Edit: cầm thú
"Đồ ăn vặt của tôi đâu?"
Lăng Hiểu thở hồng hộc nhìn Trình Cẩm.
"Cô hỏi đống đồ ăn không dinh dưỡng đó sao?"
Trình Cẩm vẫn bình thản như cũ ngồi uống trà dưỡng sinh, có lẽ bởi vì tối qua thức đêm làm việc, cho nên hôm nay hắn uống cẩu kỷ quả dâu và táo tàu.
Không, hắn là một ông già làm việc và nghĩ ngơi hợp lý sao có thể thức đêm làm việc, chắc chắn là nửa đêm không ngủ được chạy qua ăn trộm rồi!
"Đường đường là tổng giám đốc sao có thể vào phòng con gái lúc nửa đêm để trộm đồ, hơn nữa còn đi trộm đồ ăn vặt!"
Vẻ mặt Lăng Hiểu hiên ngang lẫm liệt chỉ trích Trình Cẩm: "Rốt cuộc là tính tình cậu bị vặn vẹo hay là không có đạo đức vậy hả?"
Trình Cẩm: ...
"Những đồ ăn không lành mạnh đó của cô quá nhiều, để một đống trong phòng sẽ ảnh hưởng đến người dọn dẹp vệ sinh, cũng ảnh hưởng đến sinh hoạt của cô, cho nên tôi ném chúng vào kho rồi."
Đối mặt với tra hỏi của Lăng Hiểu, vẻ mặt của Trình Cẩm vẫn như cũ không gợn sóng nước.
Tuy bản thân hắn có hơi gò bó, nhưng Trình Cẩm cũng không phải người ngang ngược vô lý, tối qua hắn nhìn thấy Lăng Hiểu đem đống đồ ăn vào trong phòng, nên cảm thấy có chút lo lắng.
Vì vậy nửa đêm hắn liền tiện đường ghé qua phòng Lăng Hiểu, kết quả vừa mở cửa liền thấy đống đồ ăn này quăng khắp nơi, còn che cả người Lăng Hiểu đang nằm trên giường, tình hình quả thật có chút thê thảm...
Trình Cẩm sợ Lăng Hiểu trở thành người đầu tiên trên thế giới bị đồ ăn vặt đè chết, cho nên mới ra tay.
Có điều, nguyên nhân thật sự, hắn tự mình hiểu là được, Trình Cẩm sẽ không đi giải thích cho Lăng Hiểu nghe.
Mấy năm nay, hắn đã sớm có thói quen.
Thói quen yên lặng một mình đem hết mọi chuyện đặt ở đáy lòng.
Bất kể là ai cũng phải duy trì khoảng cách an toàn.
Như vậy...
Vĩnh viễn sẽ không bị tổn thương.
... ...
Chuyện tranh chấp đồ ăn vặt cuối cùng cũng qua đi một cách yên yên bình bình.
Lăng Hiểu vẫn như cũ mỗi ngày đến quán cà phê Tinh Không, thời gian nghỉ trưa Trình Tiêu thỉnh thoảng sẽ dẫn bạn học đến quán uống cà phê, tất nhiên, bọn họ vừa đến liền bật wifi chơi game, bình thường đợi cho cà phê lạnh rồi, bọn họ mới nhớ tới việc uống.
Lăng Hiểu nhìn thấy bọn họ như vậy, chỉ muốn nói một câu ---
Mê chơi game quá sẽ tổn hại sức khỏe, xin mời uống chút cà phê lấy lại sức rồi chơi tiếp!
Ngoại trừ Trình Tiêu, trong quán còn có một vị khách mới chính là Sở Hoài, hắn thường xuyên lui tới chỗ này, lần trước có kinh nghiệm, cho nên hiện tại hắn chỉ mang một chút đồ ăn vặt qua cho Lăng Hiểu nhâm nhi.
Đối với thể loại bạn bè vừa gặp mặt liền đưa đồ ăn ngon, Lăng Hiểu chỉ muốn nói một câu ---
Chính là bạn tốt, cứ tới thêm một tá cũng được!
Sở Hoài: ...
Cuộc sống nhàn nhã cứ như vậy trôi qua, đến tháng bảy, Trình Tiêu nghỉ hè, cả ngày cậu lén trốn vào trong quán cà phê Tinh Không, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ làm việc gì đó trong quán.
Thấy cậu cũng không quấy phá, nên Lăng Hiểu mặc kệ.
"Cô nhỏ, cô nhỏ!"
Hôm nay Trình Tiêu thần bí kéo Lăng Hiểu vào hẻm nhỏ cạnh quán cà phê: "Cô mau tới đây xem!"
Trình Tiêu nói xong, ngồi chồm hổm, mở ra một hộp giấy, bên trong vậy mà có hai con mèo nhỏ, một đen một trắng.
Lăng Hiểu hơi kinh ngạc.
Bởi vì cô chợt nghĩ đến Tiểu Tuyết.
Không biết hiện tại nó đang ở thế giới nào ngồi ngây ngốc chờ chết đây?
"Hai con mèo nhỏ này thật đáng yêu, hay là chúng ta thu nhận nó đi, để nó ở trong tiệm cà phê được không?"
Không nghĩ tới thằng nhóc Trình Tiêu lại là người thích mèo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play