Tần Tuyển nói ra câu này khiến mấy người chung phòng ký túc hoàn toàn chấn động, không chỉ Hùng Dương và Lục Tử Nhất, cả Quách Nhĩ Thư cũng giành thời gian để trông nom Hứa Thanh Ca nhiều hơn.
Quách Nhĩ Thư đi ăn cơm cùng Hứa Thanh Ca, nhưng không mặt dày như Hùng Dương, anh vẫn thành thật mời cô ăn cơm.
Quách Nhĩ Thư cũng nói xấu Tần Tuyển, nào là lúc Tần Tuyển cảm mạo, khi ngủ sẽ ngáy, lúc ngáy y như huýt sáo vậy, Hứa Thanh Ca nghe thấy liền không nén được cười.
“Cho nên…” Quách Nhĩ Thư nói: “Sau này em phải mua nút bịt tai, nếu không bao giờ cậu ấy cảm mạo rồi sẽ ngáy ngủ làm em không ngủ được luôn đấy.”
Vốn đang cười đến hai mắt cong cong, lúc này nghe thấy, Hứa Thanh Ca liền ngưng cười, mặt liền đỏ lên. Quách Nhĩ Thư và Hùng Dương sao lại giống nhau thế? Nói một hồi đều thành cô và Tần Tuyển ngủ chung?
“Thật ra… con người anh Tuyển rất tốt, em cũng biết phải không?” Quách Nhĩ Thư chợt hỏi.
Hứa Thanh Ca gật đầu.
Đương nhiên cô biết con người Tần Tuyển rất tốt, nếu không, lúc anh đi công tác, ba người bạn cùng phòng này của anh sẽ không giúp anh trông nom cô làm gì. Tuy ngoài miệng, họ luôn nói xấu Tần Tuyển, nhưng thực chất lại là đổi cách giúp anh dỗ cô mà thôi.
“Chỉ có điều…” Quách Nhĩ Thư cười nói: “Tật xấu này của anh Tuyển nên sửa rồi. Anh đưa em mượn nick Wechat của anh, em dùng nó lừa cậu ấy cho cậu ấy biết mùi bị lừa là như thế nào đi.”
Hứa Thanh Ca cười, lắc đầu: “Nếu vậy thì em hư giống anh ấy rồi.”
“Khó trách, đúng là em đơn thuần và lương thiện hơn cậu ấy nhiều.”
“Vậy em có định tha thứ cho anh Tuyển của chúng ta không nào?” Quách Nhĩ Thư hỏi: “Tuy mục đích ban đầu của cậu ấy là tốt, chỉ vì dùng sai cách nên bị em bơ mất nửa năm, nghe cũng đáng thương.”
Trong lúc nghiêng đầu cân nhắc hai chữ ‘đáng thương’ này, đột nhiên Hứa Thanh Ca nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng châm chọc: “Tần Tuyển mới đi có hai ngày mà cô ta đã có người mới nhanh như vậy kìa.”
Lời này cực kỳ chói tai, hơn nữa rõ là nhắm vào Hứa Thanh Ca.
Dung mạo của Quách Nhĩ Thư vừa văn nhã vừa sạch sẽ, không mụn không chí, trên mặt cũng không đeo kính, da trắng, cực kỳ khôi ngô.
Người không biết chuyện đúng là sẽ dễ hiểu lầm, nhưng dù có hiểu lầm đi chăng nữa cũng không thể ngông nghênh châm chọc người khác như thế được?
Hứa Thanh Ca bị mắng như vậy lập tức trừng mắt nhìn qua. Thấy người nói là bạn học cùng lớp với Tần Tuyển, một nữ sinh có gương mặt đẹp theo kiểu u buồn. Hứa Thanh Ca biết cô ta, nhờ có gương mặt đẹp theo kiểu u buồn ấy nên năm nhất, cô ta được rất nhiều người mời đến chụp ảnh bìa tạp chí, còn mời cô ta diễn hai bộ phim.
Nhưng lấy gương mặt đẹp theo kiểu u buồn này mà xấu tính châm chọc người khác, quả thật làm Hứa Thanh Ca không nhịn được!
Cô vừa muốn lên tiếng đã bị Quách Nhĩ Thư ngăn lại.
Sau khi ấn một dãy số, Quách Nhĩ Thư bật loa ngoài rồi đặt lên mặt bàn, sau đó là chất giọng hơi khàn của Tần Tuyển vang lên, “Alo?”
Một cuộc gọi quốc tế được gọi đi, Hứa Thanh Ca bỗng tiếc cước phí giùm tiền bối Quách…
Quách Nhĩ Thư vừa nhìn cô gái đẹp theo kiểu u buồn kia, vừa nói: “Thông báo với cậu một chút, tôi và Hứa Thanh Ca ăn cơm ở căn – tin gặp Giang Mộc ngồi phía sau, nói một câu thế này…”
Nhưng Quách Nhĩ Thư đã nói xong câu vừa nãy của cô ta bằng chính ngữ khí châm chọc ấy, “Tần Tuyển mới đi có hai ngày mà cô ta đã có người mới nhanh như vậy kìa.”
Sắc mặt của Giang Mộc lập tức hoá thành giận dữ.
Một lát sau, Tần Tuyển mở miệng hỏi: “Giang Mộc, cô không muốn tốt nghiệp phải không?”
Sắc mặt cô ta liền sa sút hẳn.
Tần Tuyển lại hỏi: “Lão nhị, cậu đang ở cạnh Tiểu Thanh Ca à?”
Tần Tuyển chợt thay đổi ngữ điệu, nhẹ giọng hỏi: “Chân em còn đau không? Đã thay thuốc chưa?”
Giang Mộc nghe thấy ngữ điệu của anh từ lạnh nhạt biến thành dịu dàng, trong lòng lập tức giận lên. Nhưng vẫn vô lực, cô ta miễn cưỡng đi qua chỗ đám bạn của mình, “Đi thôi, các cậu còn ăn cái gì?”
Quách Nhĩ Thư ‘hừ’ lạnh một tiếng, “Tính cách xấu xa thế này còn dám so sánh với Tiểu Thanh Ca của tụi này à?”
Hứa Thanh Ca xấu hổ, vừa vì Tần Tuyển dịu dàng hỏi thăm, vừa vì Quách Nhĩ Thư khen ngợi. Cô nhỏ giọng nói: “Tiền bối Quách, em ăn xong rồi, em đi trước đây ạ.”
“Ấy, điện thoại còn chưa gọi xong này.” Quách Nhĩ Thư gọi cô lại.
Nhưng Hứa Thanh Ca chẳng dám quay đầu.
Quách Nhĩ Thư cười nói vào điện thoại, “Thấy dáng vẻ chạy của em ấy hẳn là chân tốt lên rồi!”
Tần Tuyển yên tâm, “Được.”
…
Buổi tối, Hứa Thanh Ca trở về ký túc xá, trong lúc đang ngồi xổm trên sàn phòng tắm để giặt quần lót, Tần Tuyển lại dùng nick Wechat của Hùng Dương gửi tin nhắn tới: Tiểu Thanh Ca đang làm gì thế?
Hứa Thanh Ca nhìn cái quần đầy bọt xà bông của mình, lập tức xấu hổ, vì thế đành nói dối mình đang nghe nhạc, như vậy tao nhã hơn.
Sau khi cô trả lời, Tần Tuyển không hỏi tiếp chủ đề này nữa, chỉ gửi Wechat nói: 【Anh tới thủ đô rồi, rất đẹp, hi vọng lần sau có thể đưa Tiểu Thanh Ca tới đây chơi.】
Hứa Thanh Ca mong thầm anh sẽ gửi qua mấy bức ảnh để chia sẻ với mình.
Tiếp theo, Tần Tuyển chia sẻ ảnh chụp thủ đô qua cho cô xem thật.
Đúng là Ngộ Khanh, kỹ thuật chụp ảnh siêu cấp chất lượng, hơn nữa lúc anh chụp ảnh, khung cảnh hoàn toàn không có chỗ trống, thoạt nhìn bức ảnh rất có linh cảm. Cô có thể cảm nhận được sự hùng vĩ qua những bức ảnh này của anh, quả thật khiến người khác lạc vào cảm nhận chân chính mà anh muốn truyền đạt qua bức ảnh.
Sau khi phơi quần lót, Hứa Thanh Ca nằm lên giường xem những bức ảnh Tần Tuyển đã chụp và gửi qua.
Tần Tuyển dùng Wechat của Hùng Dương, cô không thể quăng nick Hùng Dương vào danh sách đen, chỉ đành tắt thông báo cuộc trò chuyện của anh. Sau đó, cô không thèm xem anh nhắn cái gì, chỉ nằm trên giường xem Thủ đô du ký, sau đó xem ảnh chụp tàu điện từ Osaka đến thủ đô.
Càng ngắm thủ đô, trong lòng cô càng muốn đi, nhìn đến mê mẩn.
Tất cả tin nhắn Wechat của Tần Tuyển gửi tới, cô đều không phát hiện.
Gửi tin nhắn Wechat cả buổi tối mà cô không trả lời dù chỉ một tin, Tần Tuyển có hơi suy sụp ném điện thoại qua một bên, nằm trên giường khịt khịt mũi.
Anh bị cảm mạo, đầu khá đau, nước mũi chảy không ngừng, nặng dần đến bắt đầu ho khan.
Sau khi uống lung tung bảy tám viên thuốc, Tần Tuyển bị cơn buồn ngủ úp lên đầu, cuối cùng mơ mơ màng màng đăng một trạng thái, sau đó điện thoại nằm yên trên đầu giường, anh thì ngủ mất.
Buổi sáng hôm sau, Hứa Thanh Ca không có tiết, vừa lúc nghịch điện thoại liền thấy Weibo của mình bị tag vào một đống bình luận.
Cô sợ hãi, phản ứng đầu tiên chính là sợ Điềm Muội của phòng livestream bị công kích. Cô vội mở xem bình luận tag Weibo của mình, không ngờ lại thấy người tag chính là thầy Ngộ Khanh:
【Ngọt Ngào, anh rất nhớ em @Hậu Bối Nhỏ.】
Da đầu của Hứa Thanh Ca tê rần, thầm nghĩ Tần Tuyển uống lộn thuốc đấy hả???
Sau đó, cô xem trạng thái trước đó của anh, thấy định vị của trạng thái ở thủ đô, nội dung là anh phải đi họp.
Dưới khu bình luận có rất nhiều người hỏi Tần Tuyển có phải là thầy Ngộ Khanh hay không?
Họ trùng hợp gặp được anh ở thủ đô, còn có ảnh chụp anh đến hiệu thuốc mua thuốc, nói là thầy Ngộ Khanh bị cảm rất nặng.
Mọi người đang sôi nổi suy đoán ra một chuỗi thời gian hoàn chỉnh: thầy Ngộ Khanh đến thủ đô công tác, bị cảm nặng sau đó phải tự mình mua thuốc. Có lẽ vì đổ bệnh nơi đất khách nên anh mới mơ màng đăng trạng thái này lên Weibo.
Chuyện quan trọng ở đây là Hậu Bối Nhỏ là ai? Thầy Ngộ Khanh còn xưng là ‘anh’, vậy cô ấy là em gái ruột hay là do anh muốn công khai tình yêu trong giới nhiếp ảnh?
Sau đó, mọi người vào xem Weibo của Hậu Bối Nhỏ, dòng thời gian đều là ảnh chụp ngày thường. Cô là một nữ sinh siêu đáng yêu, còn có ảnh chụp cún con mèo con nữa.
Mà ảnh chụp cún con mèo con này… Weibo của thầy Ngộ Khanh từng đăng tải mấy pô rồi!!!
Trạng thái Weibo mới nhất của Hậu Bối Nhỏ từ hồi ăn Tết, là sticker cực kỳ tức giận của Weibo: 【Không bao giờ quan tâm anh nữa *mặt nổi nóng*】
Sau đó, có người là bạn cùng trường với Tần Tuyển, nói thầy Ngộ Khanh chính là anh, còn Hậu Bối Nhỏ chính là Hứa Thanh Ca.
Người đó còn kể lại thầy Ngộ Khanh chọc giận Hậu Bối Nhỏ, bây giờ còn chưa dỗ được.
Sau đó mọi chuyện đi theo một hướng kỳ quái: tất cả bạn bè là nhiếp ảnh gia của thầy Ngộ Khanh đều spam cùng một câu:
【Ngọt Ngào, bạn trai của em nhớ em kìa.】
【Hậu Bối Nhỏ, thầy Ngộ Khanh nhớ em đó!】
【Em gái xinh đẹp, anh hàng xóm của em nhớ em!】
Tuy có thể mặc kệ Tần Tuyển nhớ mình hay không, nhưng Hứa Thanh Ca không thể làm ngơ chuyện anh đổ bệnh được.
Tiếng Nhật của Tần Tuyển không tốt, cũng không biết là anh có mua đúng thuốc hay không nữa?
Hứa Thanh Ca vừa chần chừ vừa do dự, đấu tranh tâm lý mãi, cuối cùng mới sợ Tần Tuyển uống lộn thuốc thật, cô liền mở khung chat với Wechat của Hùng Dương, nhắn tin cho anh.
【Tự nhiên anh muốn cùng Tiểu Thanh Ca đến thủ đô của Nhật quá, còn muốn cùng em đến thật nhiều nơi nữa.】
【Anh không muốn ngắm cảnh một mình nữa, mong rằng sau này, Tiểu Thanh Ca có thể cùng anh đi ngắm những phong cảnh nọ.】
【Đã nửa năm rồi, Tiểu Thanh Ca vẫn chưa tha thứ cho anh.】
【Có phải anh sẽ vĩnh viễn mất em không?】
【Anh bị cảm rồi, đầu rất đau, em phải chú ý sức khoẻ nhiều hơn nhé, đừng bị cảm như anh.】
【Ngọt Ngào ngoan, chúc em ngủ ngon và mơ đẹp nhé!】
Hứa Thanh Ca hít mũi, hốc mắt rưng rưng, trong lòng thầm hỏi sao Tần Tuyển lại thế này chứ? Có phải anh đang giả bệnh đáng thương không?
Nhưng cô không nghĩ rằng anh giả được.
Bởi vì cô rất đau lòng.
Hứa Thanh Ca kéo nick Wechat của Tần Tuyển ra khỏi danh sách đen, lo anh mua nhầm thuốc, cô sốt ruột hỏi: 【Anh ơi, anh đã uống thuốc gì rồi? Chụp ảnh vỏ thuốc ấy cho em xem đi.】
Tần Tuyển rất nhanh gửi tới vài bức ảnh rồi nói cho cô mình đã uống từng loại thuốc như thế nào. Cuối cùng, anh cẩn thận hỏi: 【Ngọt Ngào… không giận anh nữa rồi?】
Hứa Thanh Ca xem kỹ những vỏ thuốc kia, quả thật Tần Tuyển uống nhầm hai loại thuốc rồi, nhưng nó không có tác dụng phụ nào, chỉ làm anh buồn ngủ hơn thôi.
Tâm trạng căng thẳng trong lòng rốt cục mới bỏ xuống được.
Hứa Thanh Ca suy nghĩ một hồi, không biết phải trả lời câu này của anh thế nào, cuối cùng gửi qua một câu mà đến cô cũng không tài nào hiểu được:
Hứa Thanh Ca: 【Anh đừng bị cảm.】
Tần Tuyển: 【???】
Hứa Thanh Ca: 【Anh ngáy ngủ sẽ làm em không ngủ được ạ.】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT