Buổi bái tế cuối cùng cũng kết thúc một cách hoàn mỹ trong sự kinh ngạc và rối rắm của ta. Vừa bước ra khỏi cửa, Phong quân sư đã lập tức lấy cớ bận việc công vụ mà dùng một vận tốc với tốc độ ánh sáng biến mất trước mắt chúng ta. Đại tướng quân thì bị ngoại tổ mẫu nắm lấy tay kéo đến sau viện tiếp tục ôn chuyện cũ. Mà ta, bởi vì lý do thân phận nên cuối cùng cũng chỉ có thể đi về phía thư phòng, theo sau hai vị trưởng bối uy nghiêm vừa nhìn đã biết không thể nào ở chung hoà hợp với nhau được.
Từ lúc bước vào phòng đến giờ, căn phòng to như vậy cũng chỉ có ba người chúng ta. Từ khi đặt chân vào cửa, hai vị trưởng bối này, một người thì chỉ biết làm mặt lạnh phóng sát khí; Một người khác tuy rằng không có khí tràng thống soái nơi binh doanh nhưng sắc mặt nghiêm nghị kia vẫn khiến ta áp lực như thường. Hai vị trưởng bối không mở miệng, ta này vãn bối tự nhiên sẽ không dám nhiều chuyện.
Ngoại tổ phụ vẫn chưa hề mở miệng từ đầu đến giờ lại đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn ta một cái, giọng điệu lạnh lùng nói:" Bắt đầu từ ngày mai ngươi hãy đến thư phòng."
Ta ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ngoại tổ phụ, dưới tầm mắt lãnh liệt của nhạc phụ đại nhân, ta cố gắng gục gặc chiếc cổ cứng ngắc rồi sau đó tìm mọi cách làm mờ sự tồn tại của bản thân.
"Hừ ~" Ngoại tổ phụ hừ lạnh một tiếng với nhạc phụ đại nhân ngồi bên trái rồi lên tiếng:" Từ ngày mai sẽ bắt đầu học."
"Vâng!" Ta thành thật gật đầu, ý ngoại tổ phụ là muốn ta đến trường học??? Ta lớn tuổi như vậy rồi lại còn phải......
Nhạc phụ đại nhân phía đối diện vẫn ngồi thẳng lưng như cũ, khuôn mặt đanh thép mang theo tốn kính nói với ngoại tổ phụ ngồi ở giữa:" Nhạc phụ, tiểu tế muốn dẫn phu nhân về nhà."
Bởi vì một câu nói của nhạc phụ đại nhân mà bầu không khí lại càng thêm áp lực. Ngoại tổ phụ ngồi ở giữa nghiêm mặt lại, đối diện là nhạc phụ đại nhân đang ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy kiên định nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của ngoại tổ phụ; Còn ta lại là cố gắng cúi đầu, cố gắng đóng vai mình là không khí.
Lại là không gian im ắng, áp lực đến khó chịu. Ta hết sức ai oán và hối hận, vì cái gì không học theo phong cách của quân sư tìm đại một cái cớ rời đi? Hoặc cũng có thể mặt dày mày hạn theo đuôi đại tướng quân và ngoại tổ mẫu ra sau viện nói chuyện phiếm cũng được?
Bởi vì thời gian trầm mặc này quá lâu, lâu đến mức không khí cũng trở nên quá mức quỷ dị, mà ta cũng thật sự là chịu không nổi, cuối cùng đành cắn răng đứng lên kiên trì nêu ý kiến:" Ngoại tổ phụ, tôn tế có chuyện cần làm, tôn tế xin cáo lui trước......." Nói xong cũng không thèm để ý đến ánh mắt hình dao găm của nhạc phụ đại nhân bắn tới, ta chắp tay chào hắn một cái rồi lập tức xoay người chạy mất.
Bước ra khỏi thư phòng, ta hít vào phổi luồng không khí trong lành, phóng tầm mắt xuyên qua mái hiên đến vòm trời xanh thẳm, cảm giác như được trọng sinh khiến ta không khỏi vươn vai hít sâu một hơi.
Dưới con mắt kinh ngạc của Niên bá, ta buông tay, mang theo một cảm giác như được hồi sinh mà vội bước về hậu viện. Ta muốn đi tìm đại tướng quân, nơi này quá nguy hiểm. Về phần hai người trong thư phòng kia, đây là chuyện của các trưởng bối, tốt nhất vẫn là nên để các trưởng bối tự mình giải quyết.
"Phu nhân......" Sau khi quẹo cua qua một vách cửa, ta thấy được một bóng hình quen thuộc từ xa xa, ta vội vàng vui vẻ chạy tới.
Bắt gặp Thị Kiếm và Thị Vũ cũng đang ở đó, ta chớp chớp ánh mắt đáng thương hề hề nhìn đại tướng quân.
Đại tướng quân nhìn ta, thần sắc bình tĩnh, không có chút bất ngờ hay kinh ngạc gì, nàng chỉ mìm cười nhìn ta nói:" Hàn huyên xong rồi sao."
"Ân......" Ta gật gật đầu, ngắm nhìn Thị Kiếm và Thị Vũ bên cạnh.
Khoé miệng Thị Kiếm hơi co rút một cái, sau đó liền cùng Thị Vũ tự giác xoay người rời đi.
"Phu nhân......" Sau khi hai người kia rời đi, ta liền ra vẻ đáng thương giang hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ của đại tướng quân, vùi đầu vào hõm vai nàng tìm kiếm sự an ủi cho nỗi khổ tương tư.
Đại tướng quân để ta ôm một hồi lâu mới hơi đẩy đầu ta ra, kéo giãn khoảng cách rồi nhìn ta hỏi:" Làm sao vậy?" Khuôn mặt hơi ửng đỏ, đáy mắt đong đầy nụ cười.
Ta ủy khuất nhìn nàng, há miệng thở dốc nói:" Nhớ nàng......"
Mặt đại tướng quân đỏ lên, nàng cười nhìn ta không nói lời nào.
"Ô ô......" Bị ánh mắt của đại tướng quân làm cho con tim rộn rã, ta mặt dày nói:" Khuynh Thần, ta thật sự rất nhớ nàng."
"Ân!" Ánh mắt trong suốt chứa đầy ý cười của đại tướng quân nhìn ta.
"Ân ~ Vừa nãy ta thiếu chút nữa đã bị khí lạnh của ngoại tổ phụ và nhạc phụ đại nhân làm cho hoá đá......" Ta đáng thương hề hề tường thuật lại từ đầu đến cuối câu chuyện ta làm cách nào có thể sinh tồn được khi bị kẹp giữa hai vị trưởng bối đáng kính từ sau buổi bái tế kia. Nói xong ta liền ra vẻ đáng thương nhìn đại tướng quân.
Ta vốn tưởng rằng đại tướng quân nghe ta kể lể nửa ngày xong sẽ cho ta chút lời an ủi. Nhưng không nghĩ tới rằng sau khi đại tướng quân nghe xong lại không hề đồng cảm mà hé môi khẽ cười ra tiếng bảo:" Ân, phu quân vất vả." Lời nói và biểu tình trên mặt nàng không hề ăn khớp với nhau.
"Ngạch, phu nhân?" Đại tướng quân người như thế nào có thể như vậy được chứ, không chịu an ủi thì thôi đi, vì cớ gì lại còn cười đến vui vẻ như vậy.
Đại tướng quân bị ta nhìn một hồi sau mới chịu thu hồi nụ cười, đôi mắt ngậm cười hỏi:" Vậy là ngoại tổ phụ đáp ứng phụ thân rồi?"
"Không biết ~" Ta lắc đầu.
"Chịu ủy khuất?" Đại tướng quân nhéo nhéo lòng bàn tay ta.
"Không có ~" Vốn là không có, nhưng thái độ vừa rồi của nàng......
"Ân, đêm nay có hội lồng đèn ở thành tây!" Đại tướng quân nắm lấy tay ta, bắt đầu chậm rãi bước về phía trước.
"Hội lồng đèn ~" Ta mong ngóng nhìn đại tướng quân......
"Ân, nghe nói đêm nay biểu tỷ cũng sẽ đi."
"......" Ai cần quan tâm Phong quân sư có đi hay không chứ.
"Nếu như phu quân muốn đi, vậy có thể cùng biểu tỷ......"
Không đợi đại tướng quân nói xong, ta lập tức cắt lời:" Không muốn đi......" Nếu là bảo đi cùng Phong quân sư thì thôi ta không thèm.
"Ân?" Đại tướng quân nhìn ta một cái.
"......" Nhìn sườn mặt xinh đẹp của đại tướng quân, đáy lòng một trận rối rắm.
"Phu quân liền cứ như vậy kiên quyết không đi xem hội lồng đèn cùng ta sao?" Giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của đại tướng quân khẽ vang lên bên tai.
"Cáp?" Nhất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Đêm nay ta muốn xem hội lồng đèn......" Đại tướng quân vừa nhìn về phía trước vừa thản nhiên nói.
"Nguyện ý, nguyện ý......" Ta gật đầu lia lịa.
"Nhưng......"
Vội vàng ngắt lời giải thích:" Ý ta là ta không muốn đi cùng Phong quân sư."
"Là vậy sao?" Đại tướng quân khẽ nhướng mày.
"Đương nhiên là vậy." Ta gật đầu ngay lập tức.
"......" Đại tướng quân không nói gì mà chỉ liếc ta một cái.
Nắm tay đại tướng quân rảo bước trên dãy hành lang gấp khúc, ngắm nhìn cảnh sắc tao nhã bên ngoài, hoa cỏ đua nhau khoa sắc, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh và ấm áp. Mười ngón đan nhanh, tĩnh lặng, ngẫu nhiên xoay đầu nhìn nhau, ngắm nhìn nụ cười trên môi đối phương, thế là không nhịn được cũng khẽ mỉm cười.
"Phu nhân, trưa nay chúng ta có ăn cơm chung với ngoại tổ phụ không?" Nắm tay đại tướng quân, tâm tình vui vẻ.
"Ân, không cần." Đại tướng quân mang theo nghi hoặc quay đầu nhìn ta.
"Ân ~" Ta nháy mắt với đại tướng quân rồi hỏi:" Phu nhân, bữa trưa ăn sủi cảo được không?" Dường như lâu rồi chưa ăn sủi cảo, đột nhiên có chút thèm.
Đại tướng quân nhìn ta, nụ cười nơi đáy mắt càng sâu thêm, sau đó nàng gật đầu:" Hảo!"
"Vậy chúng ta đi thôi, hồi nữa sẽ để phu nhân nếm thử tay nghề của bản đại trù ~" Nắm lấy tay nàng tiến về phía phòng bếp, chỉ là, bước được vài bước thì ta mới nhớ tới ta không biết phòng bếp ở chỗ nào.
"Phu nhân, nàng có biết đường đến phòng bếp không?" Ta quay đầu hỏi đại tướng quân.
Đại tướng quân phì cười ra tiếng, sau đó ra vẻ vô tội nhìn ta nói:" Ta cũng không biết đường."
"Oa, trời ạ ~" Ta vỗ vỗ trán, sau đó bất đắc dĩ nói:" Phu nhân, xem ra chúng ta cần tìm người hỏi đường."
Vừa dứt lời thì phía sau đã bay đến một tiếng reo vui vẻ:" Thần biểu tỷ......" rồi sau đó là tiếng bước chân.
"Ân?" Ta quay đầu nhìn thì nhận ra Diệp Vấn, nàng ta như một chú chim nhỏ vui vẻ nhảy chân sáo về phía chúng ta.
Đợi cho đến khi vị Diếp Vấn tiểu cô nương này đứng trước mặt chúng ta thì đại tướng quân mới khẽ mỉm cười, giọng điệu vẫn nhàn nhạt bình đạm như khi đang cùng bàn việc với quân sư và các tướng lĩnh trong quân doanh:" Diệp biểu muội."
Vị Diệp Vấn tiểu cô nương này cũng không để ý tới giọng điệu và sự khách khí của đại tướng quân mà trực tiếp chụp tay lên đôi bàn tay vẫn đang nắm chung một chỗ của ta và đại tướng quân, sau đó lại như không nhận ra sự tồn tại của ta mà cực kì không khách khí kéo tay đại tướng quân khỏi tay ta, muốn đẩy ta ra, chiếm lấy vị trí vốn là của ta, bất kể là tay đại tướng quân hay vị trí bên cạnh đại tướng quân nàng cũng không hề buông tha.
Ta chưa kịp ai oán và kháng nghị thì đại tướng quân đã hành động trước ta một bước, cổ tay nàng nhẹ xoay một cái, không dấu vết tránh đi cái nắm tay của Diệp Vấn, thân hình bất động, nhưng chân lại nhích sang vài bước, bảo trì khoảng cách một thân người với ta.
Ta nhìn vị biểu muội có chút kì quái kia hỏi:" Diệp biểu muội, ngươi có biết đường đến phòng bếp không?" .
truyện kiếm hiệp hayDiệp Vấn liếc ta một cái rồi sau đó lại nhìn đại tướng quân:" Phòng bếp?"
"Đúng vậy!" Ta gật đầu
"Thần biểu tỷ, người muốn đi phòng bếp?" Diệp Vấn bỏ qua hoàn toàn sự tồn tại của ta mà nhìn đại tướng quân hỏi.
"Ân!" Đại tướng quân nhàn nhạt đáp lời.
"Thần biểu tỷ, gác bếp là một nơi vừa bẩn lại vừa loạn, nếu cần gì đó thì bảo hạ nhân đi làm là được rồi." Nói xong liền gọi một tiểu nha hoàn đằng xa lại gần, sau đó đảo mắt qua ta một cái, đắc ý nói với đại tướng quân:" Thần biểu tỷ muốn gì thì bảo Hồng Liễu đi làm là được"
"Không cần làm phiền, ta cùng phu nhân chỉ là rãnh rỗi dạo vài vòng, tiện thể nên ghé qua đó luôn." Ta liền vội cắt lời.
"Biểu tỷ phu." Dường như bây giờ Diệp Vấn mới nhìn thấy ta, quay đầu cười kêu lên.
"Diệp biểu muội!" Nở một nụ cười rạng rỡ.
"Thần biểu tỷ, các người muốn đi phòng bếp?" Diệp Vấn lại xem ta như không khí.
"Ân!" Đại tướng quân thản nhiên gật đầu.
"Diệp biểu muội, thời gian không còn sớm, ta cùng phu nhân nhà ta có việc đi trước." Ta cứ cảm thấy Diệp Vấn này có chút kỳ quái, lại nhớ tới lời đại tướng quân dặn phải tránh xa nàng ra, ta lại tiến lên trước một bước ngăn trở tầm nhìn của Diệp Vấn, ánh mắt Diệp Vấn nhìn đại tướng quân quả thật là quá mức quỷ dị, không thể không đề phòng được.
Sau đó quay đầu nở một nụ cười xán lạn với đại tướng quân, nhẹ giọng nói:" Phu nhân, chúng ta đi thôi!" Giờ sẽ đi tìm ai đó để hỏi đường.
"Thần biểu tỷ, chờ ta với, ta cũng đi!" Diệp Vấn không khỏi phân trần bước nhanh theo.
Thậm chí còn cực kì không khách khí trừng mắt ta một cái nói:" Ta biết phòng bếp ở chỗ nào." Nói xong liền đắc ý hất cằm dẫn đường phía trước.
Ta cùng đại tướng quân nhìn nhau, ta thì buồn khổ lẫn rối rắm, đại tướng quân thì lại là bất đắc dĩ mà lắc đầu, sau đó an ủi nói:" Đi thôi."
"Ờ!" Ta thở dài, nhận mệnh theo sau Diệp Vấn đến phòng bếp cùng đại tướng quân.
Ta ai oán nhìn bóng lưng Diệp Vấn, trái tim không ngừng rên rỉ...... Thật vất vả mới có thế giới riêng của hai người, thật vất vả mới có món sủi cảo tình yêu...