"Hàn Tam Thiên rơi vào chỗ kia, vậy vì sao ngươi không cùng hắn nhảy xuống hả? Hắn ta đã chết rồi, vậy ngươi còn có tư cách gì để mà còn sống chạy trở về đây?"

Đối với Phù Thiên mà nói, tầm quan trọng của Hàn Tam Thiên đối với nhà họ Phù không cần nói cũng biết, có Hàn Tam Thiên, lần này Phù gia mới có tư cách ganh đua cao thấp với các gia tộc trong đại hội luận võ, mặc dù ông ta cũng biết rõ rằng lần này Hàn Tam Thiên sẽ phải đối mặt với tất cả cao thủ của thế giới Bát Phương.

Nhưng mà, chuyện Hàn Tam Thiên có búa Bàn Cổ là thật, đương nhiên là không thể không chiến được!

Chỉ cần Hàn Tam Thiên tỏa sáng tài năng ở trên đại hội luận võ, thì có thể bảo vệ địa vị của Phù gia rồi.

Lỡ như Hàn Tam Thiên có thể càng mạnh hơn một chút, nghe lời hơn một chút, thậm chí Phù gia của ông ta còn có thể nâng Hàn Tam Thiên lên làm thực thần mới, Phù gia của ông ta cũng có thể tiếp tục cơ nghiệp vạn năm.

Đây cũng chính là nguyên nhân cơ bản vì sao Phù Thiên đồng ý buông tha khinh thường cho Hàn Tam Thiên, mà lại bằng lòng hạ thấp tư thái của mình. Bởi vì trước mắt Hàn Tam Thiên chính là một trong hai lựa chọn của Phù gia, cũng là lựa chọn nhanh chóng và tiện lợi hơn.

Nhưng bây giờ, Phù Thiên lại nghe được tin tức Hàn Tam Thiên rơi xuống vực sâu Vô Tẫn.

Đối với người của thế giới Bát Phương, vực sâu Vô Tẫn có ý nghĩa như thế nào, cũng không cần nhiều lời nữa, đã đủ để tuyên bố Hàn Tam Thiên thật sự chết rồi.

Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc, trên cơ bản Phù gia đã mất đi tư cách cạnh tranh đại hội luận võ.

Phù Mị oán hận cắn răng, trong ánh mắt lại tràn ngập sự phẫn nộ, bị Phù Thiên làm trò hành hung ở trước mặt nhiều người như thế này, nàng ta cảm thấy mặt mũi mình đã bị mất sạch, lòng tự tôn cũng không sót lại chút nào, mà tất cả những thứ này, đều do Hàn Tam Thiên đã chết đi kia.

Nếu như không phải do hắn ta không chịu được sự dụ dỗ của mình, chính mình cần gì phải canh cánh trong lòng về bảo tàng chứ?

Nếu không đi đến bảo tàng đó, vậy sao có thể xảy ra chuyện được?

Phù Mị chính là một con bạc điện cuồng như vậy, mặc dù đến cuối cùng nàng ta vẫn thua, nhưng nàng ta cũng sẽ không nhận sai lầm về phía mình, ngược lại, nàng ta lại đồ cho người khác.

"Chậc chậc chậc!"

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên Ngao Vĩnh đứng lên, trên mặt tràn đầy nụ cười trêu tức, sau đó, ông ta vỗ tay, nhìn về phía Phù Thiên lắc đầu nói:

"Phù tộc trưởng, ngươi hành động cũng thật là tốt đấy, tùy tiện để cho một người đi lên, biểu diễn một vở kịch đau khổ, là có thể lừa được tất cả chúng ta hay sao?"

Phù Thiên nói:

"Ngao Vĩnh, những lời này của ngươi là có ý gì?"

"Ta có ý gì, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, đại hội luận võ sắp đến rồi, Hàn Tam Thiên lại đột nhiên gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chuyện buồn cười nhất chính là, một người cầm trong tay búa Bàn Cổ như Hàn Tam Thiên thì không thoát được, nhưng một đám người nhà họ Phù nho nhỏ lại có thể trốn thoát, Phù tộc trưởng, người coi chúng là con nít ba tuổi hay sao?"

Nghe nói như thế, ngay lập tức Phù Thiên tức giận nói:

"Ý của ngươi là ta cố ý giấu Hàn Tam Thiên đi sao?"

"Trong tay Hàn Tam Thiên có búa Bàn Cổ, mọi người ở thế giới Bát Phương đều biết, giấu hắn ta đi có được lợi ích gì, không cần ta nhiều lời nữa chứ?"

Ngao Vĩnh lạnh giọng nói.

Lần này mọi người tham gia đại hội luận võ, đại bộ phận đều hướng về búa Bàn Cổ mà đến, vừa nghe thấy Ngao Vĩnh nói vậy, đám người này lập tức kích động và phẫn nộ.

"Phù Thiên, loại người tiểu nhân để tiện vô sỉ nhà ngươi, ta nói cho ngươi biết, giao Hàn Tam Thiên ra đây, nếu không, ta cũng không khách khí với Phù gia các ngươi nữa."

"Nói đúng lắm, ngươi nhất định là muốn chiếm búa Bàn Cổ làm của riêng."

"Hừ, không giao Hàn Tam Thiên ra, ta sẽ giết cả nhà họ Phù của ngươi!"

Nhìn thấy đám người xúc động và phẫn nộ, Phù Thiên sợ đến biến sắc, nhìn Phù Mị lạnh giọng nói:

"Phù Mị, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Phù Mị đang định nói gì đó, lúc này Ngao Vĩnh lại lạnh giọng nói:

"Không cần hỏi nàng ta sao lại như thế này, các ngươi lấy ra những cái cớ ấy, ta hoàn toàn không muốn nghe. Phù Thiên, ngươi cho là chúng ta còn không biết rõ về những mẹo vặt này của ngươi sao? Hàn Tam Thiên bất ngờ bị một đám người của ma tộc tấn công trên vách núi đen, hơn nữa, đám người kia còn nói Hàn Tam Thiên là phản đồ của bọn họ, buồn cười nhất chính là, lúc ấy ngay cả phản kháng Hàn Tam Thiên cũng không hề phản kháng chút nào, trực tiếp nhảy xuống vách núi đen, các vị, các ngươi cảm thấy được việc này có phải là có ý gì hay không?"

"Dù gì Hàn Tam Thiên cũng là người có được búa Bàn Cổ, sao có thể dễ dàng bị ép đến mức phải nhảy xuống vách núi chứ? Cho nên ta mới nói, đây hoàn toàn là do một tay Phù Thiên đứng sau làm đạo diễn mà thôi, mục đích ư, đương nhiên là để giấu Hàn Tam Thiên đi rồi."

Ngao Vĩnh lạnh giọng cười nói.

Mưu kế này của ông ta, không thể không ác độc, thân là quản gia của hải vực Vĩnh sinh, tuy rằng chỉ là quản gia, nhưng rất nhiều chuyện của hải vực Vĩnh Sinh, điều là do ông ta ra mặt, đương nhiên là cũng thông minh tài trí hơn người.

Việc cột sáng, ông ta đã nghe thấy từ trước rồi, cho nên mới định dùng kế một cục đá ném trúng hai con chim, Phù Thiên hoặc là giao người, hoặc là dưới sức ép của dư luận, bị mọi người vây lấy.

Nếu Hàn Tam Thiên không chết, vậy đương nhiên là một chuyện tốt, nếu như đã chết, vậy ông ta cũng chỉ có thể mượn cơ hội chèn ép Phù gia, đến lúc ấy Phù gia trêu chọc nhiều người tức giận, một khi thảm rồi, khi đó sau khi hải vực Vĩnh Sinh sẽ báo thù rồi, còn có thể chiếm thế chủ động, ra vẻ là người tốt cứu vớt Phù gia, hoàn toàn biến Phù gia trở thành nô lệ.

"Ngươi ngậm máu phun người!"

Đối mặt với đám người đã bị châm ngòi tức giận, lúc này, Phù Thiên có chút bối rối.

"Ta đã biết trước là người sẽ không thừa nhận, nhưng mà, ngươi làm mồng một, ta làm mười lắm. Người đâu, dẫn Phù Dao vào cho ta."

Ngao Vĩnh lạnh giọng nói.

Phù Dao?!

Nghe nói như thế, Phù Thiên vô cùng sửng sốt, mà đúng vào lúc nào, phía trên chủ điện, một cái bóng dáng xinh đẹp, chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào.

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play