Đợi khi ta mở mắt ra, đã là hai ngày sau chuyện kia rồi.

Có chút khó khăn chống đỡ thân thể, cảm giác đầu một trận chóng mặt, nhất thời lực chống đỡ không nổi thì lại muốn ngã xuống. Bỗng nhiên cảm thấy một trận thơm mát tới gần, chắc là thân thể quá mức yếu ớt rồi, đã bắt không được mùi thơm ngát này, ngược lại là bị mùi thơm ngát ôm cái đầy cõi lòng.

"Vừa tỉnh lại cũng đừng ngồi dậy, trước tiên nên nằm." Tang Lạc Vũ vẫn trong coi bên cạnh Thương Lạc Dục, bởi vì có chút mệt mỏi bèn nằm ở bên giường nàng nghỉ ngơi. Nàng vừa tỉnh mình cũng tỉnh theo, sau đó thì có tỉnh cảnh này.

"Ừ, ừ, được." Bị mùi thơm ngát huân đến ngược lại có chút thanh tỉnh, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt có chút mệt mỏi.

Nàng đem ta làm tốt sau, vuốt tóc trên mặt ta rồi dọc theo cạnh giường ngồi xuống, hỏi thân thể ta như thế nào. Ta tất nhiên trả lời nàng nói không có gì, nhưng ánh mắt của nàng như một loại nhìn thấu ta, cứ mãi nhìn chằm chằm ta xem.

"Thật sự không có gì?" Nàng nói.

"Ừ."

"Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi xuống đi, ta kêu Tiểu Nghệ nấu chút cháo trắng cho ngươi." Dứt lời, chỉ ở trên cạnh giường gõ mấy tiếng vang, Tiểu Nghệ liền xuất hiện trước mặt chúng ta, trên tay nàng còn đang cầm một bát cháo bốc khói.

"Ừ, đi ra ngoài đi." Sau khi Tang Lạc Vũ nhận lấy, liền khuấy, để nó có thể nguội.

Nhìn Tang Lạc Vũ trộn hảo lại múc lên đặt ở bên mép thổi thổi, lập tức liền đỏ mặt, tất nhiên là biết nàng muốn làm gì rồi. Nàng lớn như vậy, thực sự là ngoại trừ thời gian được Tam Nương uy ra, cũng thật chưa có người nào uy nàng ăn qua. Có chút lèo xèo nói nói từ chối nàng: "Ta... Ta làm là được rồi."

"Không được, thân thể của ngươi vẫn chưa khỏe." Nàng không cho, vẫn cứ muốn uy ta, muỗng canh đều tiến đến trước mặt của ta rồi.

"Ta đã nghỉ ngơi rất tốt rồi, thật sự không cần." Vội vã che miệng lại, lắc lắc đầu.

Nàng một hồi liền nổi giận, hỏi ngược lại: "Ngươi không ăn phải không?"

"Không phải..."

"Vậy ngươi đem tay mở ra."

Che miệng, vẫn lắc lắc đầu, buồn buồn nói: "Ta tự mình làm là được rồi..."

"Ngươi có sức sao?" Nàng tiếp tục hỏi ta. Ta vốn định đáp có, nhưng nàng một ánh mắt đánh lại đây, giành nói: "Nếu ngươi có khí lực vừa này còn muốn giống như té xuống đi?"

Ta không biết trả lời nàng như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu. Có câu nói im lặng là vàng.

"Ngẩng đầu." Thanh âm nàng có chút lạnh, xem ra có chút muốn nổi giận.

... Vẫn là cúi đầu trầm mặc, phảng phất tựa như không nghe thấy lời của nàng im lặng.

"Miệng ăn được không?" Giọng nàng lập tức liền mềm nhũn không ít.

"Ta tự mình làm là được rồi..."

Nghe thế, Tang Lạc Vũ đã không có gì để nói rồi. Thật đúng là cái đầu gỗ!

"Ta làm thì không thể được sao? Hả?"

"...." Ta có thể nói không thể được sao?

"Thương Lạc Dục! Ngươi ngẩng đầu cho ta!" Nàng nổi giận, rống tiếng lên có chút lớn, ta không nhịn được giơ tay gãi gãi lỗ tai.

"Bộp!" Một tiếng bát sứ mạnh mẽ chạm vào trên mặt bàn.

"Ế?"

"Ừm!"

Ta nghi hoặc ngẩng đầu lên thì cảm thấy cằm mạnh mẽ bị móc lên, tròng mòng mắt trong nháy mắt thu nhỏ.

Ta thấy đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt, một mặt đỏ chót. Cằm bị nàng siết chặt lại, mở miệng ra, cảm nhận được một luồng ấm áp chất lỏng chảy vào tới trong miệng.

Ta trong nháy mắt ngây dại, nàng... Nàng là dùng miệng uy ta ăn cháo?...

Nuốt cháo trong miệng xuống, nàng liền rời đi. Làm như chú ý đến ta liên tục nhìn chằm chằm vào nàng nhìn, vừa tựa như là xấu hổ, quay đầu liền bỏ xuống câu: "Không thích ta uy thì thôi, tự ngươi ăn đi!" Nhấc chân lại như đi ra ngoài.

Ta sững sờ, liền tự động giơ tay lên rồi đem tay nàng bắt được. "Đừng đi." Nàng quay đầu có chút kinh hỉ có chút bất an mà nhìn ta.

"Ngươi nói cái gì?" Đúng vậy, lúc này tâm tình Tang Lạc Vũ rất là phức tạp, nàng không biết tâm nàng lúc này cũng bị nàng treo lên rồi. Chỉ cần nàng một câu khẳng định, nàng liền muốn vì nàng (chỉ tiểu dục) mà rơi.

"Hả, ta nói ngươi đừng đi." Theo bản năng bẩm báo nàng. Phản ứng lại sau cũng âm thầm kinh ngạc mình là làm sao, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Sau khi nghe được đáp án của ta, nàng ngược lại bình tình lại, lật lọng liền hỏi: "Như thế nào? Vừa nãy không phải rất quật cường mà, không muốn ta uy mà, giờ rốt cuộc là cái gì đây?"

Nhìn dáng vẻ nàng ngượng ngùng lại phân cao thấp này, lập tức liền nghĩ đến Tam Nương. Nhất là bóng lưng nàng vừa nãy, ngay lập tức liền gợi ra bóng lưng Tam Nương ở trước mặt mình lúc rời đi ở kiếp trước.

Tam Nương à, người trước mắt này sẽ là ngươi kiếp sau của ngươi sao?

Cho dù ngươi đã không có trí nhớ của kiếp trước, thế nhưng những động tác thói quen kia của ngươi, còn có những thần tình kia. Hoàn toàn chứng tỏ ngươi dáng vẻ kiếp trước giống nhau, nếu là kiểu như vậy, vậy thì ta có thể yên lòng rồi.

Tam Nương, Tang Lạc Vũ. Ta muốn định ngươi.

Ha ha ~~Ta thoải mái nở nụ cười. Ngược lại khiến cho Tang Lạc Vũ trước mặt khó hiểu.

"Ngươi cười cái gì hả?" Nàng lúc này cũng như tiểu cô nương giống nhau, bất mãn nói.

Ta cười cười rồi ngẩng đầu nhìn hướng nàng, thực sự là càng xem càng đắc ý, càng xem càng giống nhau. Chính là như vậy, ta nhìn Tang Lạc Vũ nét mặt càng thêm nhu hòa.

Đúng là nàng bị một mặt thần sắc ôn nhu lúc này của ta sợ hết hồn, có chút lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi làm gì nhìn ta như thế hả? Ta lại không..." Mặt nàng càng ngày càng đỏ.

"Không có gì?" Ta nhìn nàng bộ dạng tiểu cô nương kia càng ngày càng đắc ý.

"Không..."

"Hử?"

"Không có gì!" Nàng lúc này chính là tiểu dã miêu xù lông (mèo hoang), tàn nhẫn mà hướng ta kêu.

"Ôi ôi ôi ôi... Được được được, không có gì không có gì." Nàng nghe xong rất tán thành gật đầu, nhưng nghe đến phía sau nàng liền xù lông xông đi tới. "Ngươi đúng là không có gì."

"Ta chỗ nào không có gì a? Ta cái gì cũng có!!"

"À, vâng vâng vâng." Ta qua loa nói, vừa trốn nàng.

"Ngươi!" Nàng thực sự nổi đóa, giơ tay liền hướng ngực ta tập kích đến.

"Á!" Ta đã quên lúc này ta còn đang bị thương, không bao nhiêu khí lực có thể chống lại nàng, lập tức liền chịu nấm đấm có chứa mấy phần khí lực của nàng, rồi không nhịn được ho khan vài tiếng.

"A! Ngươi làm sao vậy?" Nàng lập tức thì hồi thần lại, vội vã vỗ vỗ sau lưng ta, có chút đau lòng mà nhìn ta, rồi lại không phục nói: "Ngươi thiệt là, biết rõ mình bị thương. Còn khoe mồm mép, đáng đời ngươi bị ta đánh! Hừ!"

"Àh àh, là như thế à." Ta thở hổn hển mấy hơi, thuận chút.

"Đương nhiên." Xoay người, rót chén nước. "Đem, uống."

"Cũng không biết là ai làm ta bị thương đây." Ta ngược lại không nhận, cười nói.

Nàng đương nhiên biết ta có ý riêng rồi, mặt xèo một hồi liền hồng thấu. Có chút tức giận nói: " Ngươi Uống không uống hả, nói nhảm nhiều như vậy."

Ta vốn cũng không nhớ nàng như thế nào, có điều thấy dáng vẻ nàng ngượng ngùng cảm giác vô cùng thoải mái. Kiếp trước ta cũng không thấy mấy lần mặt nàng hồng đâu, cho dù nàng cùng người đàn ông kia cùng nhau cũng không đỏ mặt quá mấy lần.

Không muốn lại nhớ đến chuyện kiếp trước, đời này, ta chỉ nhớ người trước mặt.

Giơ tay nắm chặt tay đưa tới cốc uống trà của nàng, căng thẳng. Nàng hơi nghi hoặc một chút lại có chút ngượng ngùng nhìn ta, hoàn toàn không biết ta muốn làm gì.

"Ta không có sức uống, uy ta." Ta nhu tình nói. Trong tròng mắt cũng chỉ có nàng.

Nàng một hồi vừa thẹn cũng không biết làm sao, nghiêng đầu qua chỗ khác nói: "Không phải ngươi nói không muốn ta uy sao."

Cảm giác nàng lại như tiểu miêu ngạo kiều như thế, cười cười. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt liền treo lên tà tà ý cười: "Ta không muốn tay ngươi uy, ta muốn ~" Nàng quay đầu nhìn ta, muốn nghe một chút ta nói cái gì. "Nơi này." Nâng cái tay nhàn rỗi lên, mô phỏng môi dưới của mình sau đó liền thẳng lên chỉ chỉ môi.

Nàng không ngu ngốc, lập tức thì hiểu ý ta. Cứ như vậy trong nháy mắt, mặt nàng liền hồng thấu, ngay cả lỗ tai cũng bắt đầu chậm rãi đỏ lên.

Nàng đang ở trạng thái ngơ ngác, ta cũng không quấy nhiều nàng, để nàng tự mình tỉnh táo là được rồi. Tay nàng, đem chén nước trà kia uống xong, không dấu vết đụng đụng ngón tay nàng.

Nàng vừa hồi thần, tay vừa kéo, đem cốc đoạt lấy đặt ở bên cạnh bàn. Giơ tay hơi dùng sức, nàng lảo đảo một cái liền ngã vào trong lòng ta.

"Người làm sao..." Nàng xèo một tiếng nhìn ta ngơ ngác.

Đem nước đưa tới một nửa, dùng ống tay áo lau khóe môi của nàng một cái, đem nước trà đọng lau đi. Cười nói: "Chúng ta cùng uống trà."

Nàng đã không biết nên đối mặt với ta như thế nào, nghiêng mặt sang bên, trực tiếp chôn ở trong lồng ngực ta. Đành phải từ bên trong lỗ tai hồng thấu của nàng nhìn ra tâm tình của nàng.

Ta thưởng thức mái tóc mềm mại của nàng, lẳng lặng, cảm giác lúc này là một cơ hội tốt. Bây giờ không đẩy còn đợi khi nào?

"Lạc Vũ, lỗ tai ngươi đỏ."

"...."

"Lạc Vũ, ngươi xem, gian phòng này vẫn là đỏ thẫm nhỉ."

"...."

"Lạc Vũ, có vẻ như chúng ta đêm hoa chúc ~" Ta còn chưa xong, trong lòng ngực liền có động tĩnh rồi.

"A a! Ngươi thực sự là đủ rồi!" Dứt lời không chút do dự mà một quyền đánh về phía ngực của ta, lần thứ hai ho khan liên tục....

"Khụ khụ!! Ngươi muốn mưu sát chồng à!" Vội vã xoa ngực, chậm chậm. Tiểu ny tử* này ra tay thật nặng, nếu nàng không tránh được nhanh, nếu thật sự đánh trúng ngực, vậy còn không đau chết mình.

*Tiểu ny tử: em gái nhỏ, cô gái nhỏ

"Hừ! Ai kêu ngươi nói lung tung. Đáng đời!" Nàng hai tay ôm ngực ngồi ở một bên nghiêng đầu qua chỗ khác, một bộ dáng vẻ lạnh lùng.

"Nhưng ta thực sự nói thật."

"Nói thật chỗ nào, ngươi là gả vào, còn thân phu* đâu, ngươi là "phu" sao?

*thân phu: chồng

"Ta chỗ nào không phải phu? Chính là phu a!" Ta ngụy biện nói.

Nàng liếc mắt lại đây, đem toàn thân ta từ trên xuống dưới nhìn khắp cả, ta làm ra vẻ hai tay cản ngực một bộ dáng vẻ ngươi muốn làm gì, đúng là đem nàng chọc cười.

"Ta còn thực sự không thấy được ngươi chỗ nào "phu"." Nàng cười nhạo nói.

"Ta chỗ nào không phải "phu" hả? Ta là gả vào nha! Như thế nào cũng không phải là "phu" hả?"

"Đúng, ngươi nói rất chính xác, ngươi là gả vào, làm sao có khả năng sẽ là "phu"?"

"Gả vào chính là "phu nhân" nha, làm sao cũng không phải là phu nhân đây?" Ta cười nói.

"...."

"Đúng không, ta là phu."

"Đúng, ngươi là phu... nhân..."

"Lạc Vũ ~ Khi nào ngươi trả lại bản phu nhân một đêm hoa chúc đây? Ta nâng cằm của nàng lên cùng với nàng đối mặt, cười nói.

"Nhưng phu nhân thân thể ngươi chưa khỏe, chờ thân thể phu nhân khỏe rồi trả lại nha." Nàng đẩy tay của ta ra nói.

"Nhưng thân thể bản phu nhân hiện tại tốt lắm rồi."

"Không nghĩ tới phu nhân ngươi vội vã như thế." Nàng cười nói.

"...."

"Nếu bản phu nhân vội vã như thế đều bị nhìn ra rồi, vậy bản phu nhân cũng không làm bộ." Dứt lời, nhào tới.

"...." Tang Lạc Vũ lúc này cảm giác đã bản thân tiến vào hang sói rồi!

Còn chưa có phản ứng lại, rèm cửa đã hạ xuống.

Vài lời editor: Truyện đã được hoàn bên BGT rồi nhá ai muốn vào xem hen. Còn chương cuối ém đã

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play