địch mỗi ngày như thế nào?"
"Chờ con tự mình trải qua sẽ biết." Liêu Kiệt ở trước mặt nàng đối với đời sống tình cảm của mình không chút e dù. Mặc kệ đối mặt với người mà người đó từng yêu, hay là đối mặt với người yêu của người đó, trong lòng anh đều bằng phẳng. Anh yêu người đó, cho nên nguyện ý nhìn người đó hạnh phóng.
"Cái mà cậu nói, nhìn cô ấy hạnh phúc cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc?"
Liêu Kiệt mỉm cười gật đầu.
Lúc này đây trong lòng Lục Thi Duy không có mắng anh ta ngốc nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play