So sánh với Đại Quái Vật, tâm tình Mạc Cổn Cổn vẫn không tốt lên được, ỉu xìu xìu ngồi phịch trên đệm nhỏ, tay cầm búp măng, giấu bụng nhỏ xấu xí của mình xuống dưới, không để cho người khác nhìn thấy. Bụng bắt đầu kêu ọt ọt.

Tiểu Cổn Cổn cật hóa đói rồi, nhóc nhìn nhìn măng mình đang cầm trong móng, cả cục bông đều rơi vào trạng thái xoắn xuýt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, bộ dáng khổ đại cừu thâm.

Lục Kiêu Kỳ ghé mắt, nhịn không được cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, từ lúc phát hiện cái bụng thiếu mất một mảng lông, nhóc kia liền buồn bực.

Cứ nằm ở trong đó không chịu nhúc nhích.

Không biết tại sao, Lục Kiêu Kỳ nhớ tới con thú biến dị từng ở trong binh đoàn chuyên thi hành nhiệm vụ, bởi vì lông quá dài nên đã bị người huấn luyện của nó cắt đi. Con thú biến dị kia liền cuộn tròn ở trong ổ nhỏ không chịu nhúc nhích, sống không thể yêu tròn một tháng chờ lông dài trở lại mới khôi phục tinh thần.

Có lẽ nhóc nhỏ này cũng giống vậy rồi.

Lục Kiêu Kỳ khẽ vuốt lưng nhóc con, xúc cảm trơn mượt mềm mại từ bụng ngón tay truyền đến nội tâm, thậm chí người đàn ông cứng rắn còn có ảo giác mình cũng trở nên mềm mại theo, nhìn chằm chằm vào màn hình không ngừng chớp tắt trong lòng bàn tay, Thượng tướng một bên vuốt lông nhóc con an ủi, một bên tự suy ngẫm.

Không biết anh đang suy nghĩ gì, Mạc Cổn Cổn lại cảm thấy có hơi nóng không ngừng truyền đến từ phía sau lưng.

Nhóc con cuộn thành một cục bông nhịn không được mở rộng tứ chi, chu cái mông nhỏ, thoải mái nheo cặp mắt lại, móng vuốt cầm một búp măng.

Mạc Cổn Cổn nhìn Đại Quái Vật, thậm chí đã quên mất mình đang trong trạng thái đêm không về ổ.

Buổi tối vừa an tâm vừa ấm áp, còn có nguồn thức ăn phong phú, Mạc Cổn Cổn chẳng còn thèm quay về tiểu thụ động của mình nữa rồi.

Duỗi cổ ra, Mạc Cổn Cổn nhìn trộm bảo bối trong tay Đại Quái Vật, trong cặp mắt nhỏ lấp lánh tràn đầy sự hiếu kỳ.

Đây là cái gì dạ.

Đen thùi, dùng để làm gì đây. Đại Quái Vật có thiệt nhiều đồ!

Nhóc con quê mùa chớp cặp mắt mờ mịt, cẩn thận nhích về phía màn hình, vô cùng mờ ám hệt như một con rùa nhỏ.

Lục Kiêu Kỳ buồn cười.

Quẳng suy nghĩ ngưng trọng sang một bên, Lục Kiêu Kỳ phóng túng để cho nhóc con thử.

Mạc Cổn Cổn · tự nhận thông minh · lăn lăn đến trước màn hình, đầu nhỏ tròn vo nhích lại gần, nhìn màn hình một cách chăm chú, nhóc nhịn không được nâng chân trước lên chọt một cái. Phát ra một tiếng tít, Mạc Cổn Cổn bị dọa đến nhảy dựng, thoáng cái nhóc liền rụt đầu về, sau đó dùng khóe mắt trộm nhìn Đại Quái Vật.

Căn bản là Đại Quái Vật không có chú ý tới nhóc, Mạc Cổn Cổn liền vui sướng ló đầu ra lại.

Lục Kiêu Kỳ che lại ý cười: “… …”

Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi nhún nhún mũi, hình như đang muốn ngửi thử vật này, con ngươi trong veo như nước tràn đầy hoang mang, nhóc run run cặp tai nhỏ đen đen, ngồi thẳng trước màn hình, nhìn chằm chằm vào nó.

Thân thể tròn vo của gấu trúc đã chắn đi phân nửa màn hình, Lục Kiêu Kỳ cúi đầu, cơ bản là chỉ có thể nhìn thấy một con gấu trúc học giả mà thôi.

Hử, đây là cái gì?

Tai Mạc Cổn Cổn dựng lên, nhìn chằm chằm vào đốm trắng bỗng nhiên nhô ra ở góc màn hình, thấy nó chớp rồi lại chớp.

Thật thú vị, đồ của Đại Quái Vật tuyệt quá đi!

Mạc Cổn Cổn vươn tiểu móng vuốt ra chọt thêm cái nữa, sau đó màn hình lại có thêm một điểm, bắt đầu nhấp nháy.

Nha! Ngạc nhiên trừng mắt nhìn, tuy rằng không phải ngay chỗ nhóc chọt, nhưng mà rất thú vị á. Tiểu móng vuốt của Mạc Cổn Cổn chọt đến chọt đi trong màn hình. Thậm chí nhóc đã chắn toàn bộ màn hình, dùng hai tiểu móng vuốt bận việc, thực sự là bận đến quên cả trời đất.

Nhóc con tìm tòi nghiên cứu tràn đầy sức sống.

Từ từ, Cục Bông Nhỏ cúi đầu xuống, ngửi ngửi cái bụng nhỏ phấn nộn nộn của mình.

Vốn đã tròn vo, hiện tại nhóc ta lại càng tròn hơn nữa. Mạc Cổn Cổn muốn dùng cái đó đắp lên bụng của mình, nhưng đồng dạng nhóc cũng nhịn không được để ý cái cục nhỏ này, nhìn nhìn ngửi ngửi, nhóc lè lưỡi liếm liếm.

Cuối cùng, Mạc Cổn Cổn đặt hai móng đen nhỏ lên trên bụng, ngụy trang mình không có bị rụng lông lông.

Lục Kiêu Kỳ ho nhẹ một tiếng, nhịn cười thực sự rất khó khăn.

Anh còn chưa từng vui vẻ như vậy, nhóc nhỏ này cứ như quả vui vẻ, cho dù có tâm sự nặng nề, Lục Kiêu Kỳ vẫn có thể giữ vững tâm tính bình thản như trước. Lục Kiêu Kỳ nghĩ, có lẽ nhờ nhóc nhỏ này, anh mới có thể khôi phục trạng thái cực nhanh như vậy.

Trời đã tối hẳn.

Mạc Cổn Cổn nhìn nhìn Đại Quái Vật, lại nhìn nhìn trời, rốt cục hậu tri hậu giác, mình nên về nhà rồi. Cẩn thận trượt xuống khỏi người Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn ngồi chồm hổm dưới đất, hướng về phía Đại Quái Vật kêu ư ư.

Lục Kiêu Kỳ híp mắt.

Mạc Cổn Cổn cũng không khách khí với Đại Quái Vật, vụng về buộc 6 – 7 mụt măng lại, chậm rãi bước cặp chân vòng kiềng đi.

Nhóc con uốn éo cái mông rời đi, ý cười nơi đáy mắt Lục Kiêu Kỳ mới dần dần thu lại, anh dời mắt nhìn về phía màn hình, sau đó liền sửng sốt.

Không biết từ khi nào mà màn hình không có phản ứng đã xuất hiện những đốm sao.

Kinh dị lóe lên rồi biến mất, con ngươi đen thẳm của Lục Kiêu Kỳ càng có vẻ thâm sâu khó lường.

Mạc Cổn Cổn hoàn toàn không biết màn hình đã mang đến chấn động như thế nào cho Đại Quái Vật, nhóc trở lại ổ nhỏ của mình, thấy một lọ mật quý báu và ổ ổ tím, toàn bộ gấu trúc liền nhịn không được cong mắt, vui mừng chạy đi qua, lăn vào đống măng y như một pin bowling trắng đen lẫn lộn, đụng cho núi măng nhỏ văng tán loạn.

Pin bowling trắng đen lăn đến lăn đi trong đống măng, vui vẻ chịu không nổi.

Về phần cái chỗ không lông kia, Mạc Cổn Cổn tạm biểu thị không muốn nghe tới.

Nhìn chằm chằm cái đống tràn đầy trong tiểu thụ động của mình, Mạc Cổn Cổn cảm thấy mình siêu cấp giàu có, cũng không biết tại sao, trong tất cả bảo bối, quả cầu đỏ lại làm cho nhóc thấy thích và thân cận nhất. Chui mình vào trong đống cỏ khô, Mạc Cổn Cổn nhịn không được lại ôm lấy nó.

Yên lặng so sánh giường nhỏ làm bằng cỏ khô của mình với giường của Đại Quái Vật, Mạc Cổn Cổn lại bị đả kích.

Giữa lúc nhóc không chú ý, quả cầu đỏ lại nhấp nháy một cái. Rõ ràng đã ngủ đủ một ngày thế mà Tiểu Cổn Cổn lại cảm thấy buồn ngủ nữa rồi.

Nắm lấy tự tôn tràn ngập nguy cơ của mình, Mạc Cổn Cổn mơ mơ màng màng thiếp đi mất.

Buổi tối, trong tiểu thụ động lại lóe lên ánh sáng đỏ.

Trong chốc lát, nhóc con bông xù xù ở bên trong đã không thấy đâu, mà nhóc ta đã biến thành một bé con trần trụi thịt phúng phính.

Không có lông, rừng rậm ban đêm liền vô cùng lạnh lẽo.

Mạc Cổn Cổn bị đông đến lạnh run, nhịn không được gắng sức co lại thành một cục, nhưng mà rốt cuộc là thân thể đã không còn như trước nữa, nhóc không co tròn lại được.

Run rẩy ngồi bật dậy, Mạc Cổn Cổn mềm mềm hắt xì một cái.

Nhóc thấy siêu cấp lạnh, liền cúi đầu đi nhìn cái bụng không lông của mình, sau đó chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.

Lúc nhóc thấy rõ cái bụng nhỏ trụi lủi của mình, cả người đều mộng bức.

Mạc Cổn Cổn: “Σ( ° △°|||)︴ ”

Cơn buồn ngủ tan biến, Mạc Cổn Cổn sợ đến xù lông, cả người nằm ngửa trên mặt đất, nâng cái chân ngắn củn ú nu lên, nhóc nhịn không được vươn móng vuốt đi sờ, lại phát hiện chân trước bông xù xù của mình cũng trở nên xấu xí chịu không nổi.

Mạc Cổn Cổn sợ đến sắp xỉu.

Mạc Cổn Cổn: “Này này này!”

Nhìn chằm chằm cái tay mềm mềm nho nhỏ vừa mới ra lò của mình, Mạc Cổn Cổn không biết làm sao, lại mơ hồ cảm thấy có vài phần quen thuộc.

Chờ, chờ đã!

Hình như Đại Quái Vật chính là cái loài có móng móng không lông này. Nhóc, nhóc, nhóc đã bị Đại Quái Vật lây bệnh gì đó rất đáng sợ rồi ư.

Hôm qua cái bụng không lông, hôm nay toàn thân đều rụng sạch.

Lông lông xinh đẹp của nhóc!

Mạc Cổn Cổn không quá tin tưởng, cảm giác là mình đã gặp ác mộng rồi. Nhóc nhịn không được dùng sức nhéo mình một cái, đau quá.

Bình tĩnh quan sát thân thể mới mẻ của mình, Mạc Cổn Cổn cứng ngắc như băng.

Nhóc biến thành quái vật, cái loại mà đặc biệt đặc biệt xấu, nhóc đã không còn cách nào trở thành gấu trúc xinh đẹp lực lưỡng nữa rồi.

Mạc Cổn Cổn càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng khó chịu, ủy ủy khuất khuất hít hít mũi, cặp mắt đen to tròn tích đầy nước mắt, miệng nhỏ mím chặt, rốt cuộc cũng khóc thành tiếng. Đậu vàng rơi xuống, nhóc thương tâm chịu không nổi. Dù đang sở hữu một đầu tóc đen thật dày cũng không thể nào áp chế được nội tâm tuyệt vọng, nhóc dùng cái tay nhỏ béo đô đô lau mặt, khóc đến nghẹn ngào.

Nhóc không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.

Có lẽ đến cả Đại Quái Vật cũng không biết nhóc, trước khi ngủ Mạc Cổn Cổn từng tưởng tượng có bao nhiêu tốt đẹp, hiện tại liền cảm thấy mình thê lương bấy nhiêu. Nhóc ôm lấy quả cầu đỏ, tưởng tượng đến tương lai thê thảm của mình, nhịn không được nhớ đến Đại Quái Vật tốt bụng.

Mạc Cổn Cổn khóc càng thương tâm hơn, lộ ra một hàm nướu phấn nộn chỉ mới có hai cái răng cửa. Khóc mệt, nhóc thút tha thút thít dựa vào quả cầu đỏ, nhắm hai mắt sưng đỏ lại, tay nhỏ bé ôm chặt lấy quả cầu đỏ, tựa như hi vọng vật này có thể an ủi mình đôi chút vậy. Cũng không biết nhóc thiếp đi từ bao giờ, đến khi tỉnh giấc, nhóc ngồi bật dậy, muốn nhìn thử xem có phải mình đã gặp một cơn ác mộng đáng sợ hay không.

Nhưng mà, sự thực là, nhóc không hề khôi phục lại, nhóc đã triệt triệt để để biến thành quái vật rồi.

Kỳ vọng nơi đáy mắt bị nghiền nát, Mạc Cổn Cổn thương tâm muốn chết, nhóc ôm măng định gặm, thế nhưng hàm răng chỉ có hai cái răng mềm mềm, căn bản là nhóc không ăn vào miệng được, thậm chí chỉ có thể để lại vệt nước miếng trên vỏ măng.

Mạc Cổn Cổn bình tĩnh nhìn măng: “… …”

Có khi nào nhóc sắp chết rồi không.

Không thèm ôm quả cầu đỏ, cũng không thèm ăn măng, Mạc Cổn Cổn lại rơi nước mắt, nhóc dựa trên cỏ khô, giường cỏ khô đã từng mang đến cảm giác thoải mái hiện tại lại rất lạnh rất thô ráp, cũng rất cứng nữa, nhóc gắng sức co mình lại thành một cục, bộ dáng tiểu thân thể run run có hơi tiều tụy, trên cặp lông mi dài còn đọng lại vài giọt nước mắt.

Giữa lúc mơ mơ màng màng Mạc Cổn Cổn cũng không biết mình đã ngủ bao lâu. Tỉnh ngủ liền ngậm ngậm góc măng, thương tâm ủy khuất. Mệt liền thiếp đi, đần đần độn độn cứ như đã mất đi toàn bộ mục tiêu của cuộc đời gấu trúc vậy.

Trên thực tế, đối với Mạc Cổn Cổn mà nói thì cũng không khác mấy.

Không ăn được măng, hoàn toàn giống như là sấm sét giữa trời quang, hơn nữa lông của nhóc cũng biến mất, hoàn toàn không có biện pháp chống lạnh nữa rồi.

Như vậy là cực kỳ đả kích.

Nhưng bên kia Lục Kiêu Kỳ lại có chút lo lắng, đã một ngày không đến rồi. Thường ngày nhóc con đều đến từ sớm, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?

Cau mày, Lục Kiêu Kỳ trầm mặc vài giây, rốt cuộc anh đặt cánh tay robot xuống rồi đứng dậy.

Nên đi thăm nhóc kia thôi.

Nói không chừng là đã ăn no căng bụng rồi. Trong lòng Lục Kiêu Kỳ có hơi lo lắng, cũng không biết là tốt hay là xấu nữa. Bất quá, ở nơi này, nhóc con đích thật là trụ cột tinh thần của anh.

Đi tới trước tiểu thụ động, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc, con ngươi hơi co lại, anh liền bước vội qua…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play