"Phụ thân!" Tư Khuynh Thần khẽ cất tiếng gọi, lúc này Tư Thành vẫn đang cúi đầu chăm chú đọc thứ gì đó.
Tư Thành nghe được thanh âm liền ngẩng đầu lên, gật đầu với Khuynh Thần một cái. Đồng thời, cũng bởi vì là Tư Khuynh Thần cho nên đôi môi vẫn mím thành một đường thẳng tắp lại khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười; Khuôn mặt cương nghị cũng vì nụ cười mà người thường ít khi thấy được này làm cho trở nên nhu hoà; Ánh mắt luôn mang theo uy nghiêm và nghiêm khắc cũng toát ra một loại tình cảm từ ái mà người ngoài chưa bao giờ gặp qua.
Trên mặt Tư Khuynh Thần cũng mang theo một nụ cười nhàn nhạt, theo ý Tư Thành mà ngồi xuống đối diện.
" Thần nhi, nhìn xem này!" Tư Thành nói xong liền đưa bức thư trên tay qua.
Tư Khuynh Thần nhận lấy bức thư từ tay Tư Thành, cúi đầu xem qua một lần, sau đó liền gấp lại, đưa vào ngọn nến nhỏ đặt bên cửa sổ châm lửa đốt cháy.
"Thần nhi thấy thế nào!" Tư Thành nhìn động tác liền mạch của Tư Khuynh Thần nhưng vẫn chưa lên tiếng ngăn cản, ánh mắt nhìn nàng vẫn từ ái và nhu hoà như cũ, đồng thời lại còn mang theo hãnh diện và chút vui vẻ.
"Phụ thân, chúng ta đã muốn rời xa Biên thành, điều bọn họ muốn, chúng ta đã sớm chuẩn bị buông tay." Tư Khuynh Thần nhìn Tư Thành, bình tĩnh nói.
Tư Thành gật gật đầu, nhìn tờ giấy đã hoàn toàn biến thành đống tro tàn bèn nói:" Thần Nhi nói rất đúng, là vi phụ quá lo lắng!"
Tư Khuynh Thần nhìn đến ánh mắt của Tư Thành, ôn nhu cười, đoán được hắn đang lo lắng cho những người ở lại Biên thành liền lên tiếng trấn an:"Phụ thân, mặc kệ tin tức này là thật hay giả, chúng ta phải tin vào năng lực của ba vị lão tướng quân, mặc dù là người khác cầm quyền, bọn họ vẫn có thể tự bảo vệ chính mình."
Tư Thành thở dài một tiếng, trầm mặc nhìn Tư Khuynh Thần, nhìn Tư Khuynh Thần càng ngày càng giống với dung nhan người mà mình mãi ghi đậm trong trí nhớ, vẻ cương nghị trên mặt cũng trở nên rõ ràng hơn, nét mặt kiêu ngạo và thoả mãn, tươi cười nói:" Thần nhi, sau khi vào kinh, hãy dẫn hắn đi gặp bên nhà ngoại tổ phụ đi."
"Ân!" Tư Khuynh Thần gật gật đầu, nàng cũng hiểu được 'hắn' trong lời phụ thân là chỉ ai.
Sau khi Tư Thành nói xong liền nghĩ đến chuyện biết được gần đây, cau mày trầm giọng hỏi:" Thần nhi, bộ giáp kia đã cho Vu Thị?" Tuy là hỏi câu, nhưng giọng điệu lại mang theo sự khẳng định.
"Đúng vậy thưa phụ thân." Tư Khuynh Thần gật đầu, nàng cũng không có gì kinh ngạc khi tin này bị phụ thân biết.
Tư Thành nhìn đến Tư Khuynh Thần gật đầu, tuy rằng đáp án này hắn đã sớm đoán được, nhưng khi chính tai nghe được thì đáy lòng vẫn có chút không thoải mái, chỉ là sau đó lại nhanh chóng tiêu tan mà cười rộ lên:" Thần nhi, ngươi càng ngày càng giống mẫu thân ngươi." Trong giọng nói mang theo nồng đậm hoài niệm cùng thâm tình.
Tư Khuynh Thần nghĩ tới biểu hiện của Vu Thị sau khi nhận được bộ giáp, ánh mắt liền trở nên vui vẻ, bên trong còn hiện lên nét nhu tình. Khuynh Thần nhìn Tư Thành rồi đạm cười nhẹ giọng nói:" Không biết."
"Ha ha......" Tư Thành nghe được đáp án như thế thoải mái cười to một cách hiếm thấy, xoa xoa hàm râu gọn gang dưới cằm cười nói:" Quả nhiên là như thế!" Nói xong liền nhìn Tư Khuynh Thần, giọng điệu mang theo hoài niệm:"Đến giờ chắc Vu Thị hắn vẫn còn tưởng rằng đó chỉ là một cái áo bình thường mà Thần nhi may cho hắn?"
Tư Khuynh Thần không nghĩ tới phụ thân mình lại đoán được, khẽ kinh ngạc rồi cười gật gật đầu.
"Ha ha......" Tư Thành được đến đáp án khẳng định thì nụ cười trên mặt càng sâu thêm, đưa tay xuống bàn lấy ra một hộp gỗ đàn nhỏ được khắc họa bằng những hoa văn phức tạp bên trên, thoạt nhìn có vẻ như hoa văn ở trung tâm hộp gỗ không được rõ nét sắc sảo như hoa văn ngoài rìa. Tư Thành đặt nhẹ hộp gỗ lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hộp gỗ theo quán tính, động tác nhẹ nhàng lại mang theo quyến luyến và hoài niệm sâu sắc. Bởi vậy cũng có thể biết vì sao những hoa văn ở mặt trên lại bị bào mòn đi nhiều như vậy.
Tư Khuynh Thần nghi hoặc nhìn hộp gỗ trên bàn, sau khi nhìn đến một chữ 'Thần' nho nhỏ được khắc trên mặt gỗ thì ánh mắt không khỏi sửng sốt một chút.
Tư Thành mở hộp gỗ ra, nhẹ nhàng lấy ra một chiếc áo màu trắng bạc được gấp lại chỉnh tề, hắn chỉ dám nhẹ nhàng nâng niu, cứ như là sợ chính ngón tay thô ráp của mình phá hư bộ áo này vậy.
"Bộ giáp này là mẫu thân Thần nhi làm!" Tư Thành nói xong, như là nghĩ đến điều gì, khuôn mặt lạnh lùng cương nghị lại nở một nụ cười ấm áp.
Tư Khuynh Thần nghe nói thì kinh ngạc nhìn bộ giáp mềm mại trên tay Tư Thành.
Tư Thành nhìn ra nghi hoặc của nàng bèn cười giải thích:" Bộ giáp này cũng được làm nên từ sợi băng tằm, loại sợi băng tằm này ngàn năm khó gặp, chỉ là lúc trước mẫu thân ngươi có cơ duyên gặp được Thiên Cơ Tử lão nhân. Thiên Cơ Tử tính giống như đứa bé, yêu thích cờ đạo, lúc ấy mẫu thân ngươi dùng mưu thắng hiểm được Thiên Cơ Tử một ván, từ đó về sau, vì Thiên Cơ Tử muốn mẫu thân ngươi giúp hắn chơi cờ nên liền tặng sợi băng tằm cho mẫu thân ngươi, cũng vì vậy nên mới biết được Văn cư sĩ."
Tư Khuynh Thần nghe đến đây liền hiểu rõ, Thiên Cơ Tử là sư tổ của nàng, ngay cả sư tôn Văn cư sĩ cũng không đoán được bao nhiêu tuổi, chỉ là nàng cũng chưa gặp qua bao giờ, lúc nhập môn thì đã nghe trưởng bối trong sư môn kể rằng, sư tổ Thiên Cơ Tử trong lúc dạo chơi đã ngộ đạo. Lúc này nàng cũng mới hiểu được vì sao lúc rời đi sư tôn đã để lại cho băng tằm y, lại còn nói:" Này đó đều là mẫu thân để lại cho ngươi lúc trước."
"Ha ha, lúc trước mẫu thân ngươi đem bộ giáp này cho ta ta cũng giống Vu Thị vậy, cứ tưởng mẫu thân ngươi làm một cái áo bình thường cho ta......" Tư Thành nói xong thì nhẹ nhàng thả bộ giáp vào hộp gỗ, sau đó đẩy hộp gỗ tới trước mặt Khuynh Thần.
Tư Khuynh Thần nhìn hộp gỗ bị đẩy đến trước mặt, sửng sốt một chút, vừa mới chuẩn bị mở miệng liền bị Tư Thành đưa tay cắt ngang.
Tư Thành nhìn nữ nhi đang chuẩn bị cự tuyệt nói:" Thần nhi, càng ngày sát thủ tới càng nhiều, mà Vu Thị hắn lại có vẻ hơi yếu ớt."
"Phụ thân, nàng......" Tư Khuynh Thần nhìn phụ thân của chính mình.
Tư Thành khoát tay, lại cắt ngang lời của nàng, nói:" Thần nhi, chỉ cần ngươi mạnh khỏe, ta mới yên tâm, về sau ta mới có thể an tâm đi gặp mẫu thân ngươi." Nói xong thì như nghĩ đến cái gì bèn hỏi:" Thần Nhi, Vu Thị hắn được không?"
Tư Khuynh Thần lẳng lặng nhìn Tư Thành dưới ánh nến, hồi lâu mới gật đầu:" Phụ thân, nàng tốt lắm!"
"Hắn......" Tư Thành nghe được lời của nàng thì ánh mắt khẽ xoay chuyển.
"Phụ thân, Vu Thị tốt lắm, chỉ cần là nàng, mặc kệ là thân phận gì." Ánh mắt Tư Khuynh Thần nhìn Tư Thành một cách kiên định.
Vẻ mặt Tư Thành biến đổi, chống lại ánh mắt kiền trì của Tư Khuynh Thần, trầm mặc.
Tư Khuynh Thần cũng trầm mặc theo.
"Nếu như......" Hai chữ này mang theo uy áp và sát khí.
"Phụ thân!" Tư Khuynh Thần chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Hồi lâu sau, Tư Thành thở dài, tầm mắt dời đi, khuôn mặt cương nghị mang theo bất đắc dĩ, thở dài rồi cưng chiều nói:" Ở điểm này, Thần nhi giống mẫu thân ngươi như đúc. Vì vậy, chỉ cần là Thần nhi muốn, vi phụ sẽ luôn che chở các ngươi." Nói xong liền dừng một chút mới nói:" Thần nhi về trước đi, hảo hảo nghỉ ngơi."
Tư Khuynh Thần nhìn Tư Thành, một hồi lâu mới gật đầu, trước khi rời đi còn muốn nói gì đó, nhưng khi chống lại ánh mắt đầy từ ái của Tư Thành thì cổ họng tắc nghẽn, cuối cùng không nói nói nên lời nào, chỉ đành nhoẻn miệng cười, ánh mắt quét qua sau giá sách rồi xoay người rời đi.
Tư Thành nhìn bóng dáng Tư Khuynh Thần rời đi, cho đến khi cánh cửa được nhẹ nhàng khép lại, trong phòng chỉ còn một mình hắn thì nụ cười khó có được trên khuôn mặt vừa nãy lập tức biến mất, trên khuôn mặt cương nghị lại khôi phục vẻ nghiêm túc cứng rắn lạnh lùng ngày thường, từ ái và nhu tình nơi đáy mắt bị vẻ lạnh băng nghiêm khắc thay thế, hắn nhìn cửa phòng một hồi lâu mới khẽ nói với hư không bằng một giọng uy nghiêm:" Tư Thanh!"
Tư Thành vừa dứt lời thì trong không trung có một giọng nữ trầm thấp đáp lại:" Có!", theo sau là một dáng người tinh tế ăn mặc gọn ghẽ lắc mình nhẹ nhàng xuất hiện, không hề tiếng động đáp xuống đất, cúi đầu quỳ một gối trước mặt Tư Thành.
"Tư Thanh, về sau ngươi đi theo Thần nhi, ta muốn ngươi bảo hộ bọn họ an toàn." Tư Thành uy nghiêm nhìn người trước mặt.
"Vâng!" Tư Thanh cung kính cúi đầu.
"Truyền tả hộ tướng vào." Ánh mắt Tư Thành lúc này càng thêm nghiêm khắc.
Tư Thanh cung kính cúi đầu, thành thật lui ra ngoài, một lát sau, một vị mưu sĩ trung niên ăn mặc nho nhã tiến vào, chắp tay hành lễ với Tư Thành:" Đại soái."
Tư Thành gật đầu một cái bảo hắn ngồi xuống.
"Đại soái, vì sao còn lệnh Tư Thanh đến chỗ tiểu thư?" Tả hộ tướng ngồi xuống, sau đó liền mở miệng hỏi ra nghi vấn của mình.
"Gần đây có vẻ chỗ Thần nhi không được yên ổn cho lắm!" Tư Thành nói xong thì đáy mắt hiện lên chút mệt mỏi bi thương.
"Kia......" Tả hộ pháp mở miệng muốn nói lại thôi, nhìn Tư Thành.
"Tả hộ tướng, lệnh những người kia bảo hộ nàng chu toàn." Nói xong liền gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, bầu không khí trong phòng trở nên trầm mặc trong giây lát.
Tả hộ tướng hơi kinh ngạc nhìn Tư Thành nói:" Đại soái, thân phận của cô gia......"
Tư Thành đưa tay ngăn lại lời kế tiếp của tả hộ tướng:" Chỉ cần Thần nhi vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi, nữ tử cũng được, nam tử cũng thế, con cháu huyết mạch thì sao chứ."
Tả hộ tướng sửng sốt một chút, sau đó lại nhanh chóng thả lỏng.
Hai người lại nhanh chóng bàn bạc về vấn đề trước khi nhập kinh.
= = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =
"Phu nhân......" Lúc ta bước vào cửa thì đại tướng quân đã muốn ngồi ngay ngắn ở bên trong.
Đại tướng quân buông chén trà, khẽ cười nhìn qua.
"Phu nhân đàm luận với nhạc phụ đại nhân xong rồi sao?" Từ lúc rời khỏi trung đình, ta vẫn luôn phiền muộn và bất an, lúc này nhìn thấy đại tướng quân, tâm trạng hoang mang lại trở nên nhẹ nhõm và bình yên, ta nhếch miệng cười, bước nhanh đến cạnh đại tướng quân ngồi xuống.
"Ân!" Đại tướng quân cười rót cho ta một chén trà:" Đói bụng chưa?"
Dùng sức gật đầu, nhìn đại tướng quân hỏi:" Phu nhân, đêm nay chúng ta dùng bữa trong phòng được không? Ân, chỉ có hai người chúng ta." Trong khoảng thời gian này, cứ mỗi khi đến giờ cơm là tên Phong quân sư kia đều xuất hiện.
Đại tướng quân cười nhìn ta:" Hảo!"
"Ha ha......" Ta đắc ý gật đầu, chớp mắt, nhớ đến gì đó liền hỏi:" Phu nhân muốn nếm thử tay nghề của ta không?" Dường như đã lâu rồi ta chưa xuống bếp.
"Hảo!" Đại tướng quân cười đáp.
"Phu nhân, vậy nàng đợi một chút, ta sẽ nhanh chóng trở lại!" Xắn ống tay áo lên, đêm nay nhất định phải biểu hiện cho thật tốt mới được.
"Chờ chút ~" Đại tướng quân đột nhiên lên tiếng, sau đó đứng dậy lôi kéo tay của ta, cười nhìn ta, lúc ta đang nghi hoặc thì nàng bảo:" Chúng ta cùng đi!"
"Hảo!" Đại tướng quân nói là ' chúng ta ', miệng không chịu khống chế mà nhếch lên hai bên.
"Phu nhân muốn ăn gì?" Nắm tay đại tướng quân, kéo đại tướng quân đến phòng bếp phía sau.
"Cái gì cũng được, chỉ cần là phu quân làm là được!" Đại tướng quân cười nói.
"Ân, vậy đêm nay chúng ta ăn cá sốt chua ngọt, sườn sốt chua ngọt, thịt thăn sốt chua ngọt, củ sen sốt chua ngọt......" Vui vẻ mãn nguyện nắm lấy tay đại tướng quân, những chuyện không vui ở trung đình với Phong quân sư đều quẳng hết ra sau đầu.
"Vì sao tất cả đều là sốt chua ngọt?" Chân mày đại tướng quân khẽ nhướng lên.
"Ân, hợp với tình cảnh a......" Ta chép miệng, trong khoảng thời gian này xem như được ăn đủ món từ tây bắc đến đông nam, mỗi món đều muôn màu muôn vị không món nào giống món nào.
"Hợp tình cảnh gì?"
"Phu nhân, có người từng nói, nơi có tình yêu thì ngay cả không khí cũng ngọt......" Nói xong liền quơ quơ nắm tay.
"Kia, vì sao không phải là ngọt, mà lại còn thêm cả chua?" Nụ cười trên mặt đại tướng quân lại càng sâu thêm.
"Ngọt sao, ý kiến hay!" Híp mắt suy nghĩ một chút bèn gật gù đồng ý:" Phu nhân nói phải, vậy chúng ta sẽ ăn thịt kho tàu, cá sốt chua ngọt......"
......
"Nếu chúng ta không gặp nhau, sau khi Vu Thị rời khỏi binh doanh sẽ làm gì?" Lúc đến phòng bếp thì đột nhiên đại tướng quân cất tiếng hỏi.
"Ân ~" Ta quay đầu nhìn đại tướng quân đang nở nụ cười vui vẻ, nhìn vào cặp mắt rạng rỡ của đại tướng quân, phản chiếu bên trong cũng là một khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc:" Ân, dùng số tiền nhỏ tiết kiệm được trong vài năm tìm một nơi tốt để mở quán."
"Quán thế nào?" Đại tướng quân hưng trí hỏi.
Cố gắng nghĩ lại mới nhớ ra kế hoạch trước kia:"Ha ha, mở một quán ăn gọi là ' Tiệm cơm Hữu Gia '...... Mỗi ngày gảy bàn tính thu tiền, thỉnh thoảng lại sai sử tiểu nhị chạy chân phục vụ đại quan khách...... Bất quá, may mà gặp phu nhân......"
"Vậy còn bây giờ?" Đại tướng quân cười khẽ ra tiếng.
Ta nghiêng đầu nhìn nàng, đắc ý nói:" Bây giờ ấy à, bây giờ thì ta chỉ cần để phu nhân nhà ta nuôi, không cần lại xuất đầu lộ diện làm gì, về sau chỉ cần chăm sóc phu nhân nhà ta cho tốt là được, chăm từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, chăm ở mọi phương diện......" Thân là tế tử ở rể, đặc biệt lại là một tế tử không có năng lực và lý tưởng mục tiêu vĩ đại gì nên cũng không bị áp lực về mặt vật chất. Còn về mặt tinh thần thì thỉnh thoảng phải trừng mắt ra uy đối phó các thành phần trồng cây si phu nhân nhà ta, coi như là luyện tập tuyệt kỹ ' ánh mắt sát thủ' một chút vậy.
"......"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT