Một tháng vừa qua Võ Hàm Vũ liền thu thập xong hành lý rời khỏi. Võ Sở Vũ cũng không nói ra là phải đi, Tư gia đều rất vui vẻ, cùng ngày lại giết gà giết dê, từ lúc gặp Võ Sở Vũ nhoáng cái liền hơn nửa năm.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng đầy gang tay, Võ Hàm Vũ đi không mấy ngày Lâm Tử Phong liền đến nhà, cũng không nhiều lời, hành văn gãy gọn muốn dẫn Võ Sở Vũ đi.
- Sở Sở, cô đừng đi cùng y - Võ Sở Vũ ngồi ở trong phòng tâm phiền ý loạn, Tư Nhâm Dã nơm nớp lo sợ đi đến một bên.
- Tại sao vậy? - Võ Sở Vũ thấy Tư Nhâm Dã giữ lại thì trong lòng vui vẻ miễn bàn, buồn bực trong lòng trở thành mây khói, quay đầu nhìn nhìn Tư Nhâm Dã.
- Mẹ tôi kể, cô vừa mới sinh con thân thể còn yếu, Tiểu Sinh còn nhỏ - Tư Nhâm Dã lại khá thành thật, chỉ kém nước nhắc lại nguyên bản nguyên dạng lời của Nhâm Hảo Nhi.
Chỉ là trả lời như vậy sao có thể khiến Võ Sở Vũ vừa lòng:
- Cô xem cô trướng sữa gay gắt, không có Tiểu Sinh và tôi thì thì làm sao bây giờ? - Trên mặt biểu tình thân thiết trái ngược rất có vẻ thiệt tình thương người.
- Cô...cô... - Võ Sở Vũ sửng sốt "cô" nửa ngày cũng không nhả ra thêm chữ nào, trên mặt hồng mây một mảnh, cháy sạch nóng.
- Nếu cô muốn trở về, tôi đi cùng cô. Nếu cô muốn cùng với sư huynh của cô, tôi cũng sẽ không cản cô. Nếu không có việc gì, cô liền ở chỗ này thôi, nhà tôi tự nhiên sẽ không bạc đãi cô - Tư Nhâm Dã nghĩ ngợi, xem như nói ra một câu thoải mái nhất.
Võ Sở Vũ cũng không nói gì, nhìn chằm chằm Tư Nhâm Dã, thầm nghĩ: Tôi mạn phép càng muốn ở lại chỗ này, nếu không thành thân với cô, tôi liền không lấy chồng.
Tư Nhâm Dã bị khó chịu, quay đầu lại, Võ Sở Vũ Thần định khí rảnh rỗi ngồi ở một bên, Tư Nhâm Dã lâu không thấy đáp đành phải mở miệng hỏi:
- Cô thật xấu, phải đáp lời chứ.
- Cô ngu ngốc chết đi được - Võ Sở Vũ đứng dậy, cũng không để ý đến Tư Nhâm Dã, đi ra khỏi phòng.
Lâm Tử Phong bị cự tuyệt thế nhưng lại đi, có vẻ quá mức bình tĩnh, Tư Nhâm Dã vẫn không nghĩ thấu, trước đây dai như thế, phút cuối cùng liền sống chết mặc bay như vậy sao? Mấy ngày sau Tư Nhâm Dã liền không hề muốn nghĩ đến vấn đề này, bởi vì Tư Tuấn Sinh bị bắt cóc.
Tiểu Sinh có thời gian nghỉ trưa bắt buộc, Tư Nhâm Dã ra ngoài thu tô, Võ Sở Vũ một mình ở cạnh con. Tới giờ nghỉ trưa, thấy Tiểu Sinh ngủ say liền bảo với nha đầu mình muốn đi lắc lư trên đường phố. Đợi lúc cô trở lại, nha đầu kia hôn mê ở một bên, Tiểu Sinh sớm không còn bóng dáng, chỉ có một tờ giấy và chủy thủ cắm trên bàn, trên đó viết: Loại trừ ác nghiệt.
Thẳng đến khi Tư Nhâm Dã về đến nhà, Võ Sở Vũ vẫn đang chưa phản ứng, vẫn ngồi ở bên giường nhỏ, trên tay cầm chủy thủ, hai mắt có vẻ trống rỗng, nhìn chằm chằm giường nhỏ không nhúc nhích. Nha đầu trên mặt đất còn đang nằm ở một đằng.
Tư Nhâm Dã đứng ở cửa trong chốc lát vội vàng chạy đến bên người Võ Sở Vũ, còn chưa kịp nói chuyện thì Võ Sở Vũ liền mạnh mẽ xoay người ôm lấy Tư Nhâm Dã, nước mắt liền chảy xuống:
- Dã nhân, Tiểu...Tiểu Sinh...Tiểu Sinh không thấy đâu.
Nghe xong lời của Võ Sở Vũ, Tư Nhâm Dã mới nhìn về hướng giường nhỏ, làm sao còn có bóng dáng Tiểu Sinh. Tư Nhâm Dã vẫn như không chịu tin, đứng dậy ném hết các thứ trên giường nhỏ ra, thẳng đến khi giường nhỏ không còn gì.
Tư Nhâm Dã đứng đỏ hồng mắt, một lát sau đi rót chén nước hất vào mặt nha đầu trên đất, nha đầu cũng tỉnh lại. Mắt nha đầu mới động hai cái Tư Nhâm Dã liền hung hăng nắm lấy cánh tay của nàng:
- Tiểu Sinh đâu! Tiểu Sinh đâu!
Nha đầu còn chưa tỉnh hẳn, chỉ lặp lại liên tục "Không biết", Tư Nhâm Dã lại đẩy ngã nàng xuống đất, vội vàng chạy tới chỗ Nhâm Hảo Nhi. Tư Lương và Nhâm Hảo Nhi giờ mới biết Tư Tuấn Sinh mất tích. Người một nhà nhanh chóng xoay như chong chóng, trong khoảng thời gian ngắn không có người tâm phúc mù quáng tìm chung quanh, hai nha đầu đều không biết chút nào, đến buổi tối vợ chồng Tư Lương mới trấn định lại.
- Dã nhi, các con nhất định phải chịu đựng, nếu các con đều ngã xuống thì Tiểu Sinh thật sự không thể tìm thấy - Nhâm Hảo Nhi vuốt mặt Tư Nhâm Dã, Tư Nhâm Dã mới dần dần khôi phục tinh thần.
Ngồi trong chốc lát, Tư Nhâm Dã tựa hồ đã quyết định, trở về phòng tìm Võ Sở Vũ. Chỉ thấy Võ Sở Vũ còn ngồi bên giường nhỏ, mắt đều khóc đến sưng đỏ, nước mắt còn đang chảy không ngừng, Tư Nhâm Dã gấp gáp bước lên ôm lấy.
- Đều là tôi không tốt, tôi không nên ra ngoài. Nếu tôi ở chỗ này trông chừng thì sẽ không có chuyện - Võ Sở Vũ tay còn nắm chủy thủ, lúc ôm Tư Nhâm Dã rất dùng sức, ở trên lưng Tư Nhâm Dã xuất hiện một vết máu.
- Chúng ta không thể không ra ngoài, người bắt Tiểu Sinh đích thị đã sớm có dự định. Hiện tại chúng ta phải nghĩ cách tìm lại Tiểu Sinh mới phải - Tư Nhâm Dã như không cảm thấy đau đớn, chỉ một ôm ghì làm yên lòng Võ Sở Vũ.
Lời của Tư Nhâm Dã thật lại khiến Võ Sở Vũ trong giây lát nghĩ ra điều gì.
- Nhất định là Chung Hồng Y! Cô xem - Võ Sở Vũ nói xong liền giao cho Tư Nhâm Dã tờ giấy trên tay đã bị nắm chặt đến rách nát - Chỉ có bà ta mới có thể làm như vậy - Võ Sở Vũ vẻ mặt chắc chắc, hiện giờ trong lòng nhớ nhung Tiểu Sinh, ngay cả lúc bình thường là một người sáng suốt thì lúc này cũng chỉ có thể rối loạn một mảnh, cô chỉ biết một kẻ thù là Chung Hồng Y, lại không nghĩ đến mặt khác.
Tư Nhâm Dã không biết Chung Hồng Y, ở góc độ của nàng, khả nghi nhất là Lâm Tử Phong nhưng lại khó mà nói ra, hiện giờ thấy Võ Sở Vũ chắc chắn như thế lại tin thêm vài phần, chỉ hỏi:
- Bà ta là người phương nào?
- Chuyện tôi trúng cổ lúc ấy là do bà ta cho tôi ăn - Chuyện trong chốn võ lâm quá mức phức tạp, nhất thời nói thể không rõ, chỉ là một câu này Tư Nhâm Dã liền biết, Chung Hồng Y này với Võ Sở Vũ chắc là có thâm cừu đại hận.
- Chúng ta tức khắc khởi hành đi tìm bà ta - Tư Nhâm Dã đã có mục tiêu, đuổi theo tìm xem liền biết. Võ Sở Vũ cũng vì có manh mối mà bắt đầu trấn định lại, thật không còn thất kinh như vừa rồi.
- Chúng ta tất nhiên cần sắp xếp chu đáo một phen, hôm nay để ý trước đã, sáng sớm ngày mai hãy đi, cũng không biết hiện giờ bà ta đi về phía nào, chúng ta phải vòng vo đủ, tìm kiếm ngược xuôi - Võ Sở Vũ nói xong liền mở tủ quần áo lấy ra hành lý trước đây, lại tìm hai bộ quần áo của Tư Nhâm Dã để cùng một chỗ. Tư Nhâm Dã nhìn thấy vội vàng tìm ở trong tủ quần áo tiền bản thân để dành:
- Sáng sớm ngày mai tôi liền đổi bạc này thành ngân phiếu, nhẹ nhàng hơn.
- Ừ, tôi cùng đi với cô thôi, mua hai con ngựa là được.
Một ngày này quá mức mưa gió, hai người một đêm không ngủ, lúc nửa đêm Võ Sở Vũ không nhịn được lại khóc lên. Tư Nhâm Dã ôm Võ Sở Vũ dỗ dành, những lời này không biết là an ủi Võ Sở Vũ hay là chính mình.
Ngày hôm sau Nhâm Hảo Nhi biết Tư Nhâm Dã và Võ Sở Vũ phải ra ngoài tìm con thì vội vàng phân phó Tư Lương lấy ra của để dành trong nhà:
- Dã nhi, mang nhiều chút, bên ngoài không thể so với trong nhà, đắt hơn, ở bên ngoài cần phải chiếu cố tốt mình và Sở Sở - Nhâm Hảo Nhi nói câu sau cũng đỏ vành mắt - Dã nhi, nhất định phải mang Tiểu Sinh về.
Tư Tuấn Sinh đã mất tích, Nhâm Hảo Nhi so với bất kì ai đều đau lòng, không chỉ đau lòng Tiểu Sinh mà còn đau lòng cho người vừa làm mẹ như Võ Sở Vũ và Tư Nhâm Dã. Bà muốn khóc lại không thể khóc trước mặt Tư Nhâm Dã và Võ Sở Vũ.
Đổi thành ngân phiếu, Tư Nhâm Dã đem một ít ngân phiếu đặt ở trong bao quần áo, thả một ít ở trong giày, chỉ thả ít bạc vụn ở trong túi. Hai người tới chỗ mua ngựa, Võ Sở Vũ nhanh chóng chọn hai con ngựa tốt, Tư Nhâm Dã lại do dự:
- Sở Sở, có thể chỉ mua một hay không?
Võ Sở Vũ nghe xong nhất thời liền tức đỏ mắt:
- Nếu cô xót tiền thì có thể ở nhà đợi, tôi tự đi tìm.
- Không phải không phải, chỉ là tôi không biết cưỡi ngựa - Tư Nhâm Dã vội vàng kéo Võ Sở Vũ lại, nói chuyện có chút khó khăn.
- Xin lỗi - Võ Sở Vũ biết hai ngày qua chính mình thần kinh quá mức căng thẳng, luôn sợ hãi Tư Nhâm Dã không thèm quan tâm, hiện giờ lại hiểu lầm Tư Nhâm Dã, cô cũng vô cùng khó sống.
Hai người mua ngựa xong liền đi, tất nhiên là hai người cùng cưỡi, Tư Nhâm Dã ngồi phía sau Võ Sở Vũ, gắt gao ôm Võ Sở Vũ, mắt đóng chặt không dám mở, đây là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa. Lúc ra khỏi thành hai người đều không nói gì, ra khỏi Đức Châu, Võ Sở Vũ hướng đến Lô Châu, đó là mảnh đất phồn hoa nhất gần đây, Võ Sở Vũ định tìm hiểu tin tức của Chung Hồng Y ở đó.
Ngựa vừa lên đường đã chạy hăng say, Tư Nhâm Dã liền không mấy khi mở to mắt, chỉ nghe tiếng gió rít gào bên tai, Võ Sở Vũ nhất thời không chú ý, một lòng chạy tới Lô Châu, tìm thấy khách điếm mới dừng ngựa, Tư Nhâm Dã liền lật xuống từ trên lưng ngựa. Võ Sở Vũ nhanh chóng xuống ngựa, nâng Tư Nhâm Dã dậy. Tư Nhâm Dã mặt trắng bệch, mới vừa ngồi dậy liền đẩy Võ Sở Vũ ra chạy đến một bên nôn. Võ Sở Vũ cùng đi qua vỗ lưng Tư Nhâm Dã, tự trách bản thân.
- Xin lỗi, tôi chỉ lo chạy, quên mất cô là lần đầu tiên cưỡi ngựa - Võ Sở Vũ đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, làm mẹ liền làm mất con, luôn miệng nói thích Tư Nhâm Dã giờ lại giày vò nàng đến khó chịu như thế.
- Không sao, cưỡi thêm vài lần sẽ quen. Tôi cũng muốn sớm tìm được Tiểu Sinh, cô không cần phải lo cho tôi, tôi chịu được - Tư Nhâm Dã lau miệng, biểu cảm cũng áy náy nhìn Võ Sở Vũ, một lòng cảm thấy mình liên lụy đến Võ Sở Vũ.
Tư Nhâm Dã nghỉ ngơi ở trong phòng một lát liền thoải mái hơn nhiều, hai người dùng cơm chiều ở trong phòng, Võ Sở Vũ liền tìm quần áo Tư Nhâm Dã thay ra.
- Dã nhân, chúng ta cần tra rõ trước Chung Hồng Y hiện giờ ở đâu, chúng ta tất phải đi thanh lâu vài lần - Võ Sở Vũ vừa sửa sang lại quần áo vừa nói với Tư Nhâm Dã.
Cũng may dáng người hai người không quá khác biệt, Võ Sở Vũ mặc quần áo của Tư Nhâm Dã khá vừa người, chỉ là quần áo đơn giản ở trên người Võ Sở Vũ liền có cảm giác tiêu sái, Tư Nhâm Dã khó tránh khỏi một phen cảm khái.
- Cô đi một mình thôi, tôi không đi. Tôi nghỉ ngơi một chút nữa liền đi quán trà hỏi thăm.
Võ Sở Vũ nghĩ phân công làm việc đương nhiên tốt hơn, lại nhìn Tư Nhâm Dã đã không còn đáng ngại thì tất nhiên là đồng ý, phân phó vài câu mới đi, còn chưa đi được mấy bước liền lại dùng lại, nhìn thấy Tư Nhâm Dã vẻ mặt không giải thích thì xuất hiện nụ cười hiếm có mấy ngày.
- Cô có thấy qua ai không túi tiền đi thanh lâu chưa?
Có được cảm giác hi vọng, thần kinh hai người đã không còn căng thẳng, nếu là Chung Hồng Y trộm Tiểu Sinh, tự nhiên không phải tìm được người là được, làm thế nào lấy lại Tiểu Sinh mới là chuyện lớn.
Một người khó khăn lắm mặt mới giãn ra, người kia thấy tự nhiên cũng yên lòng, cũng cười cười cởi giày, lấy ra hai tấm ngân phiếu đưa cho, lại lấy từ trong túi mấy khối bạc vụn. Võ Sở Vũ cầm tiền vẫn không quên trêu ghẹo một tiếng:
- Tôi sẽ tiết kiệm không tiêu hoang.
Tư Nhâm Dã ngồi một lát trong quán trà liền trở về khách điếm, thứ nhất là không biết nên hỏi như thế nào, thứ hai là không biết nên hỏi những gì. Còn Võ Sở Vũ lại hỏi được vài thứ, cô biết được Chung Hồng Y mấy ngày trước đã từng ngốc ở Lô Châu, là tới chiêu mộ giáo đồ, ban đầu ở Nam Cương tu dưỡng lại bị đuổi giết, bất đắc dĩ trốn lên phương Bắc, hiện giờ Độc Y Giáo tiêu điều, đệ tử cũng không còn mấy người, Chung Hồng Y liền vừa xuôi xuống Nam vừa tìm giáo đồ.
Có manh mối, đêm đó hai người rốt cục yên lòng, rửa mặt xong lên giường liền ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT