Giản Lục quan sát đàn tế, cậu không biết đây là đâu, nhưng từ đám cỏ Vàng mọc xung quanh có thể đoán ra nơi đây từng xuất hiện tộc Rồng, chắc là đã từng có một con Rồng Hoàng Kim sống ở đây.

Tộc Rồng thích cỏ Vàng, chúng say mê màu vàng, song sức phá hoại của tộc Rồng cũng hơn hẳn mọi chủng tộc khác, vừa thô lỗ vừa hung hãn, không đủ sâu sắc để có thể đặt một đàn tế trong nơi ở của mình, vậy nên nơi này thoạt trông có vẻ kỳ lạ, tạm thời không xác định được nó là mộ Rồng hay thứ gì khác.

Hynes nghỉ ngơi một lúc lâu mới hồi sức.

Vừa rồi, khi bị ánh sáng từ đàn tế công kích, dù thoạt trông sức sát thương không lớn, trên người cũng không xuất hiện vết thương nào, nhưng y cảm thấy máu trong người như sôi trào, đau đớn cực kỳ, không hiểu sao lại thấy sợ hãi, chỉ muốn tránh xa nó.

“Giản, trên đàn tế có bùa chú.” Hynes hạ giọng.

Giản Lục kinh ngạc, cuối cùng cũng biết thứ vừa tấn công Hynes là gì, kết hợp những gì nhìn thấy với bùa chú bảo vệ máu Rồng Hoàng Kim trên đàn tế, lòng cậu có một suy đoán, e rằng lần này không dễ gì lấy được máu Rồng Hoàng Kim, thậm chí phải tốn rất nhiều công sức.

“Bình máu Rồng này chắc không phải bản thân Rồng Hoàng Kim đặt ở đây đâu, hẳn là người khác đặt rồi bày thêm nhiều lớp kết giới để bảo vệ hoặc để phục vụ mục đích khác.” Giản Lục vừa nói vừa nhìn quanh khắp mọi nơi.

Giản Lục quan sát bùa chú trên đàn tế một lát, phát hiện người yểm bùa ít nhất cũng là Pháp sư thông thái, cậu không thể vô hiệu hóa nó với năng lực hiện tại, không làm gì được bùa chú, nên đành phải tạm gác sang một bên, nghĩ cách khác.

Tiếp đó hai người khẩn trương tìm khắp các nơi, chẳng mấy chốc đã phát hiện được vài thứ.

Quả đúng là địa bàn hoạt động của tộc Rồng, nơi này vừa cuốn hút Hynes, vừa giúp y nhanh chóng tìm ra manh mối.

Hynes đứng trước một bức tường mọc đầy cỏ Vàng, bức tường này rất cao, phải đến nghìn mét, y duỗi tay sờ soạng cỏ Vàng, lá cỏ dài và mảnh, sờ lên thấy mềm mại giống như lông động vật, y hệt một tấm thảm lông. Nếu loại cỏ Vàng này không bị héo, sờ vào kém thoải mái ngay sau khi đứt rễ, thì rất phù hợp để dệt thành chiếu, sẽ không thua gì loại thảm lông tốt nhất.

Hynes đặt tay lên đó, sung sướng ra mặt.

Giản Lục bước tới, không lấy làm lạ khi bắt gặp dáng điệu thỏa mãn của y, Hynes còn chưa thức tỉnh dòng máu Rồng Hoàng Kim, song máu Rồng trong người y rất thuần. Bởi vậy nên từ trước khi thức tỉnh đã có vài đặc tính của Rồng luôn chi phối hành động của y, nhất là sau chuyến đi đến Ngục Ma, có bộ phận trên người y đã thức tỉnh, không còn là người thường nữa rồi.

Vì thế mà Giản Lục cực kỳ tò mò về xuất thân của Hynes, muốn biết cha mẹ ruột của y là ai, tiếc rằng cả phố Bóng Tối lẫn hệ thống đều không nhắc đến lai lịch của Hynes, cũng chẳng ai biết đến bố mẹ hoặc về gia tộc của y.

“Thích lắm à?”

Nghe được giọng nói này, Hynes bỗng bừng tỉnh, thấy Giản Lục chẳng biết tự lúc nào đã đến bên cạnh y, dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt nhạt màu, y gật đầu một cách chần chừ, nói: “Không hiểu sao nơi này khiến em cảm thấy rất thân thiết.”

Giản Lục không hỏi vì sao y cảm thấy thân thiết mà hỏi: “Cậu có phát hiện gì không?”

Hynes không nói gì, chỉ áp một bàn tay lên tường, bảo Giản Lục lùi về sau vài bước rồi bất thình lình giáng một đòn vào đó.

Những mảng lớn màu vàng rơi xuống, tung bụi mù mịt. Lớp tường bao này chính là cỏ Vàng, rễ chúng phát triển lan khắp tường, nhích từng chút một lên trên, rậm rạp, sau khi rơi xuống đất không lâu, màu vàng của lá nhạt dần, chưa đầy một phút đã biến thành cỏ khô màu trắng, sờ vào không mềm mại như trước mà trở nên thô ráp.

Sau khi mảng tường ngoài rơi xuống, phần lõi bên trong hiện ra, đó là một khối đá nhẵn bóng, rễ cỏ Vàng có khỏe hơn nữa cũng không đâm vào đá được, thế nên mới dễ bị bong ra từng mảng như thế. Sau khi cỏ Vàng bị lột xuống, có thể nhìn thấy những ký hiệu trông như chữ viết chỗ mờ chỗ rõ trên mặt tường.

Giản Lục đến gần nhìn, phát hiện mình không nhận ra những ký hiệu này là chữ viết của tộc nào ==!

“Đây là chữ của tộc Rồng.” Hynes giải thích.

Giản Lục nhìn y, không hỏi sao y biết, chỉ bảo: “Cậu hiểu nghĩa của chúng không?”

Hynes nhìn một lát rồi gật đầu.

Sau khi thảm cỏ Vàng bị bóc xuống hết, toàn bộ mặt tường hiện ra, trên tường chi chít chữ Rồng.

Giản Lục kiểm tra cẩn thận lại một lần, phát hiện bức tuờng này làm từ một loại đá rất cứng, để khắc chữ kín tường, dù dùng dao sắc cũng cực kỳ tốn sức, nhưng những chữ Rồng này có đường nét tuyệt đẹp, lại liền mạch, như thể lúc ấy người nọ đang viết trên miếng đậu phụ mềm, không khó khăn gì, chắc chắn người viết chữ lên tường có năng lực cực mạnh.

Dọn dẹp mặt tường xong, Hynes vừa đọc những dòng tự thuật trên đó vừa nói: “Trên này viết có một nữ Tư tế của tộc Thú nhân đã từng sống ở đây, cô phản bội tín ngưỡng và Thần thú của mình để yêu một con Rồng Hoàng Kim, phản bội tộc Thú nhân, cùng người yêu là Rồng Hoàng Kim tới đây định cư, biến nơi này thành một hang Rồng. Họ sống ở đây mười năm, sau đó chiến tranh giữa các vị Thần nổ ra, Rồng Hoàng Kim tham gia chiến đấu theo lời kêu gọi của Thần Rồng, để mình cô ở lại, cô sống trong hang Rồng ngóng trông hắn trở về…”

Giản Lục đang nghe, thấy y đột nhiên im bặt thì quay sang nhìn như thúc giục.

Hynes cũng nhìn cậu một chốc rồi dịch tiếp, nhưng giọng nói mỗi lúc một khàn: “Nữ Tư tế kia ở lại, nhưng không lúc nào thôi lo lắng cho người yêu, trong một lần bói toán, phát hiện người yêu sắp gặp phải một kiếp nạn lớn trong đời, bèn quyết định ra chiến trường tìm hắn.”

“Nhưng sau khi cô trải qua muôn vàn đắng cay, lẩn trốn khỏi các cuộc đuổi giết của tộc Thú nhân, đến được chiến trường tìm người yêu, thì phát hiện người yêu đã có người tình là một nữ Tinh linh đang kề vai sát cánh…”

Giản Lục: “…”

Những chuyện sau đó là minh chứng cho bốn chữ “Rồng bản tính dâm”, nữ Tư tế phản bội bộ tộc và tín ngưỡng của mình vì người yêu là Rồng Hoàng Kim phát hiện bấy giờ người yêu cô có người tình ở khắp mọi nơi, từ Nhân tộc đến tộc Tinh linh, từ tộc Thú nhân đến tộc Người lùn hay Vu yêu… tất cả đều có dính líu đến hắn, những người tình gặp nhau trên chiến trường, cực kỳ tưng bừng.

“Nữ Tư tế đau thắt cõi lòng, cô đánh một trận với Rồng Hoàng Kim, cuối cùng thua cuộc, đành ôm trái tim vụn vỡ bỏ đi. Nhưng cô không bỏ đi thật, khi chiến tranh nổ ra thêm lần nữa, trên chiến trường, cô đánh lén người tình của Rồng Hoàng Kim, lấy máu và gân Rồng của hắn rồi quay về hang Rồng.”

Hynes đọc bằng giọng khàn đặc: “Cô oán hận gã người yêu phản bội mình, ném gân Rồng vào nơi sâu thẳm nhất của biển Xương Trắn, nơi tà ác nhất vị diện Vu yêu, dùng sinh mạng để đánh đổi, dùng máu Rồng Hoàng Kim làm vật dẫn để tạo nên bùa chú đẫm máu nguyền rủa Rồng Hoàng Kim, con Rồng bị nguyền rủa dù có cơ thể và sức sống mạnh mẽ cũng chết dần chết mòn.”

Giản Lục: “…”

Đúng là một mối tình yêu đau thương.

Giản Lục không còn lời nào để bình luận.

Bởi vậy mới nói quá đa tình quá dâm dục là không nên!

Hynes thấy hơi khát, nhìn những dòng tự thuật này, y có cảm giác là lạ, cuối cùng cũng biết vì sao bùa chú trên đàn tế lại nặng tay với y đến thế.

Bây giờ Hynes có thể khẳng định chắc chắn rằng trong người mình có dòng máu của Rồng Hoàng Kim, thế nên bình máu Rồng trên đàn tế mới có sức hấp dẫn tột độ với y, từ khi y đặt chân đến Học viện Phép–Võ Mepstead, chính nó đã mời gọi y tới đây, chỉ cho y tìm thấy con đường chính xác dẫn vào hang Rồng.

Còn chuyện về con Rồng đa tình phản bội người yêu, quả thực chẳng biết phải nói gì.

Nhìn những dòng chữ trên tường, một phần nhỏ cũng đủ để Hynes hiểu được đại khái.

Bùa chú của nữ Tư tế được tạo ra để nhằm vào Rồng Hoàng Kim, cô vốn là nữ Tư tế thiên tài của tộc Thú nhân, bẩm sinh trí tuệ hơn người, năm xưa, sau khi kết duyên với Rồng Hoàng Kim, cô học ngôn ngữ Rồng từ người yêu trong mười năm chung sống, nên đã kết hợp thêm chữ Rồng để làm ra lời nguyền ác độc này, bất cứ ai mang dòng máu Rồng Hoàng Kim tới gần đều bị nguyền rủa, mà kể cả không phải Rồng Hoàng Kim cũng bị thương, khiến người ta không thể lại gần đàn tế.

Máu Rồng Hoáng Kim vốn là thứ quý giá nhất đại lục Olaven, nó có rất nhiều tác dụng, thậm chí có thể thay đổi thiên phú và huyết thống của một người, đến người của tộc Rồng cũng thèm thuồng. Vì vậy nên nữ Tư tế mới đặt bình máu Rồng ở đây, kèm thêm bùa chú ác độc để giết những con Rồng tới gần.

Dòng máu của Rồng Hoàng Kim trong người Hynes chưa thức tỉnh hoàn toàn nên bị thương không nặng lắm, nếu y tiếp xúc với bùa chú với trạng thái đã thức tỉnh, e là vừa rồi đã dở sống dở chết chứ không chỉ thấy khó chịu thôi đâu.

Sau khi nữ Tư tế tộc Thú nhân dùng bùa chú nguyền rủa Rồng Hoàng Kim, cô trả giá bằng sinh mạng mình, nơi này trở thành nơi vô chủ, chiến tranh giữa các vị Thần ngày một lan rộng, cuốn theo cả đại lục Olaven vào khói lửa chiến trường, nơi đây cũng bị năng lượng của Thần làm hư hại, biến thành một phần nhỏ của không gian đặc biệt rồi không hiểu sao lại trở thành cấm địa của Học viện Phép–Võ Mepstead, còn hang Rồng trở thành trung tâm cấm địa.

Nói xong, Hynes đờ mặt ra nhìn Giản Lục.

Giản Lục thấy vậy, bèn nói: “Bùa chú nhằm vào tộc Rồng, vậy chắc vẫn có cách né tránh được.”

Hynes biết cậu hiểu sai ý mình, nhưng không biết giải thích thế nào. Y nghĩ dù mình có thức tỉnh, trở thành Rồng Hoàng Kim, thì cũng không bao giờ thành kẻ trăng hoa như người yêu của nữ Tư tế, Giản Lục không cần lo lắng.

Nhưng Giản Lục lại thờ ơ, cậu hoàn toàn không có gì phải lo lắng, người cần lo là tình nhân tương lai của Hynes kia kìa.

Giản Lục suy nghĩ một lát, lấy một thứ trong ô chứa đồ của hệ thống: một chiếc xương trắng tinh như ngọc.

Hynes chỉ liếc nhìn qua đã nhận ra đây là xương Rồng Hoàng Kim ngày trước Giản Lục mua của Người lùn ở chợ Remulas, thấy cậu mân mê chiếc xương nọ, lòng mơ hồ đoán ra ý tưởng của Giản Lục.

“Lời nguyền trên đàn tế quá cao siêu, nếu không thể chống chọi được thì chúng ta đành phải đánh lạc hướng nó.” Giản Lục vừa giải thích, vừa lấy quyền trượng Milotus, tay cầm quyền trượng Milotus, làm phép lên chiếc xương Rồng Hoàng Kim.

“Nhân danh Thần Ánh Sáng, hãy sống lại!”

Thánh quang rực rỡ dùng xương Rồng Hoàng Kim làm vật dẫn, một con Rồng Hoàng Kim trưởng thành dần hiện ra trước mặt, phép thuật hồi sinh liên tục bổ sung thêm máu thịt cho nó khiến nó nhanh chóng trở thành một con Rồng Hoàng Kim phiên bản tí hon.

Dĩ nhiên, phương pháp hồi sinh này là thuật con rối loại sơ cấp nhất, nên Rồng Hoàng Kim tí hon chỉ được vẻ ngoài chứ không có linh hồn, được phép hồi sinh mang đến da thịt, trở thành một con Rồng Hoàng Kim bản thu nhỏ nhưng không có khí thế của Rồng Hoàng Kim, còn chẳng bằng một con ma thú cấp một, có thể coi như không hề sống.

Song chỉ cần nó thực sự có xương Rồng Hoàng Kim là đủ rồi.

Rồng Hoàng Kim tí hon bay quanh Giản Lục hai vòng rồi đứng trước mặt Giản Lục, đôi mắt vàng lóng lánh không chút sống động.

Giản Lục chỉ quyền trượng Milotus vào đàn tế, vừa phóng một đòn phép thuật vào đó, vừa nói với Rồng Hoàng Kim tí hon: “Lên!”

Rồng Hoàng Kim giang hai cánh bay về phía đàn tế.

Khi Rồng Hoàng Kim chạm vào đàn tế, đàn tế phát ra luồng sáng đỏ như máu, Giản Lục biết đó chính là lời nguyền nữ Tư tế để lại, quả nhiên, Rồng Hoàng Kim vừa lao vào bùa chú, cơ thể bắt đầu nứt toác, những tảng thịt lớn bong xuống, mà trong lúc tấn công Rồng Hoàng Kim, bùa chú đã xuất hiện sơ hở.

Mục đích của Giản Lục chính là sơ hở chớp nhoáng này, cậu nhảy vụt lên đàn tế như gió, đỡ lấy công kích của bùa chú với tay cầm bình máu Rồng Hoàng Kim trên đàn tế, khi bùa chú bắt đầu đợt tấn công tiếp theo, cậu mượn lực đẩy bắn ngược ra ngoài.

Hynes nhảy lên, đỡ được Giản Lục đang ngã xuống khỏi đàn tế.

Cùng lúc đó, một tiếng nổ mạnh vang lên, con Rồng Hoàng Kim nọ nổ tan xác giữa trời, đến chiếc xương Rồng Hoàng Kim làm vật dẫn cũng hóa thành tro bụi, mặt đất rung lắc dữ dội.

Nhìn cảnh này, Giản Lục cảm thấy may mắn vì không để Hynes thử thêm lần nữa. Nữ Tư tế kia phải cực kỳ căm thù Rồng Hoàng Kim mới có thể đánh đổi mạng sống để làm ra loại bùa chú nguyền rủa người yêu như thế, đến xương Rồng Hoàng Kim có thể coi là cứng nhất cũng bị nghiền nát thì không còn gì phải bàn cãi.

“Giản, anh không sao chứ?” Hynes sốt ruột hỏi, thấy áo phép của Giản Lục dính máu thì cực kỳ lo lắng.

Giản Lục không trả lời mà nắm lấy cằm y, vội vã rót bình máu Rồng Hoàng Kim vào miệng y.

Hynes không đề phòng, miệng đầy máu, suýt thì sặc. Nhưng y cũng biết vì sao Giản Lục phải vội vàng như vậy, sau khi máu Rồng Hoàng Kim bị cầm đi, quanh đàn tế nổi lên một trận gió lạnh lẽo, làn gió như hữu hình đuổi theo họ, muốn cuốn bình máu Rồng Hoàng Kim về.

Máu Rồng Hoàng Kim là trung tâm của hang Rồng, là vật nối với không gian đặc biệt, một khi nó bị lấy đi, đàn tế sẽ bị phá nát, thậm chí cả không gian đặc biệt cũng sụp đổ. Vậy nên, nếu không uống máu Rồng Hoàng Kim ngay thì phải tranh đoạt quyền sở hữu với làn gió lạnh lẽo kia, Giản Lục bất đắc dĩ đành phải dùng đến kế không hay này.

Bấy giờ, không gian rung lắc mỗi lúc một dữ dội, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nổ mạnh vọng lại từ phía xa.

Vật đã vào tay, còn vào đến bụng luôn rồi, Hynes lập tức kéo Giản Lục chạy.

Khi cấm địa bắt đầu sụp đổ, Elvira và người đeo mặt nạ sắp đến đàn tế cũng bị ảnh hưởng.

“Chết tiệt!”

Elvira giận sôi người, biến hóa trong không gian nói cho cô biết rằng có người đã lấy món đồ ở nơi này sớm hơn họ, vậy nên không gian mới sụp xuống.

Tiếng nổ mạnh dần đến gần, Elvira quyết định quay đầu chạy vội ra cửa, người đeo mặt nạ bám sát phía sau.

Bốn người dùng hết sức bình sinh để chạy trốn, ra khỏi hang Rồng vẫn chưa dừng lại. Hang Rồng sụp đổ, không gian đặc biệt này không còn vững chắc nữa, nếu không ra ngoài kịp thời, e là sẽ bị kẹt ở đây, đến khi cấm địa cũng sụp đổ nốt, người bên trong sẽ bị cuốn vào hư vô theo nó, toi mạng là cái chắc.

“Giản…”

Giản Lục nghe thấy tiếng nói vọng đến theo gió, phát hiện tốc độ của người kéo mình chạy cứ chậm dần lại, cậu sốt ruột: “Sao thế?”

“Giản, hình như em sắp thức tỉnh rồi.” Hynes nói không được rành mạch, dường như đang phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp: “Chuyện tiếp theo đây nhờ cả vào anh…”

Giản Lục: “…”

Giản Lục hít một hơi thật sâu, cõng Hynes trên lưng tiếp tục chạy bán mạng.

Hynes ngả vào lưng cậu, toàn thân nóng hổi, mơ màng, yếu ớt. Y cảm tưởng như người mình bị mấy nghìn mấy vạn chiếc máy xay thịt đang nghiền nát xương cốt, nội tạng và da thịt, đau đến mức nhận thức dần mơ hồ, ngũ giác cũng tê liệt.

Tuy vậy, y vẫn biết mình đang nằm trên lưng thanh niên kia, ngập trong hơi thở của cậu, tuy đau đớn nhưng vẫn thấy hạnh phúc.

“Giản…”

Giản Lục không biết trạng thái của y, tưởng y đang gọi mình, khẽ quát: “Cố chịu đựng!”

Cậu dùng tay đỡ người sau lưng, chạy như bay về phía lối ra khỏi cấm địa theo chỉ dẫn của hệ thống, đồng thời cũng chú ý hai người còn lại trong cấm địa, phát hiện họ đang chạy cuống cuồng ở phía sau cách cậu không xa. Cậu nhìn quanh, quyết định sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi, để không bị lộ, cậu đành phải giăng bẫy hai người đằng sau.

Giản Lục ném một lọ thuốc phép vào chỗ chi chít chấm đỏ mà màn hình biểu thị cách mình gần nhất, sau đó nhảy đi thật xa.

Tiếng thú gầm vang lên, ma thú ẩn mình trong bóng đêm bừng tỉnh.

Sau lưng truyền đến dao động phép thuật, Giản Lục có cơ hội quay đầu nhìn thoáng qua, thấy phía chân trời như được thắp sáng bởi ánh sáng từ các loại phép thuật, có vẻ tất cả ma thú trong cấm địa đều bị gọi đến.

Giản Lục biết với năng lực của Elvira thì tình huống này chỉ có thể cản chân cô trong vài phút, nhưng chỉ vài phút như vậy là đủ rồi.

Cậu cõng Hynes đã bất tỉnh chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến lối ra cấm địa.

Bấy giờ, cấm địa sụp đổ ngày càng nhanh hơn, thậm chí pháp trận dẫn ra ngoài cũng đong đưa liên tục, Giản Lục hơi căng thẳng, thả hai tấm thẻ vào, chờ pháp trận mở ra thì cõng Hynes rời khỏi cấm địa.

Vừa ra ngoài, Giản Lục đã thấy trên bản đồ có vài chấm sáng chạy về phía này, mặt cậu thay đổi, không chút chần chờ chạy ngay đến chỗ tảng đá lớn hôm qua cậu và Hynes ra đó trốn, nấp sau tảng đá.

Vừa nấp xong đã thấy hai giáo viên của Học viện Phép–Võ Mepstead đi đến lối vào cấm địa, thấy pháp trận trước cấm địa rung lắc liên hồi, hai người hoảng hốt.

Sau đó lần lượt có thêm mấy người đến, nhìn thấy chuyện xảy ra trước cấm địa, ai nấy đều phát hoảng.

“Sao lại thế này?”

“Cấm địa sắp sụp?”

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Bên trong có người!”

Người này vừa dứt lời, hai bóng người nối đuôi nhau chạy ra khỏi cấm địa, hai người vừa ra đã bị pháp trận hỏng nặng hất bay, hai giáo viên của Học viện Phép–Võ Mepstead phân nhau mỗi người đỡ một người.

Ầm!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên khiến đất trời như rung chuyển, toàn bộ học viện Phép–Võ Mepstead đều bị ảnh hưởng, dường như cả không gian cũng méo mó, mấy tòa nhà gần cấm địa bị sức nổ lan đến, tất cả đều bị nghiền nát trong nháy mắt.

Lấy cấm địa làm trung tâm, một cơn lốc xoáy màu đen dần hình thành, nó có sức mạnh cực kỳ khổng lồ không ngừng cuốn những tòa nhà xung quanh vào vòng xoáy, nghiền nát và nuốt chửng.

Các giáo viên cứ lùi dần, lùi đến nghìn mét, nhận thấy vụ nổ quá lớn, thậm chí có xu thế lớn mạnh hơn nữa, họ buộc phải tạo một lá chắn phép thuật ngăn lại uy lực của vụ nổ.

Một giáo viên trong số họ phóng một tín hiệu bằng phép thuật lên trời.

Khi tín hiệu phép thuật này sáng lên, giáo viên của Học viện Phép–Võ Mepstead chạy đến đây từ khắp các nơi, đến Hiệu trưởng cũng phải giật mình, thấy cơn lốc không ngừng lan rộng, tuy không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng lập tức tạo ra lồng bảo vệ ngăn cản lốc xoáy đang mở rộng tàn phá Học viện Phép–Võ Mepstead.

Chuyện này tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của dạ hội còn chưa tan, như năm trước, dạ hội thường kéo dài đến hai giờ, tức là còn nửa giờ nữa, nhưng khi nghe thấy tiếng nổ mạnh đáng sợ nọ, học viên trong hội trường cực kỳ khiếp sợ, ồ ạt chạy ra khỏi hội trường, khi thấy cơn lốc giữa trời ở phía xa hiện ra dưới ánh trăng, ai nấy hoảng sợ không thốt nên lời.

Nó như một con quái thú đáng sợ ngoác cái mồm đầy máu về phía mọi người, nuốt chửng cả thế giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play