Sau khi ra khỏi Tháp pháp sư, Amelia và Giản Lục không vội từ biệt nhau việc ai người nấy lo như trước, mà cùng ngồi xuống bàn về Học viện Phép – Võ Remulas.

“Jane, cậu từng nghe gì về Học viện Phép – Võ Remulas chưa?” Amelia hỏi.

Giản Lục lắc đầu ý bảo chưa, đoạn nói với Amelia: “Có lẽ chúng ta nên đến thư viện của Thần điện tìm thử xem có tài liệu gì liên quan không, nếu không có, đành phải đi hỏi các vị Trưởng lão.” Cậu cân nhắc xem đến lúc đó nên hỏi ai, có lẽ sự bí ẩn của Học viện Phép – Võ Remulas đã trở thành một quy tắc, người khác không thể điều tra được gì.

Amelia gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy chúng ta sẽ đến học ở Học viện Phép – Võ Remulas đúng không? Không biết tiêu chí tuyển sinh của trường này là gì.” Dứt lời, cô nhíu mày, cô lớn hơn Giản Lục vài tuổi, hơi lo rằng nếu được Học viện Remulas nhận vào, có khi nào sẽ thuộc tốp học sinh lớn tuổi nhất không.

Con gái mà, luôn mãi lo lắng về vấn đề này.

Giản Lục an ủi: “Đừng lo, ta nghĩ người của Thần điện sẽ nhanh chóng cho chúng ta biết.”

Hai người đang trò chuyện thì thấy Hynes từ đối diện đi đến trước mặt, hành lễ Kỵ sĩ.

Thấy Hynes, Amelia gật đầu với y, sau đó tạm biệt Giản Lục: “Ta đến thư viện trước, gặp lại sau nhé.”

Amelia đi rồi, Giản Lục vừa cùng Hynes bước vào cung điện của Thánh tử, vừa hỏi: “Hôm nay cậu không đến trại huấn luyện Kỵ sĩ à?”

Hynes lắc đầu: “Có đến, nhưng cách huấn luyện ở đó không giúp ích gì cho tôi nữa, nên quay về.”

Giản Lục kinh ngạc, một lần nữa sửng sốt bởi sự tiến bộ của Hynes, Thần điện Ánh Sáng có trại huấn luyện dành riêng cho Kỵ sĩ, hiện Hynes chưa phải Thánh kỵ sĩ nên chỉ có thể đến trại huấn luyện Kỵ sĩ, không ngờ nơi đó đã không còn thích hợp với y nữa.

“Vừa nãy ngài và Thánh nữ nói gì vậy?” Hynes tò mò hỏi, sâu trong đôi mắt lóe lên vẻ khác thường.

Giản Lục không để ý lắm, thuật lại những gì hôm nay Creed nói với họ, đoạn nói với Hynes: “Nếu cả thầy Creed cũng đề cập đến, vậy qua năm mới, hẳn là bọn ta sẽ đến học ở Học viện Phép – Võ Remulas.”

Từ “bọn ta” ý chỉ cậu và Thánh nữ, Hynes cảm thấy hơi khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười rằng: “Nếu thế, trước lúc đó tôi cũng phải thông qua kỳ sát hạch Thánh kỵ sĩ, như vậy tôi cũng có thể đến Học viện Phép – Võ Remulas với ngài.”

Dường như chỉ tiêu nhập học của Học viện Phép – Võ Remulas không công bố qua hình thức tuyển sinh, nếu Hynes muốn đi cùng Giản Lục thì y phải qua được kỳ sát hạch Thánh kỵ sĩ của Thần điện Ánh Sáng vào năm mười hai tuổi, như vậy sẽ giành được một suất vào Học viện Phép – Võ Remulas, đây là suất học mà đội Kỵ sĩ Thần điện Ánh Sáng tranh thủ cho y.

Giản Lục nghe thế vừa ngạc nhiên vừa ấm lòng, đương nhiên cậu biết Hynes nỗ lực như vậy là vì không muốn rời xa cậu. Thật ra cậu cũng không muốn rời xa thằng bé, sợ rằng không có mình theo dõi sát sao, tư tưởng y trở nên vặn vẹo thì biết làm thế nào? Vẫn nên đặt cạnh mình mới yên tâm.

“Cậu có nắm chắc sẽ vượt qua không? Nếu không thì…” Giản Lục ngập ngừng một chút, vẫn nói: “Muộn một năm nữa cũng chẳng sao.” Chỉ một năm thôi, không đi lệch đường đâu nhỉ?

Hynes cười tỏa nắng, đó là nụ cười sảng khoái vô tư của một cậu nhóc: “Đội trưởng Boswell nói tôi sẽ làm được. Tôi dự tính tham gia thi tuyển Thánh kỵ sĩ vào một tháng sau.”

Tuy Giản Lục có hơi lo y còn nhỏ tuổi, không đủ thực lực để đăng ký thi, nhưng thấy y đã hạ quyết tâm, còn được Boswell đồng ý, cậu cũng không nói gì nữa.

Hynes nói với Giản Lục xong, hôm sau đến trại huấn luyện Kỵ sĩ, y lập tức tìm Boswell, nói với hắn về quyết định của mình.

Đôi mắt ưng sắc bén của Boswell đăt trên người y, nhìn khuôn mặt non nớt đã bắt đầu trở nên góc cạnh, đây là cậu nhóc có thiên phú về đấu khí nhất hắn từng gặp trong đời, thậm chí thiên phú của y cao đến mức khiến người ta khiếp sợ, hắn đã từng âm thầm điều tra xem y có huyết thống của chủng tộc khác hay không, nhưng Hynes là đứa trẻ bị bỏ rơi trong phố Bóng Tối, không tìm được gốc gác gia đình nên không điều tra được, quan sát suốt mấy năm nay cũng chẳng thấy y có biểu hiện gì khác thường, càng khỏi bàn đến tập tính của chủng tộc khác.

Boswell là người yêu quý nhân tài, hơn nữa chức đội trưởng của mười hai đội Kỵ sĩ Ánh Sáng cũng đến lúc thay máu, nên hắn rất coi trọng cậu nhóc tài năng như Hynes, hắn hỏi: “Cậu quyết định rồi à? Kỳ sát hạch Thánh kỵ sĩ không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”

Hynes nhìn hắn với vẻ lạnh nhạt, đáp: “Quyết định rồi.”

Nụ cười đầy hứng thú khiến gương mặt Boswell càng thêm đáng sợ, hắn lấy một cuộn giấy da dê trong nhẫn không gian ra ném cho y, “Nếu vậy ta sẽ đăng ký cho cậu dự thi. Đây là ít tài liệu giúp ích cho việc thi thố của cậu, cậu dành thời gian mà đọc.”

Hynes không mở ra, chỉ nhận rồi cảm ơn.

Khi y định đi, chợt nghe Boswell hỏi: “À, cho ta hỏi nguyên nhân cậu đồng ý tham gia thi sát hạch Thánh kỵ sĩ được không?”

Hynes dừng bước, quay đầu nhìn hắn, đoạn nói với vẻ thờ ơ: “Ngài không cần thiết phải biết.”

Nhìn theo bóng lưng y rời đi, Boswell chậm rãi nở nụ cười, tuy cậu nhóc chưa nói, nhưng hắn đã nhìn ra nhược điểm của cậu nhóc này, tất cả mọi việc y làm đều chỉ vì Thánh tử Thần điện Ánh Sáng.

Đó là nhược điểm của Hynes.

Một kẻ mạnh, có thể sẽ mạnh hơn vì nhược điểm, cũng có thể bị nhược điểm hủy hoại, không biết đứa trẻ này thuộc loại nào.

Một tháng sau, cấp cao của Thần điện Ánh Sáng duyệt cho Hynes tham gia kỳ sát hạch Thánh kỵ sĩ.

Kỳ sát hạch Kỵ sĩ và Thánh kỵ sĩ của Thần điện Ánh Sáng cứ mỗi năm năm sẽ tổ chức một lần, nếu giữa chừng vì nguyên nhân đặc biệt nào đó muốn thi, vẫn có thể xin ý kiến lãnh đạo, chỉ cần Giáo hoàng, Hội đồng Trưởng lão, Tổng đội trưởng mười hai đội Kỵ sĩ Ánh Sáng duyệt, thì sẽ được tham gia. Boswell rất coi trọng thiên phú của Hynes, đã chuẩn bị mọi thứ cho y từ lâu.

Giản Lục vô cùng lo lắng, như hai năm trước, cậu tiễn Hynes vào không gian đặc biệt để thi sát hạch Thánh kỵ sĩ, nhìn bóng lưng tên nhóc, nhất thời không rõ lắm những cảm xúc phức tạp trong lòng hiện giờ.

Vốn chỉ định dạy dỗ một đàn em trung thành để thêm cơ hội sinh tồn ở thế giới này của mình, song dần dà lại phát hiện, dưới sự nỗ lực của Hynes, cậu đã không thể đối xử với Hynes như cấp dưới, mà đã xem y như người thân mất rồi.

Sau khi đưa Hynes đi thi, mười ngày tiếp đó, Giản Lục chẳng còn tâm trạng làm chuyện gì khác, ngày nào cũng ngẩn ngơ. Bọn Amelia thấy, biết cậu lo lắng, bèn an ủi: “Cậu phải tin tưởng Hynes, tuy cậu ấy còn khá nhỏ tuổi, nhưng thực lực đã được ngài Boswell công nhận, tất nhiên rất mạnh.”

Verna cũng bảo: “Ngài Hynes là một cậu bé kiên cường, ngài cứ yên tâm.”

Sau khi được họ an ủi, Giản Lục càng lo lắng hơn thì biết làm sao?

Mười ngày trôi qua trong nỗi lo âu.

Từ sáng sớm Giản Lục đã đến cổng không gian sát hạch Thánh kỵ sĩ, khi thấy Hynes cả người đẫm máu chật vật bước ra, Giản Lục vô cùng chấn động.

Hynes nhìn thấy cậu, đôi mắt xanh thẳm bỗng chốc bừng sáng như bầu trời đầu hạ, y xòe tay, một trái cây phát sáng lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay.

Trái cây này ẩn chứa nguồn năng lượng phép thuật dồi dào, được mệnh danh là Thánh âm, hay có tên gọi khác là quả Thánh của Pháp sư hệ ánh sáng. Quả Thánh là một trong những mục tiêu cần đạt được trong kỳ sát hạch Thánh kỵ sĩ, chỉ cần thành công sống sót trong không gian đặc biệt và lấy được quả Thánh, nghĩa là vượt qua kỳ thi, chính thức được thêm chữ “Saint” vào tên.

Hynes Saint Stuttgart.

Một giám thị trong kỳ sát hạch Thánh kỵ sĩ kiểm tra độ tươi của quả Thánh, xác nhận nó vừa được hái xuống trong vòng mười ngày, bèn gật đầu với Boswell.

Boswell nở nụ cười tán thưởng, nói với Hynes: “Chúc mừng, bây giờ cậu đã là một Thánh kỵ sĩ.”

Một vị Giám mục Hồng y chờ ở đây từ lâu tiến lại gần, cài một tấm huy hiệu thuộc về Thánh kỵ sĩ lên ngực áo đẫm máu của y, trên huy hiệu này có năng lượng phép thuật của Giáo hoàng, không những tượng trưng cho thân phận Thánh kỵ sĩ của Thần điện Ánh Sáng, mà thậm chí khi ra ngoài còn có quyền điều động Kỵ sĩ tại nơi mình dừng chân.

Vị Giám mục nọ nở nụ cười hiền từ, nói: “Con của ta, chúc mừng con, từ nay con chính là Thánh kỵ sĩ Ánh Sáng, tôn chỉ của Thánh kỵ sĩ là trung thành với ánh sáng, trung thành với Nữ thần Ánh Sáng, trung thành với trái tim mình, công bằng, công chính, chính trực, không sợ mọi gian khó hiểm nguy, dũng cảm sẵn sàng hy sinh tất cả bảo vệ an toàn của Thần điện…”

Hynes khẽ cúi đầu lắng nghe nguyên tắc về Thánh kỵ sĩ, bụng lại nhẩm thầm: Trung thành với trái tim mình, trung thành với Jane Gruffudd.

Nghi thức kết thúc, Giản Lục vội vã kéo Hynes về phòng, dùng Thánh quang chữa trị cho y mấy lần, thấy xót cậu nhóc hư này chết mất.

Hynes ngồi yên nhìn Giản Lục bận rộn, nụ cười trên mặt ngày càng rạng rỡ, cuối cùng không nén nổi nữa nhào đến: “Thưa ngài, tôi trở thành Thánh kỵ sĩ rồi!”

Giản Lúc bất ngờ bị y đẩy ngã ra đất, ót va thẳng xuống sàn nhà, đau đến nhăn mặt, vốn muốn đánh bay thằng nhóc hư cứ rúc vào cổ cậu làm nũng như cún, nhưng hiếm khi nghe thấy lời tuyên bố vui vẻ nhường này của y, bàn tay sắp nện vào lưng hóa thành những đợt vỗ về dịu dàng.

“Ta biết rồi, chúc mừng.”

Hynes vừa cười ha hả vừa ngẩng đầu, khi nhìn vào gương mặt cậu, đồng tử y hơi co lại, ngơ ngác.

Bấy giờ, vết máu chưa khô trên người y đã vô tình làm bẩn khuôn mặt sạch sẽ của thiếu niên bên dưới, máu tươi quyến rũ nhuộm đỏ mái tóc bạc như ánh trăng, sắc màu dơ bẩn ấy như đã vấy bẩn người thuần khiết nhất thế gian này. Y run rẩy duỗi tay muốn lau đi vết máu giữa hàng mày cậu, nhưng chợt phát hiện rằng càng lau máu càng lan rộng, khiến người như vầng trăng xa xôi tận cuối chân trời kia bỗng chốc bị kéo đến một nơi gần đến mức chỉ cần vươn tay thôi là có thể với tới, mặc y vấy bẩn…

Giờ phút này, cả thế giới chợt trở nên tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức y có thể nghe rõ ràng nhịp tim đập như nổi trống của mình.

Và cả nỗi niềm khát khao đen tối dơ bẩn mà y hằng chôn giấu nơi đáy lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play