Editor • Xue Ding

Bá bá bá!!!

Vô số khẩu súng đồng thời lên đạn, mỗi một họng súng tối om đều nhắm vào một phương hướng, đó chính là Trịnh Gia.

Thời điểm giương cung bạt kiếm, Ngô Hữu Dân vừa lúc tới cửa tòa nhà, thấy tình cảnh không ổn, vội vàng từ trong không gian thả mấy người Cố Ngọc ra, “Cô xem đó có phải là Trịnh Gia hay không?”

“Không đúng! Chị, tình huống Trịnh Gia không đúng a…… Những người đó muốn làm gì?” Cố Cẩn lần đầu tiên nhìn đến trường hợp như vậy, vô số khẩu súng chỉa về một phương hướng, này không phải đang xem phim điện ảnh chứ?

“Còn có thể làm gì, bọn họ muốn bắn Trịnh Gia.” Phương Tử Di lưu loát rút súng ra, nhưng thao tác của cô phải đồng nghĩa với việc có đủ đạn mới được. Lại nói dưới tình huống hoảng loạn phân tâm như thế này, độ chính xác đã không thể làm được.

“Đi qua nhìn xem.” Khuôn mặt Cố Ngọc trầm xuống, đoàn người chậm rãi đến gần.

Ngô Quốc Vĩ là người đầu tiên lưu ý tới nhóm Ngô Hữu Dân, vội vàng hô lớn không ngừng: “Lão tam, cái bằng hữu này của con bị sao vậy. Không phân biệt địch ta!”

Trước mắt hắn còn có chút kinh hồn chưa định, cũng may Trịnh Gia ra tay không tính là tàn nhẫn, thực lực cường đại như vậy nếu trực tiếp muốn tánh mạng của ông cũng không phải là chuyện không có khả năng.

“Cha, người đừng xúc động, buông súng xuống đi!” Ngô Hữu Dân vội chạy tới trước mặt Ngô Quốc Vĩ, một bên khuyên người bên bọn họ buông súng, một bên đối với Dương Mậu Khôi cách đó không xa nói: “Dương thúc thúc, đều là hiểu lầm, các người mau buông súng đi!”

“Có phải hiểu lầm hay không tôi không biết, Hữu Dân a, bằng hữu này của cháu rõ ràng không phân rõ xanh đỏ đen trắng liền ra tay, chúng tôi không giữ thủ đoạn để bảo mệnh là không thể được.” Dương Mậu Khôi nói như vậy, thủ hạ ông ta không những không buông súng, ngược lại còn cầm thật chặt.

Cố Cẩn cùng Phương Tử Di gấp đến độ muốn tiến lên, bị Cố Ngọc một phen giữ chặt, “Tôi đi xem thử.”

Tình huống Trịnh Gia có chút không đúng, hắn đứng đối diện với bọn họ, biểu tình có chút rối rắm hoảng loạn, tựa hồ đang tự hỏi cái gì, lại tựa hồ cái gì cũng không nghĩ đến.

“Tỷ, chị cẩn thận một chút!” Cố Ngọc một mình tiến lên, phía sau còn truyền đến thanh âm lo lắng của Cố Cẩn.

Cố Ngọc đi khuyên Trịnh Gia, bọn họ tất nhiên đi ổn định những người ở đây. Nếu không, đến lúc đó lại không phân biệt địch ta mà loạn nổ súng, ai sẽ đền chị gái cho hắn đây?

“Đi, chúng ta đi tìm Ngô Hữu Dân.” Phương Tử Di một phen kéo lấy Cố Cẩn, súng trên những người đó còn không chịu buông, còn chia ra mấy người cầm súng nhắm vào bọn họ.

Súng lục ở trên ngón tay Phương Tử Di vừa chuyển, lại cắm trở lại bên hông, ý tứ thể hiện cô cũng không muốn đấu với họ. Nói giỡn, bọn họ không nổ súng, cô tất nhiên cũng sẽ không loạn nổ súng, lại nói cô rút súng cũng chỉ để tự vệ, những họng súng tối om kia thật sự làm cô sợ chết khiếp.

“Trịnh Gia……” Cố Ngọc thật cẩn thận tới gần, cô giơ hai tay lên, không có vũ khí.

Trịnh Gia đối với tiếng gọi của cô cũng không có phản ứng, trong lòng Cố Ngọc có chút nôn nóng, chẳng lẽ hắn quên cô rồi sao?

“Trịnh Gia, tôi là Cố Ngọc, anh nhìn xem.” Cố Ngọc tới gần cách Trịnh Gia 3 mét thì ngừng lại. Đây là một khoảng cách an toàn, vừa sẽ không khiến đối phương có cảm giác khẩn trương, lại có thể thấy rõ biểu tình trên mặt lẫn nhau.

Nhưng Cố Ngọc gọi hắn vài tiếng, Trịnh Gia cứng ngắc quay đầu, trong mắt hắn hiện ra một tia thần sắc giãy giụa, có bạc mang không ngừng lập loè.

Hiện tại dị năng hắn thập phần không ổn định, vầng sáng màu bạc quanh thân hắn cũng đang không ngừng lập loè.

Cố Ngọc nôn nóng nắm chặt tay, “Trịnh Gia, anh suy nghĩ lại thật kỹ đi, tôi là Cố Ngọc, chúng ta đã gặp nhau ở trạm dừng chân tại J tỉnh. Lúc ấy anh phát sốt cao, anh nhớ không? Là tôi đã cứu anh……”

Biểu tình Trịnh Gia cứng lại, trong đầu tựa hồ nhớ tới cái gì, đáy mắt xuất hiện một tia thanh tỉnh, “Cố Ngọc……”

Hắn đương nhiên nhớ rõ, bọn họ cùng nhau trải qua nguy hiểm, cùng nhau trải qua sinh tử, bọn họ đem bản thân nhau dung hợp vào trong cốt nhục, hứa hẹn không rời không bỏ, hắn muốn đi theo Cố Ngọc trở về S tỉnh.

“Không……” Có một cổ lực lượng khác đánh sâu vào trong óc hắn, Trịnh Gia cảm giác được một cổ đau nhức đánh úp lại, dưới gối mềm nhũn, cả người đau đến quỳ một chân trên mặt đất, khóe môi chậm rãi chảy ra một tia vết máu.

“Trịnh Gia!” Mắt thấy Trịnh Gia bị thương, Cố Ngọc nôn nóng muốn tiến lên đỡ lấy hắn, lại không nghĩ rằng vào lúc này Trịnh Gia đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hắn có lốc xoáy màu bạc chuyển động. Cố Ngọc chỉ vừa nhìn vào đôi mắt hắn một lát, trong phút chốc thân hình bị định trụ, cả người không thể động đậy.

“Cô…… Quá ồn!” Trịnh Gia lắc lắc đầu, hắn hiện giờ chỉ cảm thấy trong đầu mình có rất nhiều tin tức điên cuồng dũng mãnh tiến vào, cộng thêm những năng lượng không thuộc về hắn. Mấy thứ này toàn bộ tràn vào trong não hắn, hắn cảm giác được bản thân sắp nổ tung.

“Trịnh Gia……” Cố Ngọc gian nan cử động ngón tay, hiện giờ có thể tìm được Trịnh Gia, cô có thể sử dụng dị năng của mình thử áp chế hắn suy yếu đi, như vậy có lẽ sẽ khiến hắn dễ chịu hơn một chút.

Dị năng Khâu Hoa Kiệt là bị Trịnh Gia ép khô, dị năng tinh thần tứ giai toàn bộ dũng mãnh tiến vào trong thân thể Trịnh Gia, chỉ sợ sẽ làm cả người hắn phát điên cuồng.

Trịnh Gia đã quá mạo hiểm, Cố Ngọc không biết dị năng giả khi cắn nuốt dị năng khác vào giữa chừng có thể ngăn cản lại hay không. Nếu có thể, vậy cũng phải cần một người nắm chắc giúp đỡ Trịnh Gia qua cửa ải này.

“Trịnh Gia, cậu điên rồi sao, đó là chị của tôi, đó là bạn gái của cậu!” Cố Cẩn nhìn không được, lôi điện dị năng đột nhiên phóng thích ra, nhưng điện lưu đi được giữa đường liền bị Trịnh Gia cắt đứt.

Trịnh Gia chỉ quay đầu liếc mắt nhìn Cố Cẩn một cái, hắn liền cảm giác được một cổ lực lượng mạnh mẽ đem hắn đột nhiên đâm bay cao về phía sau rồi lại thật mạnh rơi xuống đất.

“Khụ khụ……” Cố Cẩn ngã xuống đất ho khan, khóe môi tràn ra một tia máu tươi.

Phương Tử Di chạy như bay lại đây nâng hắn dậy, gấp giọng nói: “Cậu tại sao lại xúc động như vậy chứ? Trịnh Gia hiện tại đều xem như không quen biết Cố tỷ, cậu không cần đi chọc hắn!”

Ngô Quốc Vĩ hai tay vòng trước ngực, trong mắt hiện lên một tia thâm sâu, “Nhìn xem, bằng hữu của con ai cũng đều không nhận thức, nếu cậu ta thật sự sẽ đem lại nguy hại cho Thủ đô chúng ta, nói không chừng phải……”

“Cha!” Ngô Hữu Dân mím môi, ngay sau đó nghĩ tới cái gì lại đến gần lỗ tai Ngô Quốc Vĩ nói nhỏ, “Khâu giáo sư đã mất đi ý thức, con nghĩ toàn bộ dị năng tinh thần của ông ta tựa hồ đã chuyển dời đến trên người Trịnh Gia, nếu chúng ta còn muốn thành quả nghiên cứu, nói không chừng chỉ có thể chờ Trịnh Gia tỉnh táo lại.”

“Việc này là thật?” Vẻ mặt Ngô Quốc Vĩ kinh ngạc, lại không dấu vết liếc mắt nhìn Dương Mậu Khôi một cái, xem ra tin tức này Dương gia còn không biết.

Nếu đã như thế, bọn họ càng muốn đem Trịnh Gia bắt lấy, không thể để hắn rơi vào trong tay người Dương gia, nhất thiết phải còn sống.

“Ân, thiên chân vạn xác, là con tận mắt nhìn thấy.” Ngô Hữu Dân gật đầu thật mạnh, hắn làm như vậy chỉ là muốn cứu Trịnh Gia, mặc kệ hiện tại thần trí Trịnh Gia đã còn rõ hay không. Nếu thật sự lúc này phải xử trí một dị năng giả đang phát điên, để tránh cho Trịnh Gia tạo ra cục diện không thể vãn hồi, dù là thủ đoạn gì cũng đều có thể dùng tới.

“Trịnh Gia……” Dị năng Cố Ngọc còn đang không ngừng phát ra, hiện tại dị năng Trịnh Gia đang muốn bạo nổ, cô chỉ có thể giúp hắn áp chế xuống, chỉ là cần một chút thời gian.

“Cô đã làm gì với tôi?” Trịnh Gia duỗi tay ở trong khoảng không nắm chặt, cũng không thấy hắn có động tác rõ ràng, nhưng ngay sau đó đã bóp chặt cổ Cố Ngọc. Đau đớn của hắn tựa hồ giảm bớt đi được một chút, nhưng năng lượng cũng hạ thấp xuống, nội tâm hắn phát ra cảm giác sợ hãi.

Tất cả đều là năng lượng thuộc về hắn, không thể bị bất luận kẻ nào đoạt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play