Giản Lục mở màn hình hệ thống rà soát bóng tối xung quanh, màn hình nhanh chóng trở thành bản đồ, trong bản đồ xuất hiện nhiều chấm đỏ.

Những chấm này, nếu trong trò chơi sẽ tượng trưng cho quái, còn ở đây, nó đại diện cho ma thú sống trong hang động, mỗi chấm ứng với một con ma thú, tuy không hiển thị cấp bậc của chúng, nhưng với Giản Lục, ít ra có còn hơn không.

Để hệ thống có tác dụng như bản đồ, Giản Lục phải đổi bằng ô chứa Thánh quang tích lũy trong năm năm, sau khi hệ thống có công dụng của bản đồ, Thánh quang trong ô chứa mất sạch, không có Thánh quang làm át chủ bài, suýt nữa Giản Lục đã mất luôn cái mạng trong không gian sương xám.

Nhưng so ra, Giản Lục thấy bản đồ của hệ thống khá có ích, đành cắn răng đổi.

Cậu cảm thấy hẳn là hệ thống còn nhiều tính năng ẩn, nhưng phải xem cậu có đạt điều kiện hay không và còn tự mình mò mẫm nữa, hừ, đúng là cặn bã chết được, còn chẳng thèm báo với chủ nhân mình có công dụng gì, bắt chủ nhân tự lần mò, đã lãng phí biết bao nhiêu thời gian công sức rồi.

Nhìn ô chứa Thánh quang chỉ còn vài cụm bồng bềnh trông đến tội, Giản Lục thấy mà sốt cả ruột, sau khi minh tưởng xong, cậu vội ngưng tụ cả trăm cụm Thánh quang ném vào. Mỗi ngày hệ thống dùng mất một cụm, thi thoảng Giản Lục cũng sẽ trực tiếp lấy Thánh quang từ hệ thống ra sử dụng, nên dù cất bao nhiêu cũng không đủ.

Nghỉ ngơi một lúc, hai người đã xốc lại tinh thần. Tuy không biết hang động dưới lòng đất này có nguy hiểm gì, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không nguy hiểm bằng không gian sương xám với sương mù tràn ngập khắp mọi nơi và ma thú luôn ẩn náu rình rập xung quanh, khiến họ phải cảnh giác từng giây từng phút, không dám lơi lỏng tinh thần.

Có bản đồ của hệ thống, hai người khám phá hang động dễ hơn nhiều. Giản Lục đi về nơi có nguyên tố phép thuật dày đặc, thỉnh thoảng tránh chấm đỏ hiển thị trên bản đồ, sau ba ngày, rốt cuộc cũng yên bình đến đích.

Địa hình hang động quanh co ngoằn ngoèo, thậm chí có cả sông ngầm chảy qua, cứ như thế giới dưới lòng đất vậy, không biết đây là đâu của đại lục Olaven nữa, có rất nhiều ma thú bóng tối sống ở đây, nhưng nhờ có bản đồ của hệ thống chỉ dẫn tránh né, nên cậu chưa gặp phải ma thú cấp cao nào, mà kể cả không tránh được, họ cũng có thể đánh lén.

Đến nơi, Giản Lục cảm nhận được lượng nguyên tố phép thuật dày đặc đến mức cậu chỉ muốn ngồi minh tưởng ngay tại chỗ, hiện ra trước mắt là những viên đá phép sáng lấp lánh trên khắp các vách núi, hơn nữa độ tinh khiết rất cao, thậm chí Giản Lục còn thấy được năng lượng dồi dào chứa đựng trong những viên đá phép thuật ấy, khiến hai mắt cậu phải phát sáng theo.

Mắt Hynes cũng sáng rỡ, rồng là loài sinh vật yêu thích những thứ lấp lánh, đá phép cũng là một trong số những thứ chúng thu gom.

“Thưa ngài, có phải đây là một quặng đá phép không?” Hynes kinh ngạc nói, không ngờ cái hang dưới lòng đất lúc trước bị con sói kia đánh ngã vào, trùng hợp thay lại là một kho báu thiên nhiên.

Ngoài việc minh tưởng và dùng thuốc phép để bổ sung năng lượng phép thuật, các Pháp sư có một cách bổ sung nhanh hơn nữa, đó là hấp thu đá phép. Tiếc rằng đại lục Olaven phát triển đã nhiều năm, những quặng đá phép được tìm ra đã bị đào gần hết, quặng mới phát hiện cũng bị thế lực lớn chiếm đoạt, số lượng lại không nhiều, đá phép dần trở nên quý hiếm, rất ít thấy trên thị trường.

Hiện giờ, một quặng đá phép còn hiện nguyên vẹn trước mắt, thật không gì hạnh phúc hơn nữa.

Nhưng Giản Lục chỉ vui mừng một lúc, cậu kiềm nén cảm xúc, đưa mắt nhìn bản đồ hệ thống đang lơ lửng giữa không trung, một chấm xanh bỗng sáng lên trong bản đồ, khác với chấm đỏ biểu thị sự tồn tại của ma thú, tuy không biết đây là thứ gì, nhưng nó đột ngột xuất hiện ở đây, chắc chắn không tầm thường.

Theo nguyên tắc đã cầm thì không buông, Giản Lục nhìn thoáng qua Hynes, sau đó lại nhìn về một góc trong hang động.

Hơn một năm sớm chiều ở chung, sự ăn ý giữa hai người gần như đã đạt đến trình độ đọc được suy nghĩ của nhau, Giản Lục không cần nói, Hynes đã hiểu ngay, y bước lên mấy bước, vờ như duỗi tay cạy một viên đá phép, sau đó cơ thể bất ngờ lao lên, nhào đến một góc, vươn tay luồn vào một cái hốc tối đen trong đó, bắt được một thứ mềm mại như rau câu vậy, rất đàn hồi.

Tiếc rằng sau khi thứ kia bị y túm lấy thì bỗng hóa thành một đốm sáng xanh biến mất.

Hynes còn đang kinh ngạc, hai mắt Giản Lục nhìn vào không trung, đôi tay nhanh chóng tạo ấn quyết, chẳng mấy chốc, sắc mặt cậu tái đi.

“Thưa ngài!”

Hai chân Giản Lục mềm nhũn, suýt nữa thì ngã. Cậu đỡ cái trán đau nhói vì dùng quá nhiều năng lượng tinh thần, tuy cơ thể khó chịu, nhưng tâm trạng lại phấn khởi lắm, bèn nói với Hynes đang đỡ mình: “Hynes, nơi này quả thật có Tinh linh nguyên tố, ta bắt được rồi.”

Cảm giác này cứ như vận rủi đã qua, vận may kéo đến, khiến Giản Lục sảng khoái chết được.

Hynes không thấy gì, cũng chẳng biết vừa rồi cậu làm gì, cất Tinh linh nguyên tố ở đâu, nhưng ngoài mặt y không biểu hiện gì khác lạ, chỉ mừng thay cậu thôi.

Giản Lục ngồi trên đất, vừa hồi phục năng lượng tinh thần vừa nhìn kỹ Tinh linh nguyên tố bị nhốt trong ô chứa đồ. Bấy giờ nó giữ nguyên trạng thái khi bị bắt, là một cụm ánh sáng xanh như rau câu, có thể thấy ngũ quan mơ hồ, khá giống Tinh linh bản thu nhỏ.

Sau đó, trong lúc Giản Lục hồi phục năng lượng tinh thần, Hynes dùng kiếm đào đá phép, khi y đào được gần vạn viên đá, Giản lục mở mắt, đồng thời, cậu đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một cụm sáng xanh cỡ nắm tay.

Cụm sáng xanh trên tay Giản Lục dần biến hình, chớp mắt đã hóa thành hình dáng một bé Tinh linh da màu xanh biếc, màu tượng trưng cho thiên nhiên, ngũ quan xinh đẹp, toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng xanh lục, ngoài việc không có đôi cánh trong suốt, thì rất giống Yêu tinh hoa trong trí nhớ Giản Lục. Bấy giờ người tí hon xanh hoảng sợ nhìn Giản Lục, hai tay nhỏ như rau câu ôm má như con người trong bức “Tiếng thét”.

Thật ra cũng chẳng phát ra âm thanh, bởi tiếng của nó vang lên trong đầu Giản Lục.

Hynes ngồi trước mặt Giản Lục, cẩn thận xem xét Tinh linh nguyên tố, đoạn duỗi tay chọc, đẩy nó ngã lăn ra.

Rõ ràng là Tinh linh sợ Hynes hơn, nó lập tức nhảy sang tay khác của Giản Lục ôm chầm ngón tay của cậu, há mồm nhìn y.

Rồng là chủng tộc kháng phép tốt nhất trên thế giới, lớp vảy cứng của chúng không những giúp ngăn cản tấn công vật lý và tấn công phép thuật từ bên ngoài, mà ngay cả vũ khí của Người lùn cũng khó lòng chọc thủng một lỗ lên thân chúng. Theo lý thuyết, Tinh linh nguyên tố vốn gần với nguyên tố phép thuật sao có thể thích nổi sinh vật như vậy chứ?

“Đây là Tinh linh nguyên tố à? Trông vô dụng quá.” Hynes chê bai thẳng thừng, rất không thích dáng vẻ nhảy nhót trên tay Giản Lục của nó, đã quên bẵng mất mấy hôm trước còn hi vọng nơi này có Tinh linh nguyên tố để Giản Lục sử dụng.

Giản Lục bật cười, giải thích: “Nó chỉ giúp Pháp sư liên kết với nguyên tố phép thuật, những phương diện khác tất nhiên không được gì.” Cũng chẳng có Pháp sư nào dùng Tinh linh nguyên tố để chiến đấu.

Vậy nên trong lòng Hynes, Tinh linh nguyên tố trở thành thứ vô dụng, y nói với Giản Lục: “Nếu đã vậy, ngài cứ trực tiếp hủy linh trí của nó rồi hấp thu đi.”

Nghe Hynes nói thế, Tinh linh nguyên tố càng hoảng sợ hơn, đôi tay mềm mại ôm chặt ngón tay Giản Lục, rưng rưng nhìn cậu, đôi mắt xanh như chực khóc, trông đáng yêu làm sao.

Giản Lục xoa đầu nó, thấy nó giống một viên rau câu, vừa mềm vừa đàn hồi, bèn nói: “Không cần thiết, cứ giữ lại linh trí cho nó đi.”

Hynes không phản đối quyết định của Giản Lục, chỉ liếc nhìn Tinh linh nguyên tố nọ với ánh mắt lạnh lùng.

Tinh linh nguyên tố nhìn Giản Lục với vẻ cảm kích, thử kết nối tinh thần với cậu: “Ngài không hủy linh trí của tôi thật sao?”

Nghe thấy giọng của một bé con vang lên trong đầu, Giản Lục rất đỗi ngạc nhiên, nét mặt hơi thả lỏng, đáp: “Ừm, nhưng mà rất xin lỗi, ta vẫn phải mang ngươi theo.” Tinh linh nguyên tố rất quan trọng với Pháp sư, Giản Lục có thể không hủy linh trí của nó, vì cậu đã khắc ký hiệu tinh thần của mình lên tinh thần của nó, không lo nó chạy trốn. Nhưng cậu không thánh mẫu đến mức vì thấy Tinh linh nguyên tố đáng thương mà thả nó đi.

Tinh linh nguyên tố này hẳn là vừa chào đời, vô cùng ngây thơ, nghe vậy thì vui lắm, nó ôm chầm ngón tay Giản Lục dụi qua dụi lại, bảo: “Vậy ta theo ngài, đã có Pháp sư phát hiện ta, nếu ta không đi với ngài, cũng sẽ bị người khác bắt thôi.”

Vậy nên đây mới chính là nguyên nhân Tinh linh nguyên tố dễ dàng chấp nhận số phận sao?

Giản Lục nhanh chóng biết được nó sinh ra từ quặng đá phép thuật này, hơn nữa bên ngoài đã có Pháp sư biết nơi này xuất hiện một Tinh Linh nguyên tố, đang chuẩn bị đến đây, nghe thế vẻ mặt cậu căng thẳng, bèn vội nói cho Hynes việc Tinh linh nguyên tố đã bị lộ.

“Hynes, chúng ta đi thôi.” Giản Lục nhìn quặng đá phép thuật, tuy hơi tiếc, nhưng đã có Tinh linh nguyên tố rồi, cậu cũng không tham lam nữa.

Hynes biết không bao lâu nữa sẽ có người đến hang động này, cũng biết họ không ở lâu được, nhưng do trong người mang dòng máu bản tính giữ của, nên khi nhìn thấy cả đống đá phép mà không thể giấu đi, đây quả là điều vô cùng tàn nhẫn, khiến toàn thân y cứ khó chịu không yên.

Thế là y thô bạo cắm kiếm phép vào vách hang, trước ánh mắt hoảng sợ của Tinh linh nguyên tố và ánh mắt thẫn thờ của Giản Lục, y moi đá phép trong vách núi ra như xắt đậu hủ, bên này một tảng bên kia một tảng, ở đâu nhiều đá thì đào ở đó.

Ầm, một tảng đá lớn rơi xuống đất, có thể nhìn thấy đá phép ẩn ở trong. Giản Lục cất hết vào ô chứa đồ của hệ thống với cảm xúc khó tả, nếu Hynes đã đào thì không thể bỏ phí.

Sau đó Hynes lại chạy đây chạy kia, ngụy tạo hiện trường xong mới bỏ đi theo Giản Lục.

Làm đến mức này mà nếu còn có kẻ phát hiện người mang Tinh linh nguyên tố đi là ai nữa, thì phải công nhận kẻ đó giỏi lắm đấy.

Khoảng nửa giờ sau khi Giản Lục và Hynes rời đi, rốt cuộc cũng có người đến chỗ quặng đá phép, nhìn thấy tình trạng như vừa bị con ma thú nào đó quậy phá gặm cắn bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play