Thay một chiếc áo phép sạch sẽ rộng rãi, Giản Lục vừa ra khỏi phòng thay đồ đã nhìn thấy thiếu niên tóc vàng đang đứng tựa cửa.

Y nở nụ cười vô tư với Giản Lục, trông vừa hồn nhiên vừa rạng rỡ, cất tiếng gọi: “Giản.”

Giản Lục sững sờ, không hiểu sao lại nhớ đến nụ hôn trong nước, cậu vội ép mình quên chuyện đó đi. Tuy Hynes là đứa em trai cậu trông từ nhỏ đến lớn, không vì một nụ hôn mà thấy y ghê tởm, nhưng hai tên đàn ông làm thế thì quái lắm, thôi thì coi như chuyện ngoài ý muốn vậy.

“Chúng ta đi tìm Joyce thôi.” Giản Lục nói.

Hynes theo sau cậu, hai mắt chăm chú nhìn thanh niên phía trước, dáng người cậu cao nhưng không hề gầy yếu, sống lưng thẳng tắp, bước đi không hùng hổ như Chiến sĩ, cũng không phù phiếm như người thường mà rất khoan thai, kiên định vững vàng như khi cậu nắm tay y dẫn về Thần điện Ánh Sáng năm ấy.

Như thể chỉ cần hạ quyết tâm rồi, thì cậu có thể kiên định bước đi mãi như vậy, phong thái ung dung khiến người khác yên lòng.

Nhớ đến nụ hôn kia, y thè chiếc lưỡi hồng liếm môi, ý cười trong mắt càng rõ rệt.

Người hầu trong biệt thự Griffin thức dậy từ rất sớm, hai vị chủ nhân thì đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh giấc, nhưng cũng đành vậy, hai mẹ con nhà này có vẻ đều là người bệnh cả, cần đủ thời gian nghỉ ngơi.

Khi phu nhân Griffin xuống lầu thì thấy hai vị khách đã ngồi trong nhà ăn rồi.

Ánh mặt trời xuyên qua bức mành mỏng hắt ngang vào cửa sổ, sàn nhà được lát loại ngọc tinh khiết sáng màu phản chiếu ánh mặt trời, khiến cả không gian như bừng sáng. Hai chàng trai ung dung ngồi cạnh bàn, ở vị trí trung tâm của bức tranh tươi sáng ấy.

Một người đẹp trai tỏa nắng, một người thanh cao không vươn bụi trần ngồi trò chuyện cùng nhau, đẹp như bức tuyệt tác của một danh họa.

Joyce xuống sớm hơn mẹ, bấy giờ đang ngồi trò chuyện với hai người, Rius đứng cạnh đó thi thoảng lại liếc mắt nhìn hai người Giản Lục với vẻ hoang mang, trong bụng cứ mãi tự hỏi: Cùng giới tính thì yêu đương kiểu gì?

“Thật xin lỗi, hôm nay ta dậy muộn.” Phu nhân Griffin tỏ vẻ áy náy.

Giản Lục và Hynes sẽ không so đo với một người bệnh, sau khi họ chào nhau, người hầu bưng lên bữa sáng ngon lành.

Giản Lục thưởng thức một miếng cá, đôi mắt hơi híp lại, khẽ khàng đến mức gần như không ai phát hiện.

Cậu nhận ra mình đã sai, tuy kỹ thuật nấu nướng của thế giới này không tốt, nhưng nguyên liệu đa dạng và tươi ngon đủ để bù đắp thiếu sót đó rồi. Ra khỏi thành Cabel cậu mới biết thế giới này rộng lớn nhường nào, phong tục tập quán mỗi dân tộc mỗi khác, ẩm thực cũng tùy theo vị trí địa lý mà có nét đặc sắc riêng.

Như Tarantas chẳng hạn, nó là một hòn đảo tọa lạc giữa biển khơi, được tạo hóa ưu ái và không bị công nghiệp làm ô nhiễm, nhờ đó mà hải sản ở đây vô cùng đa dạng, hương vị lại càng tuyệt vời hơn, sơ chế xong rồi ăn ngay cũng được, ngon đến nỗi khiến người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Sau khi thưởng thức bữa sáng ngon lành, chào tạm biệt phu nhân Griffin, Giản Lục và Hynes theo Joyce vào phòng làm việc trong biệt thự.

Gian phòng này trông chẳng khác gì phòng làm việc của quý tộc, Joyce đến trước một tủ sách, lấy tay ấn vài lần theo quy luật lên một đồ án có vẻ rất bình thường đặt trên tủ sách làm bằng gỗ nghìn năm, kệ sách lùi vào trong tường mà không phát ra tiếng động nào, khi xoay ngược lại thì để lộ một cánh cửa ngầm.

“Mời hai cậu theo ta.” Joyce làm tư thế mời, sau đó dẫn đầu bước vào cửa ngầm, để lộ bờ lưng không chút đề phòng trước mặt hai người.

Giản Lục và Hynes cũng vào theo.

Phía sau cửa ngầm là một hành lang rất dài, nơi này được xây bằng vật liệu phép thuật đặc biệt có thể ngăn chặn mọi loại phép thuật thăm dò, kín đáo cực kỳ. Hai bên hành lang nạm đá dạ quang phát sáng trong đêm, đá này vô cùng quý hiếm, vậy mà tại đây chúng lại được dùng như loại bóng đèn rẻ tiền ở đời trước của Giản Lục, thấy tiện thì nạm lên tường để chiếu sáng, nơi nơi đều toát lên nét giàu sang.

Đi khoảng mười phút thì đến một căn hầm ngầm, trong hầm trống trải, chỉ có một chiếc bàn kèm theo bốn chiếc ghế xinh xắn, bốn phía đều có cửa.

Joyce mời hai người ngồi xuống và nói: “Đây là hầm ngầm hơn hai mươi năm trước cụ tổ đặt làm riêng, khả năng bảo mật rất tốt, có thể dùng để xử lý vài chuyện.” Nói đoạn, hắn liếc nhìn hai người.

Trên mặt Hynes là nụ cười mỉm chi hờ hững.

Giản Lục lẳng lặng lấy hoa Máu trong ô chứa đồ của hệ thống.

Hoa Máu được đặt trong một chiếc hộp làm từ chất gỗ hơn chục nghìn tuổi, phía trên được vẽ một loại phù chú đặc biệt giúp bảo quản dược tính của dược liệu một cách tốt hơn. Dược liệu càng quý hiếm, hộp đựng càng cao cấp, chất gỗ lâu năm là tốt nhất, dùng nó làm thành hộp rồi cất dược liệu phép thuật vào đó là có thể giảm bớt sự hao mòn của dược tính.

Nhìn sơ qua, hoa Máu lớn gấp đôi hoa sen, vẫn rực rỡ non tươi như vừa được hái xuống, hương hoa còn nồng nàn hơn, chỉ hít một hơi thôi cũng khiến người ta mất tự chủ chìm đắm trong ấy.

Ba người ở đây đều là người có tinh thần thép, chỉ say mê vài giây rồi lập tức tỉnh táo lại ngay.

Joyce ngắm nghía đóa hoa Máu nọ bằng đôi mắt kích động, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nó, xuýt xoa: “Cậu bảo quản nó tốt thật.” Đến nỗi không hao mòn một chút dược tính nào, việc này rất kỳ công, từ hái đến cất chứa đều cần sự tỉ mỉ.

Giản Lục liếc nhìn y với ánh mắt lạnh nhạt.

Chiêm ngưỡng hoa Máu xong, Joyce nhìn sang Giản Lục: “Cậu…”

“Ta cứ lấy một nửa trước.” Giản Lục nói một cách dứt khoát: “Bọn ta sẽ nghỉ chân trên đảo Tarantas một tháng, một tháng này đủ để chữa bệnh cho phu nhân Griffin.”

Joyce hiểu ý cậu, thôi vậy cũng tốt, ít nhất cũng còn một tia hi vọng, Giản Lục không từ chối thẳng thừng nghĩa là có thể đàm phán lại.

Tiếp đó, Giản Lục dùng phép thuật ngưng tụ ra một lưỡi dao ánh sáng cắt hoa Máu làm đôi, đưa một nửa cho Joyce, nửa còn lại cất vào ô chứa đồ của hệ thống.

Giản Lục và Hynes ra khỏi căn hầm ngầm được xây bằng vật liệu phép thuật đặc biệt, còn Joyce thì cất nửa đóa hoa Máu vào phía sau một cánh cửa trong hầm ngầm. Đó là một phòng thí nghiệm rất lớn, nơi đây có một Dược sư cao cấp được Thương hội Griffin mời về, thuốc chữa bệnh cho phu nhân Griffin mấy năm qua đều do hắn cung cấp.

Sau khi ra khỏi hầm ngầm, Hynes kéo Giản Lục rời khỏi biệt thự.

“Dù sao bây giờ cũng chẳng phải làm gì, chúng ta đi dạo đi, đâu thể mỗi giây mỗi phút đều tu luyện, phải cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi mới được.” Hynes nói rất hùng hồn và thuyết phục.

Giản Lục liếc nhìn y, ngầm hiểu chỉ là tên nhóc này muốn đi chơi thôi, thế mà lý lẽ như thật.

Hynes lại nói tiếp, lần này thì rất chân thành: “Hiếm có dịp lên đảo Tarantas, đâu thể ru rú trong phòng mãi. Hơn nữa nếu không có anh đi cùng, cảnh có đẹp thế nào chăng nữa em cũng chẳng có tâm trạng nhìn.”

Y nói vô tư quá, khiến Giản Lục bối rối không biết phải làm gì, đành đáp: “Thôi được, chúng ta đi.”

Hynes rạng rỡ hẳn lên, khuôn mặt tuấn tú dường như phát sáng khi mỉm cười, sức sát thương lớn biết bao. Vậy nên họ vừa đặt chân lên đường phố ngập tràn hoa nở, đã thu hút ánh nhìn của các thiếu nữ trẻ tuổi.

Một vật màu đỏ trông giống hoa hồng lao về phía họ, chưa đến nơi đã bị đấu khí của Hynes đốt thành tro.

Giản Lục và Hynes quay đầu nhìn thì thấy một thiếu nữ mặc váy dài màu xanh biển, tay ôm một bó hoa tươi màu hồng, cô chính là người vừa ném hoa vào họ. Thấy hai người nhìn sang, thiếu nữ kích động đến mặt mũi đỏ bừng, sau đó ném hết hoa trong tay sang.

Như được châm ngòi nổ, sau khi thiếu nữ nọ ném hoa thì ngay sau đó, đủ loại hoa bay đến chỗ họ từ bốn phương tám hướng, tuy không đau, nhưng với bọn đàn ông, màn mưa hoa này thật chẳng dễ chịu chút nào. Vả lại những người ném hoa xung quanh đều là mấy thiếu nữ trẻ, còn là người thường nữa, đương nhiên họ không thể làm gì các cô.

Hynes vội kéo Giản Lục bỏ chạy.

Giản Lục ngơ ngác, nhất là khi phát hiện dọc đường đi cô gái nào nhìn thấy họ cũng ném hoa ôm trong ngực vào họ như một phản xạ, cậu có cảm giác rằng việc ném hoa cho nam giới là một phong tục của đảo Tarantas chứ không chỉ đơn thuần là đùa giỡn.

Cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông nữ giới đang thi nhau ném hoa vào người, Giản Lục gọi một cậu nhóc bán hoa lại hỏi: “Trên đảo Tarantas, ném hoa cho người khác là tập tục gì vậy?”

Cậu nhóc chớp đôi mắt tinh ranh, giơ cao một lẵng hoa rằng: “Thưa ngài, nếu ngài mua hoa của tôi, tôi sẽ nói cho ngài biết.”

Giản Lục không để bụng mấy trò vặt vãnh này, cậu hào phóng dùng một đồng vàng mua một lẵng hoa, còn cho cậu nhóc số tiền thừa xem như tiền boa.

Bấy giờ cậu nhóc mới nói: “Tất nhiên là vì các ngài đẹp trai, khiến người khác yêu quý nên các cô gái mới ném hoa để tỏ lòng mến mộ. Đảo Tarantas nổi tiếng về hoa, nhờ ơn Thần Hoa nên hoa ở đây đều chứa phép thuật, dù là nam hay nữ, khi trông thấy người đẹp và có ý làm quen đều có quyền ném hoa về phía họ, nếu đối phương nhận hoa nghĩa là sẽ bắt đầu một chuyện tình lãng mạn, rất nhiều thanh thiếu niên nhờ nhận hoa của người khác khi đến đảo Tarantas mới nên duyên vợ chồng, hơn nữa còn yêu thương nhau trọn đời, đó là lời chúc phúc của Thần Hoa.”

Giản Lục: “…”

Chắc nên thấy may mắn vì ban nãy cả hai đều ngơ ngác nên không nhận một đóa hoa nào nhỉ?

Sau khi thắc mắc được giải đáp, cậu nhóc lại được cho thêm một đồng vàng, vui vẻ rời đi.

Giản Lục ôm một lẵng hoa, im lặng hồi lâu mới cúi đầu nhìn lẵng hoa trong ngực. Loại hoa này rất giống quả cầu bông, chúng được nhét đầy trong lẵng hoa tinh xảo khiến người ta có cảm giác trong ấy toàn những bé mèo con lông xù, thiếu nữ cầm sẽ dễ thương đến say lòng, nhưng là một chàng trai, Giản Lục thấy hơi xấu hổ.

Thế nên cậu đưa luôn lẵng hoa trong tay cho Hynes.

“Tặng cậu.”

Hynes ôm lấy, dường như có vô số ngôi sao vừa rơi vào đôi mắt thẳm xanh, chúng tỏa sáng lung linh, rực rỡ đến mức khiến Giản Lục có linh cảm chẳng lành.

“Giản…” Giọng y kéo dài, pha chút bẽn lẽn: “Anh tặng hoa cho em, nghĩa là… muốn hẹn hò với em à?”

Giản Lục: =□=! Mẹ ơi! Tên nhóc này tin là thật à?

Giản Lục bình tĩnh rằng: “Đừng để tâm đến chuyện không bao giờ xảy ra như thế.” Hai tên con trai thì yêu đương nỗi gì?

Hynes thất vọng đến mức mái tóc vàng cũng buồn bã rũ xuống theo.

Giản Lục thấy y như vậy thì chẳng hiểu làm sao, chợt nghĩ đến một việc, rồi nhìn y bằng ánh mắt dường như đã hiểu rõ phần nào: “Sang năm cậu mười tám tuổi rồi…”

“Vâng.” Hynes ôm lẵng hoa, không hiểu vì sao ánh mắt cậu lại quái lạ như vậy, y vừa vui mừng lại vừa bối rối.

Thiếu niên mười mấy độ xuân đang ở tuổi dậy thì bồng bột, có những tò mò với người khác giới, muốn yêu sớm là điều dễ hiểu, suýt nữa Giản Lục quên béng mất chuyện này.

Cậu lập tức nói với Hynes: “Cậu muốn yêu đương cũng được, nhưng đừng yêu sớm. Sau này gặp cô gái thích hợp rồi thì nhớ nói với ta một tiếng.” Là anh trai, thể nào chăng nữa cũng phải bảo vệ y, tránh cho y nhỏ tuổi bị mắc lừa.

Hynes: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play