Một chiếc xe ngựa mang vẻ ngoài đơn sơ giản dị chạy chậm rãi trên một con đường ngoài cửa Bắc Biên thành.
Bên trong xe ngựa, Phong Dương nhoài người tựa trên ghế dựa, híp mắt nhìn Tư Khuynh Thần đang cầm chén trà ngồi đối diện:"Khuynh Thần, cứ như vậy mà giao hết cho đám người đó sao?"
Tư Khuynh Thần bình tĩnh tự nhiên trả lời:"Không phải là bọn họ cần sao!"
Phong Dương nghe xong thì khẽ híp mắt, xoa xoa cằm, cười một cách nguy hiểm hỏi:"Khuynh Thần, sau khi chúng ta đi, tình cảnh của đám Điền lão tướng quân có vẻ như sẽ không được hay ho cho lắm......" Trong giọng nói tràn đầy tiếc hận, nhưng trên mặt lại không có một chút tiếc hận nào cả.
"Mất đi sẽ hiểu được!" Tư Khuynh Thần đạm mạc nói.
"Chậc chậc ~ Lời này để cho ba lão già kia nghe được không biết có thương tâm cảm thán hay không!" Phong Dương híp mắt nhìn vẻ mặt Tư Khuynh Thần.
Tư Khuynh Thần nghĩ đến vẻ mặt của những vị lão tướng quân sáng nay khi nghe nói bọn họ chuẩn bị giao ra binh quyền, khẽ gợi lên khóe môi thản nhiên nói:"Là được hay mất, phải để bọn họ tự mình suy nghĩ!" Nói xong lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, không khỏi cười cười.
Phong Dương tỏ vẻ không sao cả gật đầu, nghĩ đến chính nàng hiện tại cũng đã không còn là quân sư quân Trấn Bắc nữa liền gợi lên khóe môi, không có ý tốt đổi sang một đề tài khác, bát quái hỏi:"Khuynh Thần, có vẻ tâm tình hôm nay của ngươi không tệ!" Nàng sẽ không bỏ qua nụ cười vừa rồi chợt lóe trên mặt vị biểu muội này, đặc biệt là bên trong nụ cười đó còn mang theo chút ngọt ngào.
Tư Khuynh Thần lại cong cong khóe môi, một lần nữa nâng chén trà lên, không phủ nhận cũng không thừa nhận, thần thái tự nhiên.
Phong Dương nhíu mày, cười khẽ nói:"Ha ha, xem ra mấy ngày nay Khuynh Thần ngươi đã đọc xong mấy quyển sách kia!!!" Nhớ lại vài ngày trước Thị Kiếm vụng trộm đến tìm nàng để kiếm sách, này chắc chắn giữa Khuynh Thần và Vu Thị đã xảy ra chút gì đó! Nụ cười trên mặt Phong Dương càng trở nên rạng rỡ.
Tư Khuynh Thần nhìn thấy nụ cười gian xảo cùng vẻ nhiều chuyện trên mặt Phong Dương thì ngó lơ xem như không thấy, thản nhiên nói:"Xong rồi!"
"Vậy sao ~ Có vẻ là, xem tình hình này, vị biểu muội phu đáng thương kia hẳn là trốn không thoát lòng bàn tay của Khuynh Thần ngươi!!" Phong Dương nhìn đến nụ cười trên môi Tư Khuynh Thần thì yên lặng cầu nguyện cho Vu Thị một chút, tiếc hận lắc đầu.
Tư Khuynh Thần nhếch lên khóe môi khẽ cười, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phong Dương, cam chịu cách nói này của Phong Dương.
"Ngô...... Không thể tưởng được Khuynh Thần ngươi lại hành động nhanh như vậy!" Phong Dương lúc này là vạn phần tò mò rốt cuộc mấy ngày nay giữa hai người kia đã xảy ra việc gì, sao đột nhiên nhanh như vậy đã có thể hiểu rõ tình cảm của bản thân, chẳng lẽ thật sự là nhờ tác dụng của mấy quyển sách kia? Thế nhưng lại có thể khiến cho loại người ngu ngốc đần độn đột nhiên trở nên thông minh??
Tư Khuynh Thần cười cười, thản nhiên nói:"Binh quý thần tốc!"
"......" Phong Dương co rút khóe miệng...... Hãy nhìn vẻ mặt bình thản của Tư Khuynh Thần mà xem, càng ngày càng cảm thấy cuộc sống tương lai của Vu Thị hẳn là cực kì phấn khích, cả đời đều không có cơ hội xoay người!!
"Chậc chậc......" Phong Dương mang vẻ mặt tiếc hận lắc đầu, nhịn không được tò mò tiếp tục hỏi:"Khuynh Thần, con cá này đã vào lưới,khi nào thì ngươi định thu lưới?" Lúc này Khuynh Thần quá mức trấn định, nàng hoàn toàn nhìn không ra được đây là một nữ tử đang rơi vào lưới tình, hơn nữa hai người kia, nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được người chủ động lại là người cực kì trấn định đạm mạc ngồi trước mắt này!
Tư Khuynh Thần nhìn Phong Dương đang mang vẻ mặt tò mò, khóe môi khẽ cong lên, không giữ phong cách trầm mặc vốn dĩ thường ngày nữa mà thản nhiên nói:" Thời cơ không đúng, còn phải dụ địch xâm nhập!" Nói xong, nụ cười trên mặt sâu thêm vài phần.
"Chậc!" Lúc này Phong Dương thật sự khẳng định vừa nãy mình đã đoán đúng, ngay cả khi đã rơi vào lưới tình rồi mà người này vẫn có thể chuẩn bị và tính toán một cách rõ ràng như thế, chẳng qua là ~ Phong Dương hơi sầu lo nhìn Tư Khuynh Thần, chuyện tình cảm có thể tính toán rõ ràng cụ thể được sao??
Tư Khuynh Thần nhìn đến biểu tình của Phong Dương, hiểu được ý tưởng và lo lắng của nàng lúc này thì cười cười nói:"Biểu tỷ, chuyện tình cảm làm sao có thể lên kế hoạch một cách thấu đáo được? Đã hãm sâu vào làm sao còn có thể giữ được lý trí sáng suốt?"
Thần sắc nơi đáy mắt Phong Dương thay đổi một chút, nhưng trên mặt vẫn bảo trì sự thoải mái cũng như nụ cười xấu xa vừa rồi, gật gù với Tư Khuynh Thần nói:" Vậy cũng đúng!" Chẳng qua là đáy lòng nàng vẫn có chút lo lắng, nàng không phản đối vị biểu muội này chọn lựa một nữ tử để chung sống cả đời. Chẳng qua là,lúc này nàng hy vọng Khuynh Thần dù rơi vào lưới tình nhưng vẫn còn bảo trì một chút lý trí; Nhưng khi xét về phương diện khác, nàng cực rõ ràng tính cách của vị biểu muội này, một khi mà nàng đã lựa chọn ai đó,thì tuyệt đối sẽ không hối hận hoặc chần chờ!
Phong Dương nghĩ nghĩ, do dự một chút, vẻ mặt biến đổi, thu hồi nụ cười, ngồi thẳng thân mình, nhìn Tư Khuynh Thần hỏi:" Kia vì sao lại phải đợi đúng thời cơ, dụ địch xâm nhập??" Dụ địch xâm nhập, nếu quả thật đã muốn rơi hoàn toàn vào tay địch thì làm sao còn có thể bình tĩnh tự giữ để dụ địch chứ?
Tư Khuynh Thần nhếch lên khóe môi, cười cười, một hồi lâu mới thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn Phong Dương, chẳng qua là đáy mắt vẫn đong đầy nụ cười như cũ:"Biểu tỷ, ta đã muốn bước ra bước đầu tiên trước, bước kế tiếp tất nhiên cần phải có người tiếp tục chủ động, như vậy người chủ động này, phải đổi một người khác ~"
Phong Dương co rút khóa miệng, cuối cùng nàng cũng hiểu được cái gọi là ' Thời cơ không đúng, dụ địch xâm nhập ' làcó ý gì, đáy lòng vạn phần tội nghiệp cái người sẽ bị vị biểu muội này của nàng ăn sạch sẽ trong tương lai.
Phong Dương chớp mắt, lại tò mò dựa lại gần hỏi:"Kia không biết biểu muội ngươi tính dụ địch như thế nào??" Là sắc dụ hay là......Tầm mắt Phong Dương không dấu vết quét qua Tư Khuynh Thần một lượt từ đầu đến chân, âm thầm gật đầu, nếu nói vậy, kia vị biểu muội phu của nàng thật sự sẽ không thể nào trở tay nổi, chỉ cần vịbiểu muội này của nàngphóng một cái mị nhãn, vị biểu muội phu kia tuyệt đối là quân lính tan rã, tước vũ khí đầu hàng.
Tư Khuynh Thần nhìn qua Phong Dương, khóe miệng khẽ mỉm cười, ngồi tùy ý Phong Dương đánh giá!
———————————— Cảnh chuyển trở lại phủ nguyên soái ——————————-
" Cô gia, người tỉnh rồi?" Thị Kiếm dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn ta, một hồi sau lại thay bằng vẻ mặt sùng bái!
"Ân?" Ta xoay đầu, nhìn sắc trời bên ngoài có chút tối. Không thèm để ý tới Thị Kiếm vừa giựt giựt khóe miệng hỏi:" Thị Kiếm, phu nhân nhà ta đâu?" Đúng vậy, phu nhân nhà ta, từ giờ trở đi, không, bắt đầu từ tối hôm qua, mục tiêu cuộc sống của ta đã muốn sửa thành: Cố gắng biến đại tướng quân thành ' phu nhân nhà ta '!
Khóe miệng Thị Kiếm lại giựt một cái:" Sáng sớm hôm nay tiểu thư đã đi quân doanh!"
"Đi quân doanh??" Tên nhị hoàng tử kia lại muốn chơi trò gì nữa vậy??
"Vài ngày nữa sẽ hồi kinh, tiểu thư về quân doanh bàn giao công việc!" Thị Kiếm vừa nói vừa nhanh chóng bưng một bát cháo đặt trước mặt ta.
"A?" Ta nghi hoặc nhìn Thị Kiếm, sao tự nhiên lại đưa ta một bát cháo đúng lúc như vậy, hơn nữa, ngửi qua mùi vị này thì đây hẳn là món cháo hạnh nhân đặc biệt của Thiên Hương lâu!
" Cô gia, người không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, cháo này là do tiểu thư dặn dò chuẩn bị trước khi rời đi!" Thị Kiếm nói xong thì cả khuôn mặt giựt một cái!
"A!" Thì ra là đại tướng quân chuẩn bị, bưng bát cháo rau củ lên chậm rãi thưởng thức!
Cầm muỗng vui vẻ ăn cháo, nghĩ đến sắc trời bên ngoài bèn hỏi:" Thị Kiếm, hiện tại là giờ gì?"
" Cô gia, hiện tại là giờ dậu!" Thị Kiếm mang vẻ mặt khinh bỉ.
"Thì ra đã trễ thế này!" Thế nhưng lại ngủ thẳng cẳng đến năm giờ chiều, tối qua thao thức cả đêm về chuyện giữa mình và đại tướng quân,sau khi một lần nữa nhận rõ cảm giác của mình cộng thêm cân nhắc một hồi về ý tứ của đại tướng quân, ta vừa kích động lại vừa rối rắm ngủ không được, mãi đến rạng sáng mới chịu không nổi mà chìm vào giấc ngủ. Vừa nghĩ đến chuyện tối qua vừa tiếp tục ăn cháo, cảm giác món cháo hạnh nhân hiện tại cũng ngon hơn gấp trăm lần so với món cháo hạnh nhân thường ngày!
"Thị Kiếm, sao ngươi biết giờ này ta sẽ dậy?" Ta mới bị đói tỉnh, Thị Kiếm liền bưng cháo vào, cực kì đúng lúc!!
"Này cũng là tiểu thư phân phó, trước giờ dậu đừng để ai quấy nhiễu giấc ngủ của cô gia!" Nói xong, Thị Kiếm lại mang vẻ mặt sùng bái.
"Ờ ~" Thế nhưng đại tướng quân có thể tính được đến giờ dậu ta sẽ tỉnh! Ta vừa vui sướng lại vừa trưng ra bộ mặt sùng bái giống với Thị Kiếm, hai chúng ta cùng nhau sùng bái đại tướng quân liệu sự như thần!
"Đúng rồi, Thị Kiếm, kia phu nhân có nói khi nào thì nàng trở về không?" Cho dù hiện tại đã biết rõ rằng hết thảy tối qua không phải nằm mơ, nhưng bây giờ còn rất muốn nhìn thấy đại tướng quân!
"Không có!" Thị Kiếm lắc đầu.
"Ờ!" Sắc trời bên ngoài không còn sớm a......
"Bất quá, ta nghĩ tiểu thư hẳn là sắp trở về!" Thị Kiếm phỏng đoán.
"Chậc chậc, biểu muội phu......" Thị Kiếm vừa dứt lời, thanh âm khiến người chán ghét của Phong quân sư liền bay từ ngoài cửa vào.
"......" Nhướng mày, cúi đầu, trầm mặc ăn nốt phần cháo còn sót lại.
"Tiểu thư, biểu tiểu thư!" Thanh âm Thị Kiếm mang theo vui mừng! .
truyện kiếm hiệp hayTa nghe được thanh âm của Thị Kiếm liền vội vàng buông bát cháo trên tay xuống, kinh hỉ ngẩng đầu nhìn về phía cửa! Đâu tiên là nhìn đến Phong quân sư đang nghênh ngang tiến vào cửa, mà đằng sau nàng lại lộ ra chút sắc trắng ánh vàng! Không khỏi biễu môi, người này khi không lại che ở cửa để làm gì!
"Biểu muội phu, biểu tình này của ngươi là sao, không chào đón ta đi!!" Phong quân sư tự giác ngồi xuống vị trí đối diện ta, đại tướng quân một thân áo trắng chậm rãi đến gần, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh ta!
"Phu nhân, nàng đã trở lại!" Đáy lòng có chút khẩn trương, lại có chút hưng phấn, về phần câu nói kia của Phong quân sư, không cần phải để ý tới, bởi vì ta thật sự là không chào đón tí nào!
"Ân!" Đại tướng quân nhẹ nhàng đáp một tiếng!
Tim rộn lên một chút, nhìn đại tướng quân,ta có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầumở miệng từ đâu, lại càng không biết phải nên nói cái gì!
"Chậc chậc, biểu muội phu, mới vài ngày không gặp thôi mà sao giờ mặt ngươi lại trở nên ngu đần như vậy!" Kẻ không có mắt như Phong quân sư đương nhiên là không thể nhìn tốt về ta.
"Quân sư đại nhân, mấy ngày không gặp thôi mà sao mắt của ngươi lại chỉ còn là sợi chỉ thế này...." Cặp mắt híp thành một đường thẳng kia so với giọng nói của nàng còn muốn đáng ghét hơn!
"Biểu muội phu, mấy ngày không gặp mà thôi, chẳng những người trở nên ngu đần, ngay cả mắt cũng không tỏ nữa!" Phong quân sư nhếch miệng, mị hí mắt quét qua quét lại giữa ta và đại tướng quân!
"Phu quân, ăn nochưa??" Không đợi ta phản kích, đại tướng quân ngồi bên cạnh đãvui vẻ nhìn ta hỏi.
"Ân!" Nhìn cái bát không trên bàn cùng nồi cháo kế bên, quay sang đại tướng quândùng sức gật đầu!
"Ăn cháo mau đói, ăn thêm một chút nữa đi, còn lâu lắm mới đến cơm chiều!" Đại tướng quân nói xong thì nhấc tay múc cháo trong nồi vào trong bát của ta!
"Hảo!" Gật đầu, bỏ qua ánh mắt xấu xa và tọc mạch của Phong quân sư ở đối điện, cúi đầu cầm muỗng thành thật ăn cháo!
"Biểu muội phu, mấy quyển sách đưa ngươi đọc không tệ lắmnhỉ!" Phong quân sư đột nhiên lên tiếng!
"Khụ khụ!!" Bị sặc cháo, theo bản năng quay đầu nhìn về đại tướng quân ở bên cạnh!
"Ăn chậm một chút!" Đại tướng quân nở nụ cười nhàn nhạt, vỗ nhẹ lưng ta vài cái:" Tập trung ăn cháo đi!"
"Nha!" Nếu đại tướng quân đã nói vậy, thì ta chỉ cần xem tên Phong quân sư kia như không khí là được!
"Khuynh Thần, nhanh như vậy mà ngươi đã......"
"Biểu tỷ, trước đó vài ngày Dạ đại gia cho người đưa bái thiếp tới!" Không đợi Phong quân sư nói xong, đại tướng quân thản nhiên mở miệng nói.
"Khuynh Thần, ngươi, ngươi......" Phong quân sư nghẹn lời, biểu tình mất tự nhiên trừng ta:" Biểu muội phu, không nghĩ tới mới mấy ngày không gặp mà ngươi đã nghe lời như vậy......"
"......" Ta nhìn nàng khinh bỉ, trầm mặc ăncháo, chẳng qua là ta cực kì tò mò vị Dạ đại gia trong miệng đại tướng quân là thần thánh phương nào mà chỉ cần một cái tên cũng có thể chặn họng tên Phong quân sư bất lương này......
"Biểu tỷ, ngày mai Dạ đại gia sẽ tới quý phủ, đồng thời còn muốn ghé thăm ngươi một chút!" Đại tướng quân nói xong liền đưa mắt nhìn Thị Kiếm đang đứng cười trộm đằng sau.
Thị Kiếm hiểu ý, xoay người về thư phòng của tiểu, sau đó nhanh chóng cầm đến một bái thiếp màu đỏ, đặt trước mặt Phong quân sư nói:" Biểu tiểu thư, người đưa bái thiếp truyền lời rằng ' Lo lắng người gác cổng phủ quân sư tuổi tác đã cao đánh rơi mất thiếp ', cho nên nhờ tiểu thư chuyển giao tận tay bái thiếp này chobiểu tiểu thư!" Nói xong, Thị Kiếm cố nén cười, thối lui đến một bên, mà sắc mặt Phong quân sư thì lúc xanh mét lúc trắng bệch.
Ta ngẩng đầu, nhịn không được nói:" Thị Kiếm, không phảingười gác cổng phủ quân sư là tiểu Phong tử sao, không phải năm nay hắn mới mười sáu sao?"
"Ngươi!" Phong quân sư trừng ta một cái, sau đó hấc cằm hừ hừ nói:"Hừ ~ Ta nhớ ra là ta còn có việc phải làm!" Nói xong, bật dậy, xoay người rời đi, xem bóng lưng và cái tốc độ rời khỏi kia, nhìn kiểu nào cũng giống như đang cúp đuôi chạy.
"Phu nhân, đó là cái gì vậy?" Thứ đỏ đỏ nằm trên mặt bàn là cái gì mà có uy lực lớn dữ vậy!
"Chỉ là một bái thiếpmà thôi!"
"Ồ ~ Bái thiếp này thật lợi hại......" Phong quân sư vừa thấy đã chạy mất dép!
"Không phải bái thiếp lợi hại, là chủ nhân của bái thiếp lợi hại!" Đại tướng quân lãnh đạmnói.
"Ra vậy......" Có cơ hội nhất định phải gặp vị chủ nhân của bái thiếp này một lần mới được!