Một thời gian dài trôi đi, cuối cùng Hạ Kinh Niên vẫn đỗ vào ngành Sinh lý học thần kinh của đại học D.

Cho nên khi đi học, Hứa Từ đứng trước mặt cô nói rằng: “Chào em, tôi là Hứa Từ – giảng viên hướng dẫn của em.”

Bấy giờ cô mới hoảng hốt phản ứng được, mẹ nó, bà chọn thi chuyên ngành của Hứa Từ.

Nói chính xác thì anh đứng nói trước mặt các cô.

Hứa Từ hướng dẫn hai sinh viên, một người là Hạ Kinh Niên, một người khác tên là Lê Nhiễm.

Hạ Kinh Niên nghĩ, tất nhiên tôi biết anh là Hứa Từ, anh có hóa thành tro thì tôi vẫn nhận ra anh.

Anh nói mấy lời đơn giản, thật ra chủ yếu là giới thiệu bản thân chứ Hứa Từ không hề biểu hiện ra vẻ anh quen biết cô.

Sau khi nói xong, mọi người chuẩn bị rời đi thì đột nhiên anh gọi cô lại.

“Hạ Kinh Niên, em tới phòng làm việc của tôi một lát.”

Hạ Kinh Niên len lén nhìn qua, tiếp đó cô mới đi theo Hứa Từ bước vào phòng làm việc.

Cửa phòng anh đóng lại, Hạ Kinh Niên khoanh tay đứng cạnh cửa chứ không đi hẳn vào trong.

Không biết Hứa Từ đeo kính ở đâu ra, ngón tay thon dài đỡ mắt kính, anh ngẩng đầu nhìn cô nhưng Hạ Kinh Niên chưa từng thấy anh nhoẻn miệng cười.

“Hạ Kinh Niên, chúc mừng em.”

“Hứa…”

Cô còn chưa nói hết, Hứa Từ đã chống cằm nghiêng đầu nhướng mày nhìn: “Có lẽ, khi ở trường em nên gọi tôi là giáo sư Hứa.”

“…”

Hạ Kinh Niên cảm thấy đầu mình tê dại mặc dù cô cũng không muốn mình thân thiết quá với người này, bởi dẫu sao hồi còn bé cô bị anh nói lời độc địa không biết bao nhiêu lần.

Cái người tên Hứa Từ này đã khiến cho cô không thể xóa đi bóng ma trong lòng.

Bỗng nhiên phải gọi một người con trai lớn hơn mình năm tuổi là giáo sư trong khi bản thân đã chứng kiến người ấy lớn lên từ nhỏ làm cho Hạ Kinh Niên nhất thời không thốt lên được.

Cô không gọi thì Hứa Từ cứ nhìn cô chằm chằm như thế làm lòng cô sợ hãi.

Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cô cũng cất lên được ba chữ đầy khó nhọc: “Giáo sư Hứa.”

“Ừ, có gì ở trường nhớ giữa khoảng cách, như thế sẽ tốt cho cả hai.”

Tất nhiên cô hiểu đạo lý này, dù sao mình đã tự thi vào đại học D, nếu để người khác phát hiện ra mình là người quen của Hứa Từ thì chắc chắn sẽ xuất hiện những tin đồn không đâu.

Cô không chấp nhận chuyện thành quả mình lao tâm khổ tứ đạt được lại bị người ta nói rằng mình đi bằng cửa sau.

Hạ Kinh Niên rũ mắt: “Em đã biết, giáo sư Hứa còn chuyện gì không?”

“Học hành cho đàng hoàng, đừng có mà mơ màng.”

“…” Cô ngừng lại: “Em biết rồi, không có chuyện gì nữa thì em xin phép về trước.”

Tay Hạ Kinh Niên vừa chạm vào chốt cửa, còn chưa vặn cửa đã nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp vang lên ở sau lưng.

“Nhiệt độ ở thành phố D thay đổi thất thường, tối đến nhớ mặc ấm vào, đừng để bị cảm.”

Gì vậy?

Cô không nghe nhầm đúng không, Hứa Từ đang quan tâm cô đúng không?

Hạ Kinh Niên không quay đầu lại, chỉ nói: “Cảm ơn thầy.”

Sau đó cô đi thẳng ra ngoài.

Đây là ảo giác à?

Cô cứ cảm thấy Hứa Từ có gì đó khang khác, mới vừa rồi nói chuyện cũng như vậy.

Nhiều năm không gặp, người thiếu niên từng cho cô ăn cục bơ khổng lồ mà giờ đã chuyển sang hình tượng dịu dàng như thế này sao?

Dịu dàng quá thể khiến Hạ Kinh Niên cảm giác như mình chưa bao giờ quen biết một người tên là Hứa Từ vậy.

Hay phải chăng xã hội đã mài giũa đi những góc cạnh trong tính cách của anh, biến anh thành người ôn hòa như bây giờ.

Dù sao thì lần cuối cùng cô đối mặt nói chuyện với Hứa Từ đã trôi qua bốn năm rồi.

Thời điểm cô tốt nghiệp cấp ba, khi chuẩn bị đi ra ngoài chơi với bạn, đúng lúc đụng phải Hứa Từ ở cầu thang.

Mà cuộc đối thoại này cũng ngắn lắm, Hứa Từ chỉ hỏi cô đúng một câu: “Tốt nghiệp rồi à?”

Cô khách sáo tùy tiện đáp lại vài câu rồi vội vàng chạy ra ngoài, nhưng ngay lúc ấy cô cũng cảm nhận được hơi thở lạnh lùng lan tỏa khắp người anh.

Thời gian thật sự có thể thay đổi được tính cách một người ư? Hoặc do cô đã đoán sai rồi.

Nhưng vẫn phải nói, nếu Hứa Tử trở nên dịu dàng như thế thì cũng không phải chuyện gì xấu với cô.

Ít nhất trong mấy năm sắp tới, cô sẽ không phải chịu cảnh “bị hãm hại.”

Hết chương 2.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play