Những ngày tiếp theo hoàn toàn giống với trước kia, Võ Sở Vũ lại bắt đầu may đồ cho bé, cho nên khi Võ Hàm Vũ bị Tư Nhâm Dã mang vào phòng, thấy vẻ hiền thê lương mẫu chưa từng có của tỷ tỷ nhà mình thì giật mình không nhỏ. Lúc này Võ Sở Vũ mang thai đã hơn bốn tháng, bụng đã hơi hơi hở ra, dù vậy y phục mặc có chút rộng, nhìn sơ cũng không nhìn ra cô có con.
- Sao muội lại tới đây? - Lúc Võ Sở Vũ thấy Võ Hàm Vũ thì hưng phấn không thể nghi ngờ, nhiều ngày thế này, rốt cục có người bồi chính mình giải buồn, đối với Tư Nhâm Dã vừa không hiểu phong tình vừa tự cho thực am hiểu tình phong kia thì cô sắp điên rồi. Võ Sở Vũ buông việc trong tay, đứng lên kéo tay Võ Hàm Vũ không buông.
- Muội nói với phụ thân muội đi cùng Lâm sư huynh đến phương Nam tìm tỷ, ông ấy đáp ứng - Võ Sở Vũ nhận lấy hành lý trên người Võ Hàm Vũ.
- Vậy Lâm sư huynh cũng tới sao?
Không đợi Võ Hàm Vũ trả lời, Tư Nhâm Dã đứng thật lâu một bên nhưng bị xem nhẹ rốt cục không chịu được:
- Làm sao ngươi biết cô ấy ở nhà tôi? - Không phải nàng hiếu kì gì, thật sự là không hỏi rõ thì có chút sợ, Võ Sở Vũ không phải có cừu oán sao, vạn nhất kẻ thù đuổi về tận nhà, hai nàng kia biết võ công chạy mất, còn lại ba người Tư gia cũng không có người chôn.
- Tam tỷ nói cho tôi biết, có đồ vật liên lạc tên là bồ câu đưa tin. Ngươi là tỷ phu phải không - Võ Hàm Vũ khẽ cười cười, nàng vốn cho rằng người này là hạ nhân của Tư gia nên trước đó mới không phản ứng, xem ra chính là thiếu gia Tư gia, đích thị cần nhìn kĩ một cái.
Tư Nhâm Dã nghe đến đây thì ngượng ngùng, đỏ mặt cười hề hề ngây ngô.
- Đừng nói bậy - Võ Sở Vũ nhẹ giọng phản bác, lại xoay người nói với Tư Nhâm Dã - Cô đi thu thập gian phòng cho khách đi.
Tư Nhâm Dã thu được mệnh lệnh liền đi ra ngoài, theo ấn tượng đầu tiên mà nói thì Võ Hàm Vũ sẽ luận rằng trong lòng Tư Nhâm Dã thương Võ Sở Vũ nhiều. Nếu Tư Nhâm Dã biết ở trong lòng Võ Hàm Vũ thế nhưng mình chẳng có hình tượng gì thì không biết nàng có thể cảm thấy Võ Sở Vũ đáng yêu hơn rất nhiều hay không.
Võ Hàm Vũ thấy Tư Nhâm Dã đi ra ngoài liền quay đầu nhìn chung quanh, phòng không lớn, liếc mắt một cái có thể xem hết, Võ Hàm Vũ cười càng thêm đen tối, trêu chọc nói:
- Muội nói lung tung chỗ nào, hai người đều đã ở cùng một gian phòng, lại có con nhỏ, hắn không phải tỷ phu thì là cái gì?
Võ Sở Vũ cho tới giờ vẫn chưa nói cho Võ Hàm Vũ biết chuyện Tư Nhâm Dã là nữ. Hiện tại cô cũng không muốn nói, đến lúc đó vấn đề Võ Hàm Vũ sẽ thật khó giải quyết.
- Mẹ 'hắn' nói ở cùng một chỗ sẽ tiện hơn. 'Hắn' cũng không lấn lướt ta, coi như một nha đầu ở trong phòng.
- Đúng rồi, Lâm sư huynh đi tìm khách sạn ở. Nếu không muội bảo huynh ấy cũng dời đến đây được không? - Dù sao cũng không phải nhà mình, vẫn cần hỏi một chút người hình như có lẽ đã là chủ nhân này.
- Có phải sư huynh cũng biết không? - Võ Sở Vũ ngồi xuống, có chút trống rỗng.
- Phải, là huynh ấy phát hiện ra bồ câu trước, sau đó tới hỏi muội, muội nghĩ gạt huynh ấy cũng không có lợi gì, chuyện này mất nhiều thời gian, huống hồ muội muốn tới tìm tỷ đích thị là cần người bồi. Chẳng qua tỷ yên tâm, sư huynh sau đó có nói với muội rằng huynh ấy không để ý, huynh ấy nói muốn đến đón tỷ trở về, huynh ấy còn muốn cưới tỷ - Võ Hàm Vũ nói xong thực hưng phấn, kéo tay Võ Sở Vũ có chút kích động, người như sư huynh thật sự khó tìm được, như vậy tất cả đều vui vẻ.
Võ Sở Vũ nghe xong vừa cao hứng vừa cảm động:
- Huynh ấy thật sự quá tốt. Việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn, đứa nhỏ này đích thị là đưa cho Tư gia, bọn họ đều rất mong chờ ở ta.
- Bọn bọ chiếu cố tỷ đó là chuyện nên làm, nếu không phải vì kẻ kia thì tỷ đã sớm thành thân cùng Lâm sư huynh. Chúng ta có thể cho bọn họ một ít tiền là cùng - Võ Hàm Vũ có chút bất bình thay Võ Sở Vũ, nàng còn tưởng rằng chỉ cần Lâm sư huynh tới đón thì tam tỷ nhất định sẽ trở về, ai còn định ở lại chỗ khỉ ho cò gáy này, thiếu gia Tư gia căn bản không xứng với tam tỷ.
Võ Sở Vũ lại nghĩ đến nếu quả thật đưa cho Tư Nhâm Dã thì nàng ta sẽ chọn đứa bé hay chọn tiền. Lại nghĩ tới những lời Nhâm Hảo Nhi răn dạy và quở trách với Tư Nhâm Dã thì bất giác muốn bật cười, nàng ta đích thị là chọn đứa trẻ, bằng không khó giữ được cái mạng nhỏ.
- Sư huynh vẫn nên ngủ ở khách điếm, Tư Nhâm Dã keo kiệt - Võ Sở Vũ không muốn làm rối đề tài này liền vòng vo câu chuyện, lại khiến Võ Hàm Vũ hiểu lầm.
- Hắn có tư cách gì mà keo kiệt? Hắn mới là người thừa!
- Ta không phải ý này, 'hắn' không thích ta. Ta là đang nói 'hắn' đau lòng số tiền chiêu đãi hai các ngươi kia - Nói chuyện mà Võ Sở Vũ cũng có chút thương cảm cho mình, lại không biết thương cảm này đến từ đâu.
Nhâm Hảo Nhi nghe nói muội muội của Võ Sở Vũ đến thì vội vàng thu xếp một bàn thức ăn ngon, ăn nhẹ nhiều ngày rốt cục có chút mỡ trên bàn.
Chờ lúc hai tỷ muội Võ Sở Vũ được nha đầu đưa tới bàn ăn thì Tư Nhâm Dã đã không chờ nổi nữa muốn động đũa, nếu không phải bị Nhâm Hảo Nhi nhìn chằm chằm thì chỉ sợ miệng đã nhồi đầy thức ăn. Võ Sở Vũ cười cho qua, Võ Hàm Vũ lại có chút khinh thường với Tư Nhâm Dã.
- Sao các ngươi chậm như vậy, ta chờ thật lâu - Tư Nhâm Dã nhịn không được nữa oán hận, Võ Sở Vũ còn chưa nói gì, Võ Hàm Vũ mà bắt đầu ồn ào.
- Làm gì có tiểu thư khuê các nào chạy tới dùng cơm?
Nhâm Hảo Nhi liên tục chắn, lấp, bịt miệng Tư Nhâm Dã còn muốn mở miệng.
Vì Võ Hàm Vũ đến nên Tư Nhâm Dã thức thời ngồi đối diện Võ Sở Vũ, nhanh nhẹn đổi hết thịt trước mặt Võ Sở Vũ đến trước mặt mình. Võ Sở Vũ đang ăn cơm, Võ Hàm Vũ lại bắt đầu bênh vực kẻ yếu:
- Có người như vậy sao? Đồ ăn nhà ngươi vốn không ngon, còn đem hết thịt phóng tới trước mặt mình, bảo tỷ của ta ăn cái gì đây? Suốt ngày ăn rau củ cải có thể dưỡng tốt thân thể sao?
Tư Nhâm Dã thật sự không nhịn được nữa, từ nhỏ đến lớn hoàn cảnh đều không tồi, hiện giờ trước mặt người mình rất thích mà bị ghét bỏ như thế thì lòng tự trọng bị đả kích nghiêm trọng:
- Không biết trong bụng tỷ ngươi là nhi đồng hay là kim đồng nữa đây! Không cho cô ta ăn đấy ngươi có thể làm gì!
- Còn có thể làm gì, không cần đợi lâu, dù sao Lâm sư huynh cũng đã tới, lát nữa liền đón tam tỷ trở về, không cần chịu đựng bị nhà ngươi giày vò! - Võ Hàm Vũ có biết cái gì, ở trong mắt nàng, Tư gia bạc đãi nghiêm trọng Võ Sở Vũ, đây còn là ở trước mặt nàng đấy, sau lưng không biết tra tấn thành cái dạng gì, mệt tam tỷ còn nói tốt giúp bọn họ, tam tỷ quá thiện lương.
- Hàm nhi, muội hiểu lầm. Là ta hiện tại không ăn được đồ có chứa nhiều dầu mỡ. Bọn họ đối xử với ta không thể kém hơn trong nhà - Võ Sở Vũ nói mới khiến hai người khắc khẩu ngừng lại.
- Sở Sở, con đừng sốt ruột, là Dã nhi không hiểu chuyện, con vẫn nên ăn no đi, sốt ruột dễ phát hỏa - Nhâm Hảo Nhi khó mà nói giúp Võ Hàm Vũ, bà thật không có ý trách Võ Hàm Vũ, không biết nội tình đương nhiên sẽ đau lòng cho tỷ tỷ của mình, nói như vậy lại thành khen ngược, giữ biệt khuất ở trong lòng.
Đang ăn cơm lại muốn tới, Lâm sư huynh trong miệng cô nương này chính là vị hôn phu của Võ Sở Vũ phải không, nếu Võ Sở Vũ thật sự đi cùng thì biết làm sao cho tốt đây.
- Đại nương, là Hàm nhi rất không hiểu chuyện, khiến hai người chê cười.
Trong lòng Tư Nhâm Dã quả thực cực bực, cùng sinh ra với Võ Hàm Vũ, không biết Võ Sở Vũ giống tới mức nào. Tuy rằng không ít lần Võ Sở Vũ khi dễ chính mình, nhưng ở trước mặt trưởng bối vẫn luôn trầm ổn biết lễ, đâu có giống Võ Hàm Vũ, xúc động vô cùng. Tư Nhâm Dã lại cảm thấy may mắn, cũng may mà giây dưa rối rắm cùng chính mình là Võ Sở Vũ, nếu là Võ Hàm Vũ, mạo hiểm đến tính mạng cũng phải đuổi nàng ta ra khỏi nhà mới được.
- Dã nhi, sao không bồi mấy người Sở Sở đi ra ngoài dạo đi - Nhâm Hảo Nhi phân phó Tư Nhâm Dã, cũng không quản Tư Nhâm Dã có tình nguyện hay không.
Bà biết cô nương này đích thị sẽ kêu Sở Sở cùng chơi cùng, chẳng thà để Dã nhi đi theo, nói thế nào cũng phải đem người mang về. Tư Nhâm Dã cũng biết tâm tư của mẹ mình, cong môi xem như đã đáp ứng.
Lúc ra cửa, Võ Hàm Vũ đi trước đến khách điếm tìm Lâm Tử Phong, Tư Nhâm Dã nhìn thấy Lâm Tử Phong cũng thấy anh tuấn tiêu sái, đứng chung với Võ Sở Vũ rất xứng. Thấy Lâm Tử Phong nho nhã lễ độ không lỗ mãng như Võ Hàm Vũ thì Tư Nhâm Dã không nhịn được cảm thán, quả nhiên là Võ Hàm Vũ tuổi còn rất trẻ.
Nói cũng kỳ quái, Tư Nhâm Dã thấy Lâm Tử Phong thì không chút nào không vui, nhưng Lâm Tử Phong lại có chút ngại ngùng, sau đó thấy Tư Nhâm Dã cố gắng làm bạn với chính mình thì cũng dần dần thả lỏng xuống, nhưng trong lòng vẫn như cũ chỉ chú ý tới quan hệ giữa nàng và Võ Sở Vũ.
Đi dạo một vòng tới giờ ngọ, Lâm Tử Phong mua cho Võ Sở Vũ không ít đồ, thứ Võ Sở Vũ nhìn vừa mắt một chút đều mua hết, Võ Hàm Vũ cảm thấy vui mừng sâu sắc. Tư Nhâm Dã thì ngược lại, một chút việc vặt cũng không chịu đi trước, thường xuyên hàn huyên vài câu với tiểu quán tiểu thương, chuyên lắc tây lay đông, rõ ràng không phải đi cùng các nàng. Nếu không phải Võ Hàm Vũ thường xuyên quay đầu lại nhìn thì đã sắp quên người này.
Võ Sở Vũ cầm đồ Lâm Tử Phong mua, trong lòng vui vẻ bao nhiêu miễn bàn. Một đoạn thời gian qua, muốn cái gì đều phải cầu khẩn lên Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã kia lại ki bo đến đáng giận, giờ không cần tiền cũng có thể mua được nhiều đồ vật như vậy, sao có thể không vui đây. Võ Sở Vũ đi vài bước lại cảm thấy lười cầm vài thứ này, nhưng bảo Lâm Tử Phong cầm thì lại có chút không vui, cứ như chỉ sợ y cầm rồi không trả cho cô, bất đắc dĩ gọi Tư Nhâm Dã một tiếng.
Tư Nhâm Dã nghĩ rằng Võ Sở Vũ muốn ăn ô mai, vội vàng đi tới, lấy ra ô mai từ trong ngực đưa tới. Võ Sở Vũ cũng thuận thế đem mấy thứ trong tay giao cho Tư Nhâm Dã, nhận lấy ô mai, đắc ý uốn lượn chân mày, khiến Võ Hàm Vũ nghẹn họng nhìn trân trối.
Võ Sở Vũ cũng hiểu được không thích hợp, cô với Lâm Tử Phong lúc ở gần nhau đều lấy lễ đối đãi, ở nhà hay bên ngoài từ trước đến nay đều nhu thuận, hiện giờ sa đọa như man phụ phổ thông. Nghĩ rồi lại trừng mắt nhìn Tư Nhâm Dã, đích thị là gần mực thì đen!
Ăn ô mai, đường ăn uống mở ra, tóm lại có chút đói bụng, bèn kêu Tư Nhâm Dã đi mua một ít thức ăn, Tư Nhâm Dã còn đang kì cò thì Lâm Tử Phong liền tới chủ động xin đi giết giặc:
- Sở Sở, trước tiên muội đi sang kia nghỉ ngơi đi, ta đi mua.
Võ Sở Vũ đồng ý bước đi đến một bên, tìm tảng đá bằng ở bên hồ dưới tàng cây mà ngồi xuống. Tư Nhâm Dã đứng trong chốc lát liền đưa ra ý muốn đi mua ô mai rồi cũng đi mất.
- Tam tỷ xem kìa, Tư Nhâm Dã kia không hề coi tỷ là một trách nhiệm - Võ Hàm Vũ đại khái rất muốn Võ Sở Vũ theo bọn họ trở về, nàng đổ hết mọi quở trách lên Tư Nhâm Dã, lại muốn đổ hết mọi thổi phồng lên Lâm Tử Phong. Tuy rằng chuyện này rất rõ ràng, nhưng cứ để thế thì không ổn, nàng thêm mắm thêm muối nói bừa.
- 'Hắn' không thích ta, vì sao phải coi ta làm một trách nhiệm - Võ Sở Vũ nhìn thuyền nhỏ trong hồ, từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến cô rất thoải mái.
- Có thể vì tỷ mang thai con của hắn - Võ Hàm Vũ cảm thấy tam tỷ nhà mình là mỹ nữ nổi danh trong chốn giang hồ, chỉ riêng điểm này đã có biết bao nhiêu nam tử xum xoe, huống chi trong bụng tam tỷ còn mang thai con của hắn, lấy hết một lòng đối xử cũng không kỳ quái.
- Kỳ thật 'hắn' đối với ta rất tốt, chỉ là tính khí của 'hắn' vốn đã như vậy, nếu không vì đứa nhỏ này thì đại khái 'hắn' cũng sẽ không phản ứng với chúng ta - Võ Sở Vũ cảm thấy đây tuyệt đối không phải là khoa trương, Tư Nhâm Dã hứng thứ với Lâm Tử Phong so với của cô còn lớn hơn, chẳng có lẽ Tư Nhâm Dã nhìn trúng Lâm Tử Phong rồi?
Lâm Tử Phong mau chóng trở về, mang theo một cái bánh nướng còn bốc hơi nóng, ở giữa bánh có rất nhiều đồ ăn, nhìn qua rất thơm ngon. Võ Sở Vũ nhận lấy bánh nướng liền muốn động ngón trỏ, hương vị thật sự rất thơm, cô nói cảm ơn với Lâm Tử Phong, cắn một miếng thực lớn, nhai hai cái liền dừng lại.
- Huynh cho cái gì trong này? - Miệng Võ Sở Vũ còn chứa bánh nướng, Lâm Tử Phong còn chưa kịp trả lời đã thấy Võ Sở Vũ đặt bánh nướng trên tảng đá, chạy nhanh đến chỗ có nước nôn ra.
Võ Hàm Vũ nhanh chóng chạy tới, Lâm Tử Phong nhất thời mờ mịt luống cuống, vừa kịp phản ứng cần chạy tới nhìn một cái thì Tư Nhâm Dã đã trở lại.
- Đã xảy ra chuyện gì? - Tư Nhâm Dã hỏi Lâm Tử Phong.
- Ta cũng không biết, muội ấy ăn một miếng bánh nướng liền như vậy - Lâm Tử Phong đến giờ còn nghĩ mãi không ra.
Tư Nhâm Dã cau mày tiếp tục hỏi:
- Nhân bánh nướng có gì?
- Cũng không có gì, chỉ là chút cải củ cùng dưa chuột thái dây.
- Dưa chuột thái dây? Dưa chuột thái dây sẽ khiến cô ấy buồn nôn.
Tư Nhâm Dã nhìn nhìn Võ Sở Vũ, thấy Võ Hàm Vũ đang giúp cô vỗ lưng liền yên tâm lại, cầm lấy bánh nướng Võ Sở Vũ đặt trên tảng đá. Lâm Tử Phong đang đi tới chỗ Võ Sở Vũ, Võ Sở Vũ chưa quay đầu lại đã hô một câu:
- Ai ăn giúp ta bánh nướng kia?
Lâm Tử Phong đang muốn xoay người lại, phía sau đã có tiếng Tư Nhâm Dã lồm nhồm truyền đến:
- Đang ăn!
Quay đầu lại, miệng Tư Nhâm Dã đang chất đầy bánh nướng, ăn còn không ngừng gật gật đầu, giơ ngón tay cái với Lâm Tử Phong, tỏ vẻ y mua bánh nướng ăn rất ngon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT