Giản Lục tỉnh lại lúc hừng đông, phát hiện mình lại ngủ trên cái bụng mềm mại của rồng. Việc này khiến cảm xúc của cậu khá phức tạp, khi đầu rồng thò sang, cậu chần chừ một lúc rồi lấy tay xoa mũi y.
Rồng ngoáy đuôi sung sướng, dùng chiếc lưỡi to liếm láp mặt cậu.
Giản Lục lau mặt, xem như bị chó liếm, không quá để tâm vì họ thuộc hai loài khác nhau mà.
Tuy vấn đề hôm qua vẫn chưa được giải quyết, nhưng ít nhiều gì hai người đã có thể bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau và tìm ra điểm then chốt. Rốt cuộc Giản Lục là người dễ mềm lòng, chăm lo cho Hynes lớn đến bằng này, đầu tư bao nhiêu tâm huyết, gửi gắm bao nhiêu tình cảm, đâu phải nuôi chó nuôi mèo, đâu thể vì thằng nhóc không được như kỳ vọng, chạy đi làm gay mà giận cá chém thớt được?
Nhà họ Giản không dạy bằng đòn roi mà dùng tình cảm để cảm hóa, dùng lý lẽ để thuyết phục, giúp con trẻ tự nhận ra sai lầm của mình và sửa đổi. Giản Lục cũng bị ảnh hưởng nên luôn dạy dỗ Hynes theo cách đó. Song, trẻ con nhà họ Giản đều dậy thì thành công, tuy không phải đứa nào cũng là công dân mẫu mực, nhưng không đến nỗi nào, sao Hynes lại lầm lạc kinh khủng thế?
Giản Lục nghĩ suốt một buổi tối mà vẫn chẳng hiểu rốt cuộc việc dạy dỗ của mình sai sót ở đâu, trăn trở mãi, cuối cùng cậu buộc phải chấp nhận rằng công cuộc giáo dục của mình đã thất bại.
Chắc cậu không phải một phụ huynh tốt.
Vào buổi sớm mai, không khí trong rừng Ma trong lành mát mẻ, trên ngọn cỏ còn đọng lại những giọt sương trong suốt như pha lê, độ ẩm trong không khí cao hơn buổi trưa và mang theo hơi lạnh.
Giản Lục rửa mặt xong thì nhóm lửa, lấy bánh mì trong ô chứa đồ ra, định bụng ăn sáng bằng bánh mì nướng phết mứt nước hoa quả.
Chẳng mấy chốc, không gian tràn ngập mùi bánh mì nướng.
Giản Lục lấp đầy bụng cho mình và con rồng tùy hứng nọ rồi leo lên lưng rồng.
Hôm nay họ dự định đi săn vua trùng trong rừng Ma, tận dụng khoảng thời gian này để bắt thêm vua trùng.
Rừng Ma là thiên đường của vua trùng, côn trùng muốn tiến hóa thường phải vào rừng Ma, nhưng sau khi tiến hóa thành vua trùng hùng mạnh, chúng sẽ bị giam cầm ở rừng Ma, cả đời không thể ra khỏi rừng, đây là một trong những quy tắc của Vùng đất bị lãng quên, với mục đích giữ gìn sự cân bằng của Vùng đất bị lãng quên, để Nhân loại ngoài rừng Ma không cần đương đầu với vua trùng, có cơ hội sống sót.
Giản Lục cảm thấy quy tắc này có tác dụng tương tự với năng lượng thần bí giữ chân Hynes, chẳng biết chúng có liên quan gì đến nhau hay không.
Hôm qua, sau khi nghiên cứu đống vỏ côn trùng, Giản Lục ngập tràn hứng thú với rừng Ma, đây là tâm lý chung của những nhà nghiên cứu, phát hiện ra một giống loài mới, đương nhiên là muốn tìm hiểu về tập tính và công dụng của chúng.
Nếu Hynes chưa thức tỉnh thành rồng Hoàng Kim, Giản Lục có tò mò cũng không ra khỏi vùng an toàn để đi săn vua trùng. Nhưng giờ thì khác, có Hynes là kẻ mạnh tối cao, vua trùng chẳng là cái thá gì, còn chẳng đủ cho rồng nhét kẽ răng.
Rồng bay trên bầu trời rừng Ma nửa giờ rồi tìm một chỗ đáp xuống.
Khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, Giản Lục hiểu ngay lí do tại sao rồng chọn nơi này để hạ cánh, nguyên nhân là bởi tại đây mọc lên những lùm cây có gân lá màu vàng, từ trên cao nhìn xuống, khu vực vàng chóe cực kỳ chói mắt, bảo sao rồng Hoàng Kim vừa nhìn đã thấy thích.
Địa hình khu đất này khá thấp, trong những bụi cây màu vàng có tiếng sột soạt của côn trùng đi lại, nhưng sau khi rồng Hoàng Kim đáp xuống, bụi cây lập tức im lìm, xung quanh ngoài tiếng lá cây xào xạc theo gió thì yên tĩnh đến ghê người.
Giản Lục liếc nhìn con rồng đang dùng đuôi quất vào những bụi cây vàng khiến lá cây bay loạn xạ như một cơn mưa vàng lấp lánh, mắt cậu đờ ra, đúng thật là khí thế của rồng khiến thú chạy trùng trốn, không thể chơi đùa vui vẻ với nhau.
“Hynes, cậu tránh ra xa một chút.” Giản Lục nói, cậu muốn dụ lũ côn trùng bị rồng dọa đi mất tới gần đây.
Tất nhiên Hynes không chịu rồi, Giản Lục ra khỏi tầm mắt của y là y nóng ruột ngay, đây là hệ quả của bốn tháng chia xa, y không muốn Giản Lục biến mất khỏi tấm mắt của mình một phút một giây nào. Nếu đám sâu tí hon đó không chịu ra, Hynes đã có cách.
Vì vậy, rồng Hoàng Kim đi tới đâu, đất cát bay mịt mù tới đó, bụi cây màu vàng bị giẫm đạp, mặt đất lộ ra bốn cái hố, đám vua trùng trốn dưới lòng đất bị ép phải ra ngoài.
Vua trùng cũng có tập tính lãnh thổ, mỗi khu đất chỉ có một con vua trùng hoặc một đàn vua trùng sống theo bầy.
Khu bụi cây vàng này là nơi sinh sống của một loài vua trùng trông giống bọ rùa khổng lồ, to hơn bọ rùa khổng lồ cả trăm lần, chúng là côn trùng quần cư, nấp trong bụi cây vàng, rất khó phát hiện. Loài vua trùng này thường bay ở tầng trời thấp, tốc độ không nhanh lắm, vũ khí là tơ vàng phun ra từ miệng có tính ăn mòn và kết dính như tơ nhện, nếu Nhân loại gặp phải, chỉ có thể cảm thán sao mà xui xẻo, sau đó bị tơ vàng trói thành một cục kéo đi làm mồi cho vua trùng.
Song, hiện giờ thứ chúng gặp phải là một con rồng Hoàng Kim, tơ vàng có tính ăn mòn và kết dính bất lực trước vảy rồng, bị móng vuốt rồng cắt đứt một cách dễ dàng, đàn vua trùng bại trận lùi dần về sau.
Rồng huơ móng, đám vua trùng lập tức bị hạ đo ván, rơi lộp bộp xuống đất như người ta thả sủi cảo.
Giản Lục đi sau hưởng thành quả, nhìn rồng Hoàng Kim oai phong lẫm liệt, rầm rộ tiến lên như vào chỗ không người, khiến vua trùng phải cúi đầu khuất phục, lòng nhen nhóm mừng vui, có cảm giác vui sướng vì chú bé nhà mình đã lớn khôn rồi, nếu Hynes không cong thì còn mừng hơn.
Hynes gần như xới tung hết tổ vua trùng ở khu này, xới xong, y dẫn Giản Lục vào hang ổ nhà người ta, đuổi hết côn trùng đực đang ấp trứng và côn trùng mới nở ra ngoài, đưa Giản Lục vào thu hoạch chiến lợi phẩm.
“Trong đó có gì thế?”
Giản Lục hào hứng hỏi, bấy giờ họ đứng trước cửa hang cao hai mét, hang dẫn sâu vào lòng đất, cậu không đoán nổi loại vua trùng giống bọ rùa khổng lồ này ngoài vỏ và thịt thì còn gì đáng giá, nhưng thấy Hynes háo hức vô cùng, Giản Lục cũng hơi tò mò.
Rồng dùng đuôi quất một con vua trùng đang rụt đầu rụt cổ khiến nó bay lên khỏi mặt đất, văng ra xa mấy trăm mét mới được một cây cổ thụ chặn lại. Móng rồng chọc vào lớp đất trước cửa động, khiến đất cát ào ào rơi xuống, rồi giục Giản Lục đi vào. Y cũng muốn vào, song hang côn trùng quá nhỏ, không chứa nổi thân hình của rồng, đành để Giản Lục vào một mình.
Cách cửa hang không xa, Giản Lục thấy đám vua trùng rụt đầu và tất cả các chi vào vỏ như một lũ rùa, trông cực kỳ tội nghiệp, vì không địch lại rồng, chúng đành phải mặc cho con rồng độc ác bới tung hang ổ của mình.
Giản Lục lấy ra một cây đèn phép, bước vào hang vua trùng.
Lối vào hang có chất keo đặc biệt của vua trùng và thoang thoảng mùi ngai ngái của cây cỏ, nhưng cũng không khó ngửi lắm, xuống sâu khoảng mấy trăm mét, địa hình không nghiêng nữa, lối đi cũng rộng rãi hơn, đi thêm một đoạn thì thấy một khoảng đất trống, có mấy cái kén côn trùng khổng lồ rủ từ trên xuống.
Giản Lục đến gần quan sát, phát hiện chất liệu của những chiếc kén này rất kỳ lạ, sờ vào mềm mại nhưng cũng rất dẻo dai, màu sắc thì ánh vàng rực rỡ, rất đáng kỳ vọng. Cậu đoán hẳn đây là những sợi tơ vàng tinh túy nhất của đám vua trùng, có nhiều tác dụng giống với tơ tằm, có thể dùng may quần áo có khả năng phòng ngự tốt.
Giản Lục không khách sáo mà nhặt sạch.
Cậu lại đi dạo trong hang một lát, nhận thấy ngoài trứng côn trùng và một ít rác rưởi thì chẳng còn gì, bèn quay lại mặt đất.
Rồng vẫn canh giữ ở đó, lấy đuôi hất mấy con vua trùng hóa thân thành rùa đen cho đỡ chán, coi chúng như quả bóng, hất hết con này đến con khác.
Thấy Giản Lục ra, rồng ta hăm hở chạy lại liếm cậu.
Giản Lục nhăn mày tránh thoát, lấy một cái kén vàng ra hỏi: “Thứ cậu muốn là cái này à?”
Rồng ta vui vẻ gật đầu.
Giản Lục phát hiện từ khi mình lấy kén côn trùng ra, đám vua trùng đóng giả rùa đen cũng thò đầu ra ngoài, hai cái râu rung lên rất mạnh nhưng vì có một con rồng hung dữ nên chúng không dám lao lên tấn công, chỉ có thể trơ mắt nhìn một người một rồng cướp mất thức ăn chúng để dành cho những bé côn trùng mới nở.
Tiếc đứt ruột đứt gan.
Giản Lục phát hiện rừng Ma tựa như một kho báu liên tục mang đến những bất ngờ, côn trùng trong rừng Ma có thể coi như một giống loài hoàn toàn mới, cung cấp những thứ quý giá không thua gì ma thú, có nhiều nguyên liệu phép thuật Nhân loại có thể sử dụng, chỉ cần bạn đủ mạnh, chúng sẽ là kho báu bất tận dành bạn, cho phép chế tạo rất nhiều thứ.
Lúc này còn có một con rồng làm vệ sĩ, Giản Lục muốn lấy gì tùy thích, đương nhiên cậu sẽ không khách sáo.
Sau một ngày bội thu, họ quay về hồ nước ở trung tâm rừng Ma.
Khi bóng chiều buông xuống, Hynes biến thành thanh niên tóc vàng, y lập tức nhào tới áp sát vào Giản Lục: “Trong ba tháng qua, em lục lọi rất nhiều nơi trong rừng Ma, còn phát hiện rất nhiều dược liệu phép thuật quý mọc ở đây nữa cơ, lúc nào chúng ta cùng đi hái…”
Biết bao thứ quý giá bày ra mặc cậu lấy thỏa thích, cảm giác này sảng khoái quá chừng, khiến Giản Lục rất vui vẻ, nét mặt cũng dịu nhiều.
Giản Lục mang hết những thứ hôm nay lấy được ra phân loại cùng Hynes.
Phân loại xong, Giản Lục tỉnh táo hơn nhiều, bị một đống thứ lấp lánh ánh vàng làm cho lóa mắt, chợt nhớ ra hôm nay những nơi Hynes dẫn cậu đến, dù là hang ổ côn trùng hay phong cảnh đều vô cùng đẹp mắt, và nhất là đều có màu vàng, cứ liên quan đến màu vàng là con rồng này hào hứng lao tới phá tổ.
“Mai đi chỗ khác đi.” Giản Lục nói: “Một đống vàng chóe, sắp hoa cả mắt rồi.”
Hynes đang vui vẻ, nghe Giản Lục nói vậy thì nụ cười trở nên gượng gạo, y đang cầm một miếng sáp côn trùng màu vàng ngắm nghía, khi Giản Lục nói xong, y nhìn cậu, nói lí nhí: “Giản, mấy thứ này đều rất tốt mà.”
“Ta biết.” Giản Lục đáp với giọng trịnh trọng: “Vẫn còn những loại khác đúng không? Cậu đâu thể chọn côn trùng màu vàng mãi? Ta nhớ những nơi chúng ta đã đi qua vẫn còn côn trùng và thực vật có màu sắc khác.”
Hynes ngoảnh mặt đi không nhìn cậu.
Thấy y hờn dỗi, Giản Lục lại muốn đánh y một trận.
Tại sao rồng lại đam mê mấy thứ sáng lấp lánh đến thế? Nhất là màu vàng, tình yêu số một của chúng, rốt cuộc là tại sao?
Giản Lục lấy chỗ kén mang ra từ hang ổ của bọ rùa khổng lồ, liếc nhìn Hynes.
“Giản, cái này có thể dùng để làm quần áo và mũ trùm, chức năng phòng ngự rất tốt.” Hynes nhấc một cái kén lên: “Hơn nữa màu rất đẹp.”
Giản Lục tưởng tượng ra bộ quần áo được làm từ loại kén trùng này, từ đầu đến chân vàng chóe như một tên nhà giàu mới nổi… Thôi, để làm thứ khác thì hơn.
Biết Giản Lục không tán thành, Hynes hơi bị tổn thương, liếc cậu hết lần này đến lần khác như một cô vợ nhỏ, liếc đến mức Giản Lục muốn đập đầu xuống đất, cuối cùng phải nhượng bộ: “Được rồi, cậu thích thì cứ cầm đi làm quần áo.”
“Anh thì sao? Chức năng phòng ngự của nó tốt lắm!” Hynes nhấn mạnh.
“Để tính sau.” Giản Lục ậm ừ cho qua.
Có lẽ vì hôm nay bôn ba nhiều nơi, tuy không cần chiến đấu nhưng đã săn lùng suốt một ngày, cuối cùng, vì mệt mỏi quá độ, vừa tối Giản Lục đã ngả người xuống da thú chìm sâu vào giấc ngủ, thậm chí còn quên đá người bên cạnh sang miếng da thú khác, dù rằng có đuổi thì sau nửa đêm, nhân lúc cậu ngủ say Hynes lại sẽ mò sang.
Thấy cậu đã ngủ, Hynes bèn vòng tay ôm cậu vào lòng, đôi mắt tăm tối, còn đâu vẻ tủi thân lúc trước. Y khẽ hôn lên môi thanh niên trong lòng mình một lúc lâu, cuối cùng không cầm lòng nổi, cạy mở đôi môi và hàm răng của cậu, liếm láp khoang miệng, mút mát lưỡi cậu, một bàn tay thò vào áo phép, vuốt ve từ lưng đến phần eo mềm dẻo…
Trong tình huống ấy mà còn ngủ mê mệt được, nếu không bị bỏ thuốc thì chỉ có heo mà thôi.
Đêm nay Hynes không dùng chiêu gì, nên Giản Lục không ngủ say mà mau chóng tỉnh lại. Phát hiện tình thế hiện tại, cậu ngẩn ra trong giây lát, rồi người cậu tỏa ra một luồng sáng trắng sắc nhọn, Hynes bị đánh bay ra ngoài đập vào vách núi khiến nó rung chuyển, bụi đất rơi đầy.
Giản Lục ngồi dậy, áo phép vắt vẻo trên vai để lộ hơn nửa bộ ngực, mặt ửng hồng, môi sưng đỏ, mắt thoáng vẻ thất vọng và giận dữ, đôi tay siết lại đặt trên da thú, hết nắm chặt rồi thả lỏng, thả lỏng rồi nắm chặt, cuối cùng thở dài, đứng bật dậy.
Cậu chỉnh lại áo phép, cố gắng lờ đi sự khác thường của cơ thể, đi đến trước mặt thanh niên đang cuộn tròn mình bên vách núi, nhìn xuống y từ chỗ cao.
“Giản…” Hynes ôm bụng, ngẩng đầu nhìn cậu một cách đáng thương, trên tóc, trên người bám đầy đất cát.
Thoạt trông tội nghiệp vô cùng.
Giản Lục thấy vậy, vừa tức giận vừa chán chường, xen lẫn cảm giác bất lực không thể diễn tả thành lời, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Bị thương ra sao?”
Giản Lục nhíu mày, bế con người trông rất tội nghiệp dưới đất lên một cách thô lỗ rồi đặt lên da thú, kiểm tra cơ thể y, phát hiện phần lưng bị trầy xước và bầm tím, mắng thầm đáng đời, ngoài mặt vẫn lạnh lùng, đôi tay ngưng tụ ánh sáng trắng chữa trị vết thương ngoài da cho y.
Hynes gục đầu nằm đó, những lọn tóc vàng hơi dài che khuất khuôn mặt của y khiến người ta không thấy rõ.
Sau khi chữa trị vết thương ngoài da, Giản Lục ném cho y một lọ thuốc phép: “Tự uống đi.”
Hynes không nhúc nhích, giữ tư thế cuộn tròn thành một cục, co ro như một đứa trẻ bị bạo hành gia đình.
Giản Lục lại nhíu mày, bực tức không thể nào chịu được, tức giận đến mức tột cùng lại biến thành bất lực, cuối cùng chỉ đành nói: “Sau này đừng làm thế nữa.”
“Em không cầm lòng được…” Giọng Hynes buồn thê thiết.
Giản Lục khựng lại, đột ngột túm tóc y, xoay mặt y lại, thấy mắt y đỏ hoe, khuôn mặt vừa ấm ức vừa buồn thảm, lập tức cạn lời, giận quá thành cười, lạnh lùng nói: “Cậu còn ấm ức cái gì nữa?”
Hynes quay mặt đi không chịu nhìn cậu, lấy tay che mắt, buồn bã rằng: “Giản, nhìn thấy anh là em có phản ứng, em không nhịn được, trừ phi em bị bệnh bất lực…”
Giản Lục rất muốn nói rằng nếu muốn bất lực thì cậu có thuốc phép, uống một lọ, bảo đảm mười năm không cương nổi. Nhưng cậu cũng biết dù bất lực thật cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, nhất là khi nhìn vào bộ dạng sầu bi khổ thảm của y, Giản Lục chỉ muốn ngửa mặt lên trời thở dài, không biết vì sao chuyện lại thành ra thế này, rõ ràng cậu mới là người phải thương thân trách phận, thế mà tên này trông còn ấm ức hơn cậu, như thể cậu mới là đồ cặn bã cưỡng bức y rồi ruồng bỏ y.
“Em thích anh, nhìn thấy anh là em không nhịn nổi… Người yêu làm chuyện này là bình thường mà?”
Giản Lục kiên nhẫn nói: “Chúng ta không phải người yêu.” Mà là anh em!
“Nhưng trong lòng em, anh là người em thích, em muốn làm người yêu của anh, muốn làm những chuyện đó với anh, muốn chạm vào anh…”
“Đủ rồi!” Giản Lục ngắt lời y, sợ phải nghe những chuyện cậu không thể chấp nhận nổi, cậu lau mặt, cực kỳ mệt mỏi, nói: “Uống thuốc trước đã.”
Đập người vào vách đá, chắc chắn nội thương rất nặng, mặt y đã thoắt xanh thoắt trắng, ấy thế mà vẫn ương bướng không chịu uống thuốc, Giản Lục rất muốn cho y ăn đòn.
Hư đốn như thế, không đánh y thì đánh ai?
Hynes cũng biết không thể bức bách quá, chuyện này phải giải quyết từng bước một, bèn không giận dỗi nữa mà nũng nịu: “Em đau lắm, anh đút cho em đi.”
Giản Lục thấy mặt y trắng bệch, môi cũng tái nhợt, hẳn là đau thật, thế là chỉ biết thở dài, nâng đầu y dậy đút thuốc cho y uống, sau đó xoa đầu y nói: “Ngủ đi.”
Hynes gối lên đùi cậu, vòng tay ôm lấy eo cậu.
Trán Giản Lục nổi gân xanh, nếu không vì thấy y đau đến mức mặt mày tái mét, trán đổ mồ hôi, chắc chắn đậu đã quẳng y ra ngoài tiếp rồi.
Lúc này, Hynes như một cậu bé ốm yếu đáng thương, hỏi một cách tội nghiệp: “Giản, anh cảm thấy chuyện ban nãy ghê tởm đến vậy sao? Ghê tởm đến mức muốn giết em?”
“Ừ, cực kỳ ghê tởm!” Cậu lạnh lùng nói.
Hynes vô cùng buồn bã, cố nhịn đau nhích ra khỏi chân Giản Lục, co cụm thành một cục dưới đất, rên rỉ sầu thảm.
Giản Lục vuốt mái tóc rối tung áp trên má, xoa mặt, bước tới tấm da thú, nằm quay lưng về phía y.
***
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Giản Lục phát hiện mình không còn nằm trên chiếc bụng mềm mại của rồng nữa.
Cậu nhìn khắp hang động một lượt thì thấy rồng ta đang nằm ỉu xìu trong một góc, may còn cái đuôi thỉnh thoảng nhúc nhích một tẹo, không thì như chết rồi, đủ thấy chuyện tối qua khiến y tổn thương đến mức nào.
Giản Lục nghiến răng, cuối cùng vẫn bước tới, vươn tay sờ cánh rồng: “Khỏe chưa?”
Rồng ta thều thào yếu ớt.
Giản Lục nghe xong, lấy một lọ thuốc đút cho y.
Vì Hynes bị thương nên hôm nay Giản Lục không ra khỏi trung tâm rừng Ma mà mang những thứ hôm qua lấy được ra nghiên cứu và phân loại, tiện thể nghiên cứu thêm về cuộn giấy phép thuật làm từ vỏ côn trùng và ma văn.
Hôm nay rồng ta không tới quấy cậu, chỉ nằm im bất động cạnh đó, toàn thân toát lên vẻ buồn rầu sầu đời, Giản Lục chẳng thèm để ý tới y, nghiên cứu một mạch đến tối, rồng ta lại biến thành thanh niên đẹp trai, mặt mày trắng bệch, nhìn đã biết là nội thương không nhẹ.
“Uống thuốc đi!” Giản Lục lấy một lọ thuốc được pha thêm chiết xuất từ hoa Máu đưa cho y.
Hynes ngửi được thành phần của thuốc, không chịu uống: “Anh cất cái này đi, em khỏe lắm, không cần đến nó.”
Giản Lục giận quá hóa cười, dù rồng rất cường tráng, nhưng nội thương thì cũng đau như ai thôi, ra vẻ cái gì không biết?
Nâng cằm y lên, Giản Lục trút sạch vào, đút xong, thấy y đỏ mặt, nhìn mình bằng đôi mắt sáng lấp lánh, Giản Lục lại lên cơn đau tim, rất muốn bảo y đừng hiểu lầm, lớn lên bên nhau, sao cậu có thể mặc kệ không quan tâm y được? Nhưng không phải quan tâm theo kiểu…
Đang nghĩ ngợi, thanh niên tóc vàng sáp lại gần cậu một cách tội nghiệp, thều thào: “Giản, em buồn lắm…”
Giản Lục lạnh mặt ngồi đó, bụng nhủ thầm thế có buồn bằng anh cậu không? Người cậu xem là anh em muốn cậu chơi gay với y, không đồng ý thì y đòi sống đòi chết, thực sự khiến cậu cảm thấy cuộc đời thất bại đến cùng cực, không còn mặt mũi gặp lại bố mẹ nữa. Nhưng cậu không thể nhẫn tâm bỏ mặc y được, càng không thể ngồi yên khi thấy y bị thương.
Dễ mềm lòng là bệnh, cần phải trị.
Nhưng trị không khỏi thì biết làm sao?
“Giản…”
Thanh niên tóc vàng được voi đòi tiên ôm eo cậu, Giản Lục nhớ y bị thương chưa lành, nhịn.
“Giản, em không làm gì hết, anh đừng từ chối được không?” Y nài nỉ.
Mặt Giản Lục đờ ra cho đến khi y vùi đầu vào ngực cậu, gục mặt giữa ngực cậu như thể muốn nép cả người vào đó. Như khi còn nhỏ, mỗi lần bị thương y lại nằm lỳ trong lòng cậu, để cậu ôm y ngủ.
“Giản, em đau quá…” Y lẩm bẩm.
Giản Lục thở dài, xoa mái tóc y, muốn nói gì đó nhưng chợt nhận ra nói gì cũng vô ích, thế là bất lực nhắm mắt làm ngơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT