"Phu quân, dậy đi......Vu Thị......" Trong lúc ngủ mơ, thân thể bị ai đó lay nhẹ vài cái, trong mơ màng còn nghe được chất giọng êm ái của tướng quân đại nhân đang dịu dàng gọi tên ta.
"Ngô ~" Mí mắt nặng trĩu, không chịu nổi thứ gì đó đang quấy nhiễu trên mặt, ta liền lật người nghiêng đầu tránh đi vật đó.
"Phu quân, nên dậy đi thôi......" Vẫn là âm thanh của tướng quân đại nhân, nhưng lần này trong giọng nói còn như mang theo chút buồn cười.
Ngọ nguậy đầu, mặt dán lên một vị trí mềm mại, thoải mái thở dài, nhịn không được cọ cọ, sau đó mọi thứ rốt cục cũng tĩnh lặng ~
"Ngô......" Thật vất vả mới yên tĩnh được, cái mũi đột nhiên bị bóp chặt, hít thở không thông.
"......" Gạt bàn tay đang nắm mũi mình ra, chuẩn bị nổi bão, ai đó dám phá giấc ngủ của ta.
Nhưng khi hé mở đôi mắt nhập nhèm ra, vì sao trước mắt chỉ toàn một màu trắng.
"Phu quân?" Thanh âm tướng quân đại nhân vang lên từ trên đỉnh đầu, dường như trong giọng nói mang theo chút ngượng ngùng và ảo não.
Chậm rãi xoay đầu nhìn lên, đầu tiên là nhìn thấy một thứ gì đó phập phồng, sau đó là chiếc cằm trắng nõn tao nhã, tiếp đó là khóe môi hơi cong lên, sóng mũi thanh tú, đôi con ngươi biết cười mang theo chút ngượng ngùng. Hơi thở bị kiềm hãm, đây là tướng quân đại nhân! Nghĩ đến chuyện bị người bóp mũi hồi nãy, lại nhìn một tướng quân đại nhân gần gũi như thế, không hiểu sao đột nhiên trái tim lạc một nhịp, nhịp tim lại dần dần tăng tốc, càng lúc càng nhanh.
"Phu quân?" Tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay tới gần.
"Phu quân, mệt chỗ nào trong người sao??" Mặt được một bàn tay nhẹ nhàng áp lên, hai mắt vốn đang ánh lên nụ cười lại pha nhiễm chút lo lắng.
"A?" Chớp mắt, chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Phu quân??" Một bàn tay mềm mại đặt nhẹ lên trán tai.
"Phu, phu nhân?" Cảm giác được độ ấm trên trán, mặt nóng lên. Nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại, hình như tối hôm qua ta đi ra ngoài uống rượu, lúc tính tiền thì bị nguyên soái đại nhân sai Tư Hàn đến áp giải về, sau đó ta bị phạt quỳ ở từ đường sám hối, cuối cùng tướng quân đại nhân lại đến đây chịu phạt chung với ta.
Nhưng mà sau đó chúng ta đã làm gì nhỉ? Hình như trong lúc mơ màng ta đã nói với tướng quân đại nhân rất nhiều thứ, lải nhải đủ chuyện, đến khuya, ân...... Hình như trong lúc đó còn làm nhiều chuyện khác nữa nhưng lại không nhớ nổi......
"Phu quân đau đầu sao??" Đáy mắt tướng quân đại nhân ánh lê nụ cười nhàn nhạt, bàn tay đặt trên trán ta cũng dời đi.
"Ân??" Nghe nàng hỏi, đúng là cái đầu nặng trịch có chút choáng váng.
"Ha ha " Tướng quân đại nhân đột nhiên cười khẽ ra tiếng:"Phu quân, hôm qua người uống không ít rượu, lúc thức dậy đau đầu cũng là chuyện bình thường, lát nữa về phòng bảo Thị Kiếm mang cho người chút trà tỉnh rượu, người uống xong ngủ thêm một giấc nữa sẽ khỏe lại thôi ~"
"Ân......" Bộ dáng cười khẽ của tướng quân đại nhân lúc này không giống với nụ cười nhàn nhạt thường ngày, ngày thường nàng vẫn mỉm cười, chỉ là nụ cười kia quá mức xa cách và khách khí, nhưng hiện tại lại không giống, tuy rằng cả hai bộ dáng đều rất đẹp, nhưng ta lại càng thích nụ cười bây giờ của nàng hơn......Chẳng qua là khi nhìn kỹ, đôi mắt dường như có chút quầng thâm, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nụ cười nơi đáy mắt dường như cũng mang theo mệt mỏi.
"Phu quân, người còn muốn nằm bao lâu?" Nụ cười bên môi tướng quân đại nhân vẫn chưa tán đi, trên gương mặt vốn tái nhợt kia lại nhiễm một mảng đỏ ửng nhàn nhạt, lấy góc độ nhìn của ta hiện tại còn mơ hồ thấy được vành tai trắng nõn của nàng cũng hơi đỏ lên......
"A......" Đột nhiên tầm mắt bị một bàn tay chắn lấy, kéo lại suy nghĩ mông lung, phục hồi lại tinh thần, giật mình phản ứng lại ý trong câu của đại tướng quân, hình như lúc này mình đang gối đầu lên đùi nàng......
Kích động đứng lên, nét mặt già nua nóng lên, nhìn chằm chằm vào đùi của nàng, vạn phần rối rắm, sao ta lại nằm lên đùi nàng, hơn nữa người ta còn là một phụ nữ có thai:"Phu nhân, cái kia......"
"Phu nhân, nàng không sao chứ?" Nàng ngồi xếp bằng cả đêm như vậy, lại bị ta nằm lên đùi cả đêm, hèn gì sắc mặt lại kém như vậy!
Tướng quân cười nhẹ, nhẹ nhàng lắc đầu:"Ta không sao!"
"Vậy, nàng có thấy chỗ nào không thoải mái không......" Đặc biệt là bụng.
"Không có......" Tướng quân đại nhân vẫn lắc đầu cười khẽ như trước.
"Ngạch, vậy nàng có bị tê chân không, có muốn ta giúp nàng xoa bóp không??" Sao tự nhiên lại đỏ mặt, bất quá nhìn dáng vẻ đại tướng quân lúc này nhất định là chân đã tê cứng rồi, vội vàng phóng tay lên đùi nàng chuẩn bị giúp nàng xoa bóp thư giãn gân cốt.
"Phu, phu quân......" Trong thanh âm mang theo kinh hách, thân mình ngọ nguậy trốn tránh nhưng chân lại không động đậy.
"Xoa bóp một chút vẫn tốt hơn......" Còn nói không cần, chân cũng tê cứng cả rồi.
"Phu, phu quân, không cần như thế, đợi một hồi nữa sẽ ổn thôi......" Tướng quân đại nhân khẩn trương trốn tránh.
Không để ý tới hành động trốn tránh của nàng, đẩy ra bàn tay đang ngăn cản của nàng, tiếp tục nhẹ nhàng xoa nắn:"Được rồi, phu nhân, duỗi chân ra trước đã......" Sao lại khẩn trương thế nhỉ?? Chẳng lẽ nàng không biết chân bị tê sẽ rất khó chịu sao......
"......" Tướng quân đại nhân rốt cục ngừng tay, thành thật tùy ý ta hành động, chân cũng nghe lời duỗi thẳng ra.
Cúi đầu, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp bắp đùi, nhịn không được nói:"Phu nhân, sao nàng lại không gọi ta dậy......" Sao lại để ta tùy ý nằm như vậy? Còn cứ như vậy nằm cả đêm nữa chứ, nghĩ đến đây, cảm thấy ảo não, tối hôm qua sao ta lại đồng ý để cho một phụ nữ có thai như nàng ở tại chỗ này......
"......" Lần này tướng quân đại nhân vẫn không đáp lại, bất quá trên đỉnh đầu lại vang lên một tiếng cười khe khẽ.
"Sao vậy?" Ngẩng đầu khó hiểu nhìn nàng, sao tự nhiên lại cười rộ lên, chả lẽ ta nói cái gì mắc cười lắm sao?
"Không việc gì!" Tướng quân đại nhân đỏ mặt lắc đầu.
"Vậy à......" Không việc gì tự nhiên lại cười, cúi đầu, nội tâm rối rắm tiếp tục xoa bóp giúp nàng thư giãn gân cốt.
Từ đường đột nhiên trở nên an tĩnh, giúp tướng quân bóp đùi xong lại tiếp tục bóp chân.
"Đúng rồi, phu nhân, tối hôm qua, ta cái kia...... Ân ~ Ngoài trừ ngủ thì ta còn làm gì khác không?" Trước kia nghe bạn bè bảo rằng sau khi ta uống rượu, trong vài giờ đầu người khác sẽ không nhìn ra được ta đã uống rượu, nhưng chờ thêm vài giờ nữa ta nhất định sẽ say mèm, bất quá khi đó các nàng cũng không cần quan tâm đến ta nữa, đây cũng là lý do vì sao trước đây những người đó thích kéo ta đi nhậu.
"Phu quân muốn hỏi chuyện nào?" Trong giọng của tướng quân đại nhân rõ ràng mang theo buồn cười.
"Ngạch......" Chuyện nào, chẳng lẽ tối hôm qua ta làm rất nhiều chuyện??
"Phu quân, được rồi!" Bàn tay vẫn còn đang xoa bóp bị một đôi tay trắng nõn xinh đẹp kéo ra.
"Ngạch, không sao rồi chứ, chân hết tê chưa??" Thu tay ân cần nhìn nàng, ân ~ Vừa nãy sắc mặt có vẻ tái nhợt mà giờ đây lại hồng nhuận, bộ dạng này thoạt nhìn có vẻ như đã không sao rồi.
"Ân ~" Tướng quân đại nhân gật đầu một cái rồi liếc nhìn ta một cái, sau đó tao nhã đứng dậy, xoay người đưa lưng về phía ta nói:"Phu quân, phụ thân chờ người ở thư phòng!"
"A?" Chờ ta? Ngẩng đầu nhìn bên ngoài, trời sáng rồi sao, nhưng nguyên soái đại nhân tìm ta để làm gì, không phải là sẽ tính tiếp món nợ hôm qua chứ.
"Phu nhân, khoan đã......" Vội vàng há mồm gọi tướng quân đại nhân đang mở cửa bước ra.
Tướng quân đại nhân đứng lại trước cửa, đưa lưng về phía ta nói:"Phu quân, kỳ thật tối qua người nhảy Cha Cha Cha và vũ khúc cầu may của Tây Tạng cũng không tệ ~" Nói xong câu này cũng không quay đầu lại mà tao nhã cất bước rời đi.
"A......" Nhảy Cha Cha Cha? Vũ khúc cầu may của Tây Tạng?? Trời ạ, làm sao tướng quân đại nhân nàng biết được mấy cái này, rốt cuộc ta tối qua ta đã làm gì??
" Cô gia......" Ta đang chuẩn bị đuổi theo đại tướng quân hỏi rõ ràng chuyện gì đã xảy ra thì khuôn mặt lạnh băng của Tư Hàn đột nhiên chặn ở cửa:" Cô gia, nguyên soái còn tại thư phòng chờ người!" Nói xong nghiêng mình nhìn ta ý bảo mau đi thôi.
"A......" Mặt nóng lên, cúi đầu, cũng không biết vừa rồi Tư Hàn có nghe được tướng quân đại nhân nói gì không, tuy rằng ta cũng rất muốn biết tối hôm qua mình đã làm những chuyện kinh khủng gì, nhưng nguyên soái đại nhân bên kia cũng không thể đắc tội được.
Thành thật ngẩng cao cái đầu vẫn còn đang choáng váng, lê bước chân đưa cơ thể lung lay đi về phía thư phòng của nguyên soái đại nhân..
Quẹo qua vô số chỗ rẽ trong hành lang gấp khúc, vượt qua vài cánh cửa mới đến trước thư phòng của nguyên soái đại nhân. Ngẩng đầu, chuẩn bị gõ cửa, cửa lại bị người bên trong đẩy ra, chớp mắt vài cái, người bước ra là đại quản gia:"Quản gia đại thúc?"
Đại quản gia cười tủm tỉm nhìn ta và Tư Hàn nói:" Cô gia các người đã đến rồi, vừa lúc, đại soái ở bên trong đang chờ mọi người, mau vào đi thôi ~" Nói xong còn có thâm ý khác nhìn ta một cái rồi mới rời đi.
"Vâng ~" Đại quản gia này khi nào thì lại bắt đầu nhìn ta cười tủm tỉm như vậy nhỉ.
"Cô gia, vào đi thôi!" Tư Hàn nhìn bóng đại quản gia rời đi, liếc nhìn ta một cái, tránh người để ta bước vào trước.
"Ờ!" Gật đầu, lấy tay vỗ vỗ mặt mình, hít một hơi thật sâu vực dậy tinh thần rồi mới cất bước tiến vào thư phòng, nghênh đón đợt khiêu chiến tiếp theo.
"Tiểu tế ra mắt nhạc phụ đại nhân!" Đến trước bàn sáng, thành thật khom lưng thi lễ với nguyên soái đại nhân đang uy nghiêm ngồi đó.
"Ân ~" Nguyên soái đại nhân chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Trong lúc ta kinh ngạc thì nguyên soái đại nhân uy nghiêm nhìn ta một cái rồi cất giọng bình thản:"Ngồi đi ~"
"A ~" Ngẩn ra một chút, vội vàng nói:"Tạ nhạc phụ đại nhân!" Nói xong vội vàng đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống.
"Tư Hàn, ngươi cũng không cần câu nệ, ngồi đi!" Nguyên soái đại nhân chỉ chiếc ghế bên kia nói Tư Hàn.
"Tạ nguyên soái!" Tư Hàn ôm quyền cảm tạ, sau đó đến ghế đối diện của ta ngồi xuống, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, tư thế rất đoan chính.
"Vu Thị cũng biết hôm nay bổn soái tìm ngươi tới là vì việc gì?" Tầm mắt nguyên soái đại nhân đảo về phía ta.
"Tiểu tế không biết, còn xin nhạc phụ đại nhân nói rõ!" Sóng lưng phát lạnh, tình cảnh này nhìn kiểu gì cũng có chuyện không hay sắp phát sinh.
"Nay ngươi và Thần nhi thành thân cũng được một quãng thời gian rồi đúng không?" Giọng điệu dường như đã ôn hòa rất nhiều.
"Vâng, tiểu tế và phu nhân thành thân cũng đã được mười tám ngày!" Hơn nửa tháng, cũng xem như là được một quãng thời gian rồi đi.
"Ân ~" Dường như nguyên soái đại nhân rất vừa lòng với câu trả lời của ta, hắn vuốt râu gật đầu một cái rồi nói:"Cũng là lúc phải thu hồi tâm rồi, dù sao ngày sau Thần nhi cũng cần dựa vào ngươi!"
"A?" Có ý gì??
Không đợi ta hiểu được câu trước hắn vừa nói, hắn lại tới thêm một câu:"Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy theo Tư Hàn học võ và tập cưỡi ngựa đi!"
"A?" Lại học?? Lần này còn phải học cả võ lẫn cưỡi ngựa?
"Thế nào? Có ý kiến?" Sắc mặt lại biến đổi, trừng mắt nhìn ta.
"Không, không có......" Có, đại tướng quân đã rất lợi hại rồi, ta chỉ cần dựa vào nàng thôi là đủ rồi! Nhưng những lời này ta chỉ có thể chôn trong lòng, ta cũng không có gan nói với hắn.
Nguyên soái đại nhân thấy ta không dị nghị gì nữa thì vừa lòng gật đầu quay sang nhìn Tư Hàn giọng điệu uy nghiêm nói:" Tư Hàn, về sau việc cưỡi ngựa và tập võ của cô gia liền giao cho ngươi!"
"Tư Hàn lĩnh mệnh!" Tư Hàn đứng lên kiên định ứng hạ.
"Rất tốt!" Nguyên soái đại nhân vừa lòng cười, sau đó như nhớ tới điều gì lại thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn ta lạnh lùng nói:"Việc hôm qua tạm thời ghi nợ, ngày khác nếu dám tái phạm, tuyệt không dễ dàng như vầy!"
"Vâng ạ!" Hoảng sợ vội đứng dậy:"Tiểu tế luôn ghi nhớ lời nhạc phụ đại nhân dạy bảo, tuyệt không dám làm chuyện có lỗi với phu nhân khiến phu nhân thương tâm nữa......" Chờ đến lúc cha của đứa nhỏ trong bụng tướng quân đại nhân trở về, ta cũng sẽ không quên việc giải trừ khế ước đâu, ha ha......
"Bổn soái nhớ những lời ngươi nói hôm nay!" Sắc mặt nguyên soái đại nhân hơi chút dịu đi.
"......" Hộc, thở phào một hơi, sao mặt nguyên soái đại nhân đổi sắc lại không thua kém gì nữ nhân vậy??
"Các ngươi lui ra đi!" Nguyên soái đại nhân lại lên tiếng.
"Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế cáo lui ~"
"Mạt tướng cáo lui!"
Cùng Tư Hàn rời khỏi thư phòng, nhìn chậu hoa ngoài cửa, duỗi người một cái, hộc......Thoát hiểm an toàn, nhắm mắt dùng sức hít thở vài hơi.
Mở to mắt, phát hiện chỉ có một mình ta đứng ở cửa, nhìn thấy bóng Tư Hàn đã chậm rãi đi xa liền vội vàng hô:" Tư Hàn, chờ một chút ~"
Tư Hàn dừng lại, xoay người nghiêm mặt nhìn ta.
"Ngạch, Tư Hàn, ta muốn hỏi một chút, Quan Vân Trường bọn họ giờ sao rồi......" Nhớ mang máng hình như tối hôm qua nguyên soái đại nhân đã hạ lệnh phạt bọn họ chục quân côn thì phải.
Tư Hàn trầm mặc một chút mới nói:"Bọn họ vẫn ổn!"
"Ngạch ~" Vẫn ổn??
"Kia, thương thế của bọn họ sao rồi??" Từ vẫn ổn có ý nghĩa rất bao quát nha.
Lần này Tư Hàn lạnh lùng nhìn ta im lặng.
"Ngạch ~ Tư Hàn?" Nhìn ta như vậy là sao? Từ vẫn ổn khi nãy của hắn không phải có nghĩa là người vẫn chưa chết mà là đang sống dở chết dở đấy chứ......
"Nhờ tiểu thư cầu tình, bọn họ bình yên vô sự ~" Tư Hàn lạnh lùng nói, sau đó xoay người rời đi, đi vài bước lại dừng lại, xoay người nhìn ta nói:"Cô gia, ngày mai giờ mẹo Tư Hàn sẽ chờ ở sân tập võ!" Nói xong cũng không quay đầu liền rời đi.
"Giờ mẹo?" Đừng nói là mới sáng sớm năm, sáu giờ đã phải dậy tập võ chứ??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT