Chuyện của Lý Thanh Văn, Mạc Cổn Cổn không rõ lắm.
Về sau xử lý như thế nào, chuyện đó cũng không liên quan gì tới Gấu Trúc Đoàn Nhi cả, cậu đang cầm một mảnh linh hồn nhỏ đã khôi phục hình dạng không ít tới Cầu Thanh Phổ, nhìn con sóng cuộn trào mãnh liệt, Mạc Cổn Cổn nhô đầu ra, kêu khẽ một tiếng: “Anh còn ở đó không?”
Nơi này ở trong nước vẫn là thánh địa của các cặp tình nhân như trước, chung quanh có vài cặp đang lực bất tòng tâm.
Nhìn thấy cậu đang vừa kêu vừa gọi, mọi người nhịn không được lộ ra một tia vô cùng kinh ngạc và thương hại, nơi này không dành cho chó độc thân.
Phàm là chó độc thân xuất hiện ở Cầu Thanh Phổ, sẽ gặp quỷ.
Chắc ăn rằng vị thiếu niên xinh đẹp này sẽ gặp quỷ.
Mạc Cổn Cổn cũng không biết chuyện mọi người nghĩ thế nào về mình, một chút hồn phách trên lòng bàn tay của cậu còn rất yếu ớt, nhưng cũng không còn tình trạng sắp tan biến như trước nữa.
Nghe được động tĩnh, quỷ công đức ló đầu ra khỏi mặt nước, nghiêng đầu vừa định trêu chọc hai câu, liền dừng lại.
Anh ta nhìn hồn phách vô cùng yếu ớt trong lòng bàn tay của Mạc Cổn Cổn một cách đầy kinh ngạc.
Sắc mặt quỷ công đức đại biến, anh ta chợt lao tới, ôm lấy vị quỷ hồn này vào lòng. Trước đây anh ta nói là trên cái mông có bớt hình cá, trên thực tế, căn bản người này là một con cá tinh. Hiện ta đang là một quả cầu cá, nhưng không biết có phải là bởi vì linh hồn quá suy yếu, căn bản là quả cầu cá không nhớ kỹ bất cứ chuyện gì trong quá khứ cả.
Quỷ công đức nở nụ cười nâng hồn phách trong lòng bàn tay, cười cười liền rơi nước mắt.
Thân là một con thủy quỷ, trong quá khứ đã từng tương ái tương sát với một quả cầu cá, bất quá không ngờ tới khi gặp lại đã cảnh còn người mất.
Quỷ công đức vuốt ve tồn tại ngày càng tiều tụy, “Cám ơn cậu, đại thần.”
Trông anh ta có vẻ vô cùng khổ sở. Mạc Cổn Cổn ngẫm nghĩ, Tiểu Hồng đang tựa ở vai cậu cũng bị cảm động lây đến nỗi đỏ bừng cả mắt.
Quỷ công đức cầm quả cầu cá trở lại trong nước.
Mạc Cổn Cổn nhìn thấy sự cảm kích của anh ta, trong lòng chợt sinh ra cảm giác thỏa mãn.
Cậu ngước nhìn lên bầu trời, tâm tình sảng khoái.
Tiểu Hồng dụi dụi mắt, vỗ hai cái cánh nhỏ: “Cổn Cổn, bọn họ ở cùng một chỗ sẽ vui vẻ chứ hả?”
Mạc Cổn Cổn gật đầu thật mạnh: “Sẽ.”
Tiểu Hồng lại nhấc đầu lên: “Vậy thân thể Trương Lan cũng sẽ tốt lên, Tiểu Hoàng cũng sẽ không sao, đúng không.”
Mạc Cổn Cổn: “Nhất định.”
Tiểu Hồng túm lấy một dúm tóc đen của Mạc Cổn Cổn, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hai người chuẩn bị đi về, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng của quỷ công đức.
Quỷ công đức bay từ xa đến, trong tay anh ta là một sợi trân châu đỏ: “Đại thần, tặng cậu cái này nè.”
Mạc Cổn Cổn ngẩn người, “Đây là cái gì vậy?”
Quỷ công đức nở nụ cười, nói có vẻ hơi thần bí: “Đây là đồ tốt, nếu tôi đã đợi được cá nhỏ của mình rồi, tôi cũng không chuẩn bị ở trong này nữa, bây giờ em ấy quá suy yếu, tôi phải chăm sóc em ấy thật kỹ, cho nên tôi chuẩn bị rời khỏi chỗ này. Nếu sau này chúng ta có duyên gặp lại, đây là vật tôi tích góp sau nhiều năm, tặng cho cậu đấy.”
Mạc Cổn Cổn sửng sốt.
Quỷ công đức: “Có thể coi nó như một cái vòng tay, cậu đeo ở cổ tay, liền biết công dụng của nó.”
Mạc Cổn Cổn đồng ý.
Ngữ điệu của quỷ công đức có hơi gấp gáp, thậm chí còn có thêm một chút khẩn trương, nhưng Mạc Cổn Cổn lại không phát hiện, hắn chật vật mang vào, lúc ngước mắt lên, đúng là cậu đã nhìn thấy vài điểm khác biệt.
Quỷ công đức nhìn chăm chú vào thiếu niên: “Cậu có thấy trên người tôi có gì thay đổi không?”
Mạc Cổn Cổn nhìn một cách cẩn thận, lắc đầu.
Biểu tình của quỷ công đức cứng đờ, cười không nổi nữa, trong mắt còn tràn ra một ít đau thương.
Mạc Cổn Cổn: “Hai người không có thay đổi gì cả, bất quá quần áo của cả hai đã thay đổi, chúng đã bị buộc vào nhau rồi.”
Quỷ công đức hít ngược một hơi: “Bị buộc vào!! Là bị cái gì buộc vào?!”
Mạc Cổn Cổn: “Sợi dây màu đỏ.”
Quỷ công đức đã đạt được điều mình muốn biết, rốt cục anh ta lộ ra một nụ cười sáng lạn, vẫy vẫy tay với Mạc Cổn Cổn: “Cảm ơn.”
Đây là điều anh vẫn luôn muốn biết, lại vĩnh viễn không có cách nào biết được.
Anh ta đưa năng lực này cho Mạc Cổn Cổn, chỉ để biết được chân tướng này.
Anh đã chờ rất nhiều năm, rốt cục cũng được như nguyện.
Sờ sờ cá nhỏ đang mê man trong lòng bàn tay, nhớ tới hình ảnh trước đây người kia cao to, kẹt ở trong đó ngầm không nhúc nhích được đã bị anh chế giễu. Quỷ công đức lộ ra một chút hoài niệm, “Đi thôi, tôi không nghĩ tới có một ngày em sẽ nhỏ như vậy, trước đây em còn cười nhạo chiều cao của tôi nữa kia mà.”
Tuy nói như thế, trong mắt quỷ công đức lại tràn đầy ý cười.
Anh ta ôm cá nhỏ xoay người rời đi, mặt biển nổi lên từng cụm bọt nước.
Mạc Cổn Cổn nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của họ, qua một lúc lâu mới lộ ra mất mát: “Anh ta đi rồi.”
Tiểu Hồng trả lời một cách non nớt: “Ừm. Anh ta đi rồi.”
Tiểu Hồng nhìn thấy rốt cục bạn thân lại có thể ở cùng một chỗ, cảm thấy rất là vui vẻ thay bọn họ, nhưng bạn mới rời đi cũng không phải là một chuyện vui.
Cậu nghĩ nghĩ, rốt cục phun ra sự hiếu kỳ trong lòng.
Tiểu Hồng: “Đó là cá gì nha.”
Không biết từ lúc nào, quỷ giáo sư bay ở bên cạnh, nghe cậu hỏi, nhân tiện nói: “Đây là mãnh thú tinh tế.”
Tiểu Hồng kinh ngạc: “Mãnh thú tinh tế? Nhưng cũng không có dữ á, nho nhỏ thực đáng yêu.”
Tiểu Hồng nho nhỏ nói như vậy, khiến cho quỷ giáo sư cười ra tiếng.
Quỷ giáo sư lắc đầu: “Nó cũng không nhỏ, sau khi trưởng thành nó có thể dài tới ba trăm mét.”
Ba trăm mét…
Tiểu Hồng chỉ lớn cỡ một đầu ngón tay hoảng hốt một trận, sau đó bụm miệng đầy hoảng sợ, thật là đáng sợ á.
Tiểu Hồng: “Vậy bọn họ đã gặp phải chuyện gì rồi, tại sao lại biến thành như vậy.”
Quỷ giáo sư lắc đầu, ai mà biết được. Âm kém dương sai, giữa quỷ và yêu, khác biệt giống loài, cũng không dễ phá vỡ.
Bất quá, hiện tại bọn họ đều là quỷ, cho dù hình dạng không quá giống nhau, khác biệt cũng không quá lớn.
Quỷ giáo sư: “Chúng ta chỉ cần chúc phúc cho bọn họ thôi.”
Mạc Cổn Cổn và Tiểu Hồng thụ giáo gật đầu.
Tiểu Hồng: “Chúc phúc bọn họ.”
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu: “Chúc phúc cái gì nha?”
Lúc này Tiểu Hồng chợt tỉnh ngộ, cậu ta vỗ cánh bay lên: “Đương nhiên là trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!”
Mạc Cổn Cổn: “? ? ?”
Tiểu Hồng: “Lúc trước tôi có nghe người khác nói.”
Tiểu Hồng chỉ là nhóm bạn thân lệ quỷ, quăng nồi hoàn toàn không hề có áp lực.
Mạc Cổn Cổn vẫn chưa quá hiểu.
Tiểu Hồng liền nói: “Lúc ấy, quỷ ở dưới cầu kia nói Tôn Tiểu Tuyền và Lý Trân Trân có tơ hồng, một nhà ba người, mọi người cứ chúc phúc như vậy. Không phải ban nãy trên người bọn họ cũng có tơ hồng sao, chúng ta cứ chúc phúc như vậy là được rồi!”
Nói rồi, Tiểu Hồng lộ ra vẻ mặt tự hào, ngực nhỏ ưỡn rất cao.
Mạc Cổn Cổn gật đầu tán đồng: “Ừm, chúc phúc bọn họ trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.”
Quỷ giáo sư: “… …”
Chờ một lát! Cái lời chúc phúc này, có chỗ nào không quá đúng á!
Y như nhìn thấy hai hùng hài tử hiếu học, quỷ giáo sư có hơi đau dạ dày. Làm sao để thay đổi suy nghĩ lệch lạc thâm căn cố đế của hai đứa nhỏ này đây?
Những người từng là anh hùng được Thừa Phong đưa đến căn cứ 0.
Các lệ quỷ chuẩn bị ăn một bữa tiệc lớn vây quanh các anh hùng, chảy đầy nước miếng, mấy chất độc trên người bọn họ đã được Cổn lão đại tiêu diệt, còn lại chính là thời điểm bọn họ hưởng thụ món ngon, loại chuyện này đối với quân nhân có di chứng thâm trầm, hoặc là các lệ quỷ mà nói, đều là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Các lệ quỷ ăn no, năng lực lại được tăng lên.
Nhân loại không còn di chứng, khôi phục bình thường, muốn xuất ngũ hay trở lại chiến trường đều hoàn toàn không có tai hoạ ngầm.
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lạnh lẽo, nhìn mười mấy con bọ cạp đen ở trong lồng sắt trong suốt, xụ mặt.
Trùng tộc tinh tế đã thâm nhập như vậy, tình huống còn vướng tay chân hơn cả anh nghĩ.
Trùng si hoạt thi hoạt động thân thể, bọn họ cũng không nghĩ tới nghe bài bốn một khoảng thời gian, thân thể bọn họ đã được tiến hóa.
Trùng si hoạt thi đạt được chỗ tốt, liền khiêng cuốc và xẻng, đi theo Lục Kiêu Kỳ.
Về phần đám trùng si hoạt thi Phàm Tử ở tinh vực màu xám lại không được may mắn như vậy. Người điên đập một cái vào lồng ngực của mình, phát ra tiếng vang thùng thùng, ông ta rót một ngụm rượu, gọi vào thông tin của Phàm Tử, khoác lác với hắn ta một trận.
Phàm Tử ở lại ra sức phát triển cực kỳ ước ao, tức giận đến mức đập thông tin.
Bởi vì chuyện này, Mạc Cổn Cổn nhận được năng lực bà mối, cậu có thể nhìn thấy nhân duyên của người khác.
Hầu như quỷ công đức đã đưa công đức nhiều năm của mình cho Mạc Cổn Cổn, cho nên lúc này, Mạc Cổn Cổn có hơi cứng ngắc khi thấy tơ hồng bay đầy trời. Cậu nhìn đôi tay rõ ràng không được tơ hồng quấn vào nhau lại đang nắm chặt lấy nhau, gãi gãi mặt.
Cầu Thanh Phổ là thánh địa của các cặp tình nhân, tình nhân đến đây không chỉ mang theo ước nguyện, mà còn muốn cầu một phần may mắn nữa.
Mạc Cổn Cổn nhìn về phía cặp tình nhân bên người, tầm mắt nhìn vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ.
Cặp tình nhân này cũng không lớn tuổi, nữ sinh nhìn qua có chút nhu mì, nam sinh rất cường tráng, nhưng gương mặt lại rất hung dữ, phát hiện có người nhìn mình, nam sinh liền lộ ra vẻ không kiên nhẫn, trừng mắt nhìn qua, mới vừa định chửi ầm lên, lại nhìn thấy một thiếu niên cô đơn chiếc bóng có tướng mạo cực kỳ xinh đẹp.
Trong mắt nam sinh dâng lên sự kinh diễm nồng đậm.
Nam sinh: “Cậu, đang nhìn cái gì vậy?” Tiểu thiếu niên này thật xinh đẹp, làm cho trái tim của hắn nhịn không được đập liên hồi.
Nữ sinh phát hiện người yêu của mình nhìn chằm chằm vào người khác lộ ra vẻ si mê, sắc mặt liền đen.
Nữ sinh lôi kéo tay của nam sinh: “Này, sao cậu chỉ đi có một mình vậy?” Đây là nơi ma quái nổi tiếng, đi đến đây một mình có vẻ lá gan khá lớn chứ hả?
Trên cổ tay của nam sinh có bốn sợi tơ hồng mờ nhạt riêng biệt, một cái còn hơi thiên hướng nữ sinh. Có một cái đậm màu nhất kéo dài đến phía nam. Mà tơ hồng của nữ sinh lại ít hơn. Cô có hai sợi, một sợi nối với nam sinh bị đứt mất, một sợi khác lại kéo dài về phía đông, cũng không biết là buộc ở nơi nào.
Mạc Cổn Cổn nghi hoặc không hiểu, sợi tơ mơ hồ là cái gì nha.
Cậu gãi gãi mặt, ngẩng đầu thì phát hiện hai người này đang hỏi mình.
Mạc Cổn Cổn: “Tôi đang xem nhân duyên.”
Dừng một chút, Mạc Cổn Cổn nhìn về phía Tiểu Hồng và quỷ giáo sư: “Tôi không đến đây một mình.”
Tình nhân thấy cậu như vậy, lập tức trong lòng run lên, ban nãy cậu ta nói nhìn gì đó. Chờ đã, lẽ nào bọn họ gặp quỷ rồi?!
Nghe nói quỷ lớn lên xinh đẹp, vừa nghĩ như thế, thiếu niên này nói ở đây xem nhân duyên liền đặc biệt khả nghi!!
Nữ sinh càng nghĩ càng sợ, sắc mặt đã có chút trắng bệch.
Nam sinh: “Cái gì, nhân duyên.”
Mạc Cổn Cổn chỉ chỉ vào tay của bọn họ: “Anh có bốn sợi tơ mờ, sợi tơ nhân duyên giữa hai người là một sợi tơ mờ bị đứt đoạn, sợi tơ nhân duyên của cô ở hướng đông.” Nói rồi, cậu chỉ về phía tơ hồng ở xa xa của nữ sinh.
Vẻ mặt hai người chợt đổi, nữ sinh nhớ ra cái gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn người yêu: “Không phải anh nói đã cắt đứt liên hệ với ba cô gái kia rồi sao!”
Nam sinh chớp mắt đầy chột dạ, ngoài mạnh trong yếu: “Em đừng nghe cậu ta nói mò, anh đã sớm nói anh chỉ đùa giỡn với mấy cô gái đó thôi mà, em mới là nữ sinh anh thích nhất, anh đã nghĩ đến chuyện kết hôn với em nha! Anh cũng không chuẩn bị phát triển ra cái gì với bọn họ cả!”
Nói xong sắc mặt của nam sinh cũng không tốt, ánh mắt vốn đã hung ác càng lộ vẻ dữ tợn: “Em thì sao! Chẳng phải cái tên học trưởng kia của em ở phía đó à!”
Nam sinh tức không chỗ đánh: “Có phải là cô lén lút có quan hệ với hắn ở sau lưng tôi không? Có phải cô đã cắm sừng tôi rồi không?”
Bởi vì chuyện này hai người bắt đầu cự cãi, Mạc Cổn Cổn đứng ở một bên nhìn qua có vẻ có hơi vô tội.
Cậu gãi gãi mặt, nhìn sợi tơ mờ ảo vốn đã lung lay sắp đứt của hai cái, nhịn không được khẩn trương lên, có phải cậu đã nói sai gì rồi không.
Lửa giận của nữ sinh vọt thẳng lên trời, thét một tiếng chói tai: “Được, chia tay! Anh đi mà ở chung với ba tiểu yêu tinh của anh!”
Nam sinh cũng nổi trận lôi đình: “Được, chia tay thì chia tay! Tôi đi tìm tiểu yêu tinh của tôi, cô đi mà chơi với thằng học trưởng ngốc bức của mình!”
Hai người vừa nói xong, sợi tơ màu đỏ mờ ảo trên tay hai người đứt mất.
Mạc Cổn Cổn há hốc miệng, “Σ( ° △°|||)︴.”
Đứt, đứt.
Có phải là cậu đã phá hỏng một đoạn nhân duyên rồi không? Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm giác được trên trân châu trên cổ tay tràn ra nhiệt độ, cả người cậu đều trở nên thoải mái.
Tiểu Hồng cũng thấy ánh sáng vàng trên móng tay của cậu, dựa sát vào chạm nhè nhẹ, “Cái này đau không?”
Mạc Cổn Cổn lắc đầu: “Không đau, rất ấm.”
Cậu nhớ tới trên người quỷ công đức có một vầng sáng vàng nhàn nhạt, sau khi đưa vòng tay cho cậu, vầng sáng vàng trên người liền biến mất hơn phân nửa.
Chẳng lẽ đây là công đức nhân duyên sao?
Thấy hai người lúc đến tình chàng ý thiếp, khi về một nam một nữ lại mỗi người đi một ngả, Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt, cảm thấy thực sự rất có lỗi.
Cậu mang theo một tinh linh một quỷ giáo sư rời khỏi nơi xảy ra chuyện.
Quản gia và người điên thấy Mạc Cổn Cổn đi từ trên cầu đến, liền tiến lên đón người về nhà.
Ở trước mặt Mạc Cổn Cổn người điên cũng không uống rượu, tuy rằng tính tình ông ta đần độn nhìn qua thoải mái, nhưng vẫn hơi chú trọng phương diện này.
Người điên vỗ vỗ lồng ngực cứng rắn của mình: “Sợ rằng sau này chỗ này sẽ mất linh rồi.”
Sở dĩ thánh địa là thánh địa, bởi vì có một quỷ công đức vẫn vì nhân dân phục vụ, nhưng quỷ công đức tìm thấy con cá nhỏ liền bỏ chạy mất rồi.
Hỏi thế gian tình là gì…
Bởi vì Mạc Cổn Cổn get kỹ năng mới, liền nhịn không được quan sát mỗi một người, cậu nhìn người điên, nhìn quản gia.
Phát hiện tơ hồng trên người hai người đã sớm đứt đoạn, ủ rũ không hề có sức sống.
Mạc Cổn Cổn sửng sốt.
Tiểu Hồng tò mò gãi tai: “Cổn Cổn, cậu có thấy tơ hồng của bọn họ không? Bọn họ có buộc chung một chỗ không?”
Quỷ giáo sư: “… …”
Mạc Cổn Cổn lắc đầu một cách nghiêm túc, “Không có.”
Quỷ giáo sư chợt cảm thấy lạnh cả người, xem ra năng lực này cũng rất đáng sợ á.
Hỏi thăm người khác, rốt cục Tiểu Hồng muốn nói lại thôi cũng tích đủ dũng khí: ” Cổn Cổn có nhìn thấy của tôi không?”
Tiểu Hồng cũng muốn biết tơ hồng của mình.
Mạc Cổn Cổn nhìn nhìn, chỉ chỉ mặt dây chuyền: “Của cậu ở bên trong, cột với Tiểu Hoàng nha.”
Tiểu Hồng vừa nghe thấy vậy, hai mắt sáng rực, vui mừng chịu không nổi, cậu ta bay vài vòng mới đè xuống được cảm giác hưng phấn trong lòng.
Tiểu Hồng: “Tôi vui quá nha.”
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt: “Chúc hai cậu bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử.”
Một con tinh linh lam hài tử đáng yêu xấu hổ gật gật đầu.
Quỷ giáo sư: “… …”
Người điên uống ngụm nước, lại nhịn không được phun ra đi.
Mọi người đều để ý mình, cũng tò mò tơ hồng của mình, Mạc Cổn Cổn nhìn mọi người, liền muốn biết của mình ra sao.
Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm cổ tay của mình, không thấy cái gì, liền hoảng.
Vén vén quần áo lên xem, vẫn không có gì cả, vẻ mặt của Mạc Cổn Cổn liền không quá tốt.
Cậu nhìn chằm chằm cổ tay trống rỗng một cách kinh ngạc, lại nhìn nhìn cổ tay mọi người đều có một sợi dây, nước mắt liền nhịn không được trào ra.
Mới nãy vẫn còn bình thường, bỗng nhiên Gấu Trúc Đoàn Nhi lại xù lông lên khóc.
Thoáng cái cả đoàn xe liền kinh hoàng luống cuống.
Mạc Cổn Cổn biến thân thành gấu trúc, gian nan chui ra khỏi đống quần áo, nhìn trai nhìn phải tiểu thân thể béo đô đô của mình, nhưng vẫn không thấy được bất kỳ vết tích nào, nhóc không có tơ hồng! Tại sao mình lại không có tơ hồng, Mạc Cổn Cổn hốt hoảng cúi đầu, nhếch đuôi nhỏ của mình lên nhìn nhìn cái mông, nhìn nhìn móng sau nho nhỏ của mình, cũng không có luôn.
Lúc này, tâm tình của Mạc Cổn Cổn triệt để sụp đổ, khổ sở bẹp miệng, thoáng cái con ngươi ướt sũng đong đầy hơi nước.
Mạc Cổn Cổn khóc cực thương tâm.
Nhóc không có tơ hồng!
Tuy rằng vẫn tỉnh tỉnh mê mê như trước, Mạc Cổn Cổn cũng đã có chút thông suốt, nhóc biết ý nghĩa dễ hiểu nhất của tơ hồng chính là người đó và nhóc sẽ ở cùng nhau.
Người đầu tiên nhóc nghĩ tới chính là Đại Quái Vật, nhưng mà nhóc lại không có tơ hồng!
Mặc kệ có dỗ thế nào, Mạc Cổn Cổn đều dụi mắt, khóc đầy mặt khổ sở, tiểu thân thể béo đô đô của nhóc dựa vào ghế ngồi, hai cái tai đen rũ xuống, tiểu dáng dấp cực ủy khuất.
“Không thể thi triển năng lực này đối với bản thân của mình…” Có vài lần quỷ giáo sư muốn nói, nhưng căn bản lại không có cơ hội chen miệng.
Quỷ giáo sư: “… …”
Nhìn không thấy mới là bình thường, dù sao thầy thuốc không tự y, đây là chuyện vô cùng có đạo lý.
Bay xe đến đảo lơ lửng, Lục Kiêu Kỳ đã làm xong công việc, nhìn thấy xe bay liền đến đón. Cửa xe mới vừa mở, vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ chợt biến, anh vội đón lấy Gấu Trúc Đoàn Nhi mềm đát đát đã khóc ướt một mảnh, đặt ở trong lòng bàn tay, tim đều sắp bị khóc nát.
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lên bất định, lo lắng lại phẫn nộ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Sự hối hận vô cùng tận nảy lên, Lục Kiêu Kỳ không nên để nhóc con đi ra ngoài một mình!!
Mạc Cổn Cổn ghé vào lòng bàn tay của Đại Quái Vật, khóc khóc liền ngồi dậy cái xoạch, lôi kéo cổ tay của Đại Quái Vật. Trực tiếp kéo cổ tay áo của Đại Quái Vật lên đến vai, nhóc cũng không thấy được tơ hồng trên người Đại Quái Vật.
Cậu không có tơ hồng, Đại Quái Vật cũng không có tơ hồng.
Sau khi thương tâm, Mạc Cổn Cổn lại có chút thở phào nhẹ nhõm, nếu như tơ hồng của Đại Quái Vật cột vào người người khác, nhóc sẽ càng thương tâm hơn.
Lục Kiêu Kỳ đè nén gợn sóng nội tâm, kiên nhẫn nói: “Sao vậy Cổn Cổn?”
Mạc Cổn Cổn khóc sướt mướt, “Tôi không có tơ hồng, tôi không tìm thấy nó. Đại Quái Vật cũng không có.”
Chân mày Lục Kiêu Kỳ khẽ nhíu, vẻ mặt mờ mịt.
Tiểu Hồng cũng sốt ruột theo: “Tìm thử xem, chắc là bị mắc ở đâu rồi, chúng ta quay về tìm thử xem.”
Khóe miệng giật giật, quỷ giáo sư thở dài một tiếng.
Quỷ giáo sư bay qua: “Là như vầy, …”
Sau đó, quỷ giáo sư kể lại những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, Lục Kiêu Kỳ nghe nói nhóc nhỏ của mình đạt được năng lực tơ hồng nhịn không được nhíu mày đầy kinh ngạc. Sau đó mặt anh hơi biến sắc, chỗ sâu trong mắt tràn ra sự vui sướng thâm trầm.
Anh nâng nhóc con trong lòng bàn tay: “Cổn Cổn khóc cái gì nha? Cổn Cổn nhìn không thấy là bình thường.”
Mạc Cổn Cổn sửng sốt, mang cặp mắt ngân ngấn nước ngẩng đầu, nước mắt chuyển đến chuyển đi trong viền mắt.
Lục Kiêu Kỳ: “Em đã quên điều con quỷ kia nói lúc đầu à?”
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, nói cái gì nha.
Lục Kiêu Kỳ: “Hắn không thấy được nhân duyên của mình, người có năng lực này sẽ không thấy được tơ hồng của mình.”
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, “Không thấy được của mình.”
Lục Kiêu Kỳ cười gật đầu: “Hắn không thấy được của mình, cũng không thấy được người có nhân duyên với mình.”
Có thể nói, lần này Lục Kiêu Kỳ quá vui vẻ.
Chỗ sâu trong con ngươi của Lục Kiêu Kỳ tràn ra ý cười: “Như vậy, em không thấy của ai nha?”
Mạc Cổn Cổn nghiêng nghiêng đầu, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện dù cho là nhỏ như Tiểu Hồng, đều có tơ hồng nhỏ ràng buộc.
Nhóc chỉ không thấy được tơ hồng trên người Đại Quái Vật.
Như vậy nói cách khác…
Mạc Cổn Cổn: “Hử.”
Lục Kiêu Kỳ hôn xuống trán của nhóc: “Lần này đã hiểu rồi chứ, em không thấy được tơ hồng thuộc về chúng ta.”
Mạc Cổn Cổn nghĩ rồi lại nghĩ, dùng sức gật cái đầu nhỏ, lúc này nhóc triệt để vui vẻ.
Ban nãy nhóc biến thân thành gấu trúc lật qua lật lại tìm tơ hồng, không tìm được đều sắp nổ tung tới nơi.
Lúc này, nghe thấy lời phân tích của Đại Quái Vật, triệt để tin.
Gấu Trúc Đoàn Nhi nhìn Đại Quái Vật, sau đó liền vui vui vẻ vẻ không khóc, nhóc nằm rạp trong lòng bàn tay của Đại Quái Vật y như một con rùa nhỏ.
Giữa Đại Quái Vật và nhóc có tơ hồng!! Thoáng cái, Mạc Cổn Cổn nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, quỷ công đức đã từng nói tới chuyện này.
Nghĩ nghĩ, Mạc Cổn Cổn hào hứng mở diễn đàn ra, nhóc nhìn thấy bình luận của quỷ công đức.
Giữa bọn họ có tơ hồng!!!!
Vừa nghĩ tới nhóc và Đại Quái Vật sẽ ở cùng nhau, Mạc Cổn Cổn liền mỹ tư tư.
Ngồi bật dậy, Mạc Cổn Cổn vui sướng lắc lư hai cái tai nhỏ, cứ như nhóc con mới vừa khóc chít chít nãy không phải là mình vậy.
Quỷ giáo sư im lặng nghẹn lời, một lát sau lau lau mặt đầy tang thương.
Nói chung, tất cả đều bình thường.
Bằng không, mình sẽ muốn mổ bụng tạ tội luôn đó.
Gấu Trúc Đoàn Nhi bò lên trên vai của Đại Quái Vật, đầu nhỏ bông xù xù cọ vào má của Đại Quái Vật, phát ra tiếng ư ư non nớt.
Ý cười của Lục Kiêu Kỳ càng sâu, đầu ngón tay ấn vào tai nhỏ của Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi.
Thấy nhóc con muốn chu miệng, liền cho nhóc một trái cây, thoáng cái liền dỗ xong Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT