"Tiểu Tử." Giọng nhu nhu đột nhiên kéo tới, Gia Trấp không ngạc nhiên chút nào ngây người như phỗng.
Ta theo nơi phát sinh ra giọng nói nhìn về phía người kia, một nữ tử rất xinh đẹp, chính là chủ nhân căn phòng sáng hôm nay.
Ta nhìn nữ tử xinh đẹp kia, chỉ thấy nàng cũng ngẩng đầu hướng ta nở nụ cười. không thể phủ nhận, nàng cười lên thật sự rất ưa nhìn, như gió xuân giống như lướt nhẹ qua nơi tâm.
Ta cũng hướng nữ tử kia nhe răng nở nụ cười, liền thấy nàng gật đầu một cái. Hướng Gia Trấp đi đến, mà Gia Trấp vẫn ngơ ngác trừng trừng nhìn chằm chằm nhìn nàng.
Có chút buồn cười, có điều vẫn rất thức thời tiêu soái tách ra. Mà Gia Trấp vẫn chưa phản ứng lại, chờ phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy nữ tử xinh đẹp trước mắt kia chạy tới bên cạnh rồi.
Gia Trấp ngẩng đầu hướng nữ tử xinh đẹp kia ngọt ngào cười một tiếng nói: "Dạ Quả."
"Ừ." Nữ tử kia gật gù, đáp một tiếng.
Hai người lại không nói gì, không khí ngột ngạt cấp tốc tăng lên. Đang muốn né tránh ra, ngẩng đầu nhìn lên. Trên đài trống trơn không người!
Lúc này Gia Trấp mới phản ứng được, nhớ tới hảo tỷ muội mình bị người bắt đi làm "Cô gia" rồi. Liền muốn xông lên tìm người, đáng tiếc, trời không cho.
Dạ Quả một cái bắt được ống tay áo Gia Trấp, khẽ nói: "Theo ta trở về phòng."
"Cái gì?!" Gia Trấp vừa nghe, sững sờ tại chỗ.
"Theo ta trở về phòng, ngươi có ý kiến gì không?"
"....." Gia Trấp nháy mắt choáng váng, ngơ ngác không chịu đi, liền đứng bất động ở tại chỗ.
Dạ Quả quay đầu nhìn lại nhìn nhìn Gia Trấp giống như cái đầu gỗ đứng im, trong lòng tràn đầy không vui. Được, hôm nay cũng vừa là ngày động phòng.
Dạ Quả hai lời không hề nhiều lời, trực tiếp kêu hai người thị nữ khỏe mạnh lên, trực tiếp ra đòn kéo người Gia Trấp bước đi.
"Ngươi muốn làm gì?" Gia Trấp bị hai vị thị nữ kéo về phòng mới hồi phục tinh thần lại, sợ tới mức nàng la to lên.
"Ngươi nói xem?" Dạ Quả không vội không chậm nói.
"Ta làm sao biết ngươi muốn làm gì." Gia Trấp bất mãn nàng lúc này lại bình tĩnh nói chuyện như vậy. Hảo tỷ muội nàng vẫn chờ nàng cứu đây.
"Vậy củng tốt. Ta chỉ muốn xxx ngươi mà thôi." Dạ Quả vẫn cứ bình tĩnh nói.
"...." Gia Trấp thật sự không biết nói gì, thế nhưng nghĩ đến hảo tỷ muội nàng, không khỏi vội la lên: "Chẳng qua là ta không cẩn thận nhìn thấy được ngươi tắm rửa thôi mà, dến nỗi phải làm ta sao? Mọi người đều là nữ không phải sao? Ngươi có ta cũng có nha. Hơn nữa hiện tại ta cũng không rảnh cùng ngươi nói chuyện phiếm, Dục Dũng vẫn chờ ta tới cứu nhé."
"Thật sao? Hóa ra ngươi vẫn còn nhớ nha? Ta còn nghĩ rằng ngươi đã sớm quên chứ." Dạ Quả lộ ra nụ cười nhạt nhòa, tiếp tục nói: "Tang tiểu thư cũng có thể cưới Thương Lạc Dục, vì sao ngươi không muốn đối với ta phụ trách chứ?"
"Nhưng mà còn chưa có cưới nha, ta không cùng ngươi nói chuyện phiếm, ta muốn đi ra ngoài cứu Dục Dũng!" Nói xong liền muốn hướng phía cửa chạy ra. Đáng tiếc, hai vị thị nữ khỏe mạnh ngoài cửa sớm được chủ nhân phân phó, không được để Tử tiểu thư rời đi.
Sau đó, Gia Trấp vừa mở cửa, đi ra ngoài chưa tới hai bước, đã bị hai vị môn thần giữ cửa ném vào rồi.
"Bộp!" Gia Trấp bị tàn nhẫn ném vào trên giường nhỏ. May mà giường trong phòng Dạ Quả đủ mềm mại, Gia Trấp ngã vào một chút cũng không cảm thấy đau đớn, trái lại có chút thoải mái. Có thể thấy được giường này quý giá cỡ nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT