Edit: Quàng Thượng
"Tôi chưa ăn mấy thứ này bao giờ!"
Trình Cẩm lạnh lùng liếc mắt nhìn Lăng Hiểu một cái rồi nhanh chóng chạy lên lầu.
Trước khi lên lầu còn không quên nói ra lời hung dữ: "Nhớ cho kỹ là cô chỉ có thời gian nội trong đêm nay!"
Ha ha ha.
"Thật là một tên nhóc không biết thưởng thức đồ ăn ngon." Lăng Hiểu trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói.
"Không, chỗ này của cô nhiều lắm cũng chỉ là đồ ăn vặt chứ không phải đồ ăn ngon."
Trình Tiêu xông ra từ đống đồ ăn vặt, tay trái cầm bao que cay, tay phải cầm di động đang xem nhãn hiệu.
"Nãy giờ cậu luôn ở đây à? Tại sao không nói chuyện giúp tôi? Cậu đừng quên buổi sáng hôm nay là tôi giúp cậu ở trường học... Ưm..."
Lăng Hiểu còn chưa nói xong thì Trình Tiêu đã lập tức dẹp di động rồi bịt kín miệng cô.
"Suỵt, đừng có lớn tiếng vậy."
Trình Tiêu nhìn Lăng Hiểu chớp chớp mắt: "Không phải tôi không giúp cô nhưng thật sự là anh của tôi có nỗi ám ảnh với mấy thứ này, đợi tí tôi cho cô xem thứ tốt này, cô sẽ hiểu rõ thôi!"
Cái thứ tốt gì?
Tính tò mò của Lăng Hiểu bị gợi lên.
Nửa tiếng sau, lầu hai bên trong phòng ngủ của Trình Tiêu.
Toàn bộ rèm trong phòng đã kéo kín, cả cửa phòng cũng đã khóa trái.
Trình Tiêu lén lút cầm ra một cái hộp, thần bí mà dựa vào bên cạnh Lăng Hiểu: "Đây chính là bí mật lớn nhất của anh tôi, sau khi cô mở ra rồi thì trăm ngàn lần đừng để bị dọa nhé!"
"Có thể dọa người bao nhiêu chứ? Chẳng lẽ trong hộp còn có cái đầu người hay gì?"
Lăng Hiểu không khẩn trương chút nào, thậm chí còn có chút chờ mong, cô nhanh chóng mở hộp ra, kết quả....
"Chỉ có quyển album?"
Lăng Hiểu nhìn Trình Tiêu, có cảm giác mình bị lừa.
"Cô mở trang thứ nhất ra nhìn xem!" Trình Tiêu cười có chút ranh ma.
Lăng Hiểu không sao cả mà mở album ra nhìn thấy ảnh chụp ở trang một thì không tự chủ được mở to cả hai mắt nhìn...
Xuất hiện trước mặt Lăng Hiểu không phải là ảnh chụp khủng bố hay gì mà là một bức ảnh chụp gia đình rất ấm áp.
Ảnh gia đình, có mặt cha già mà Lăng Hiểu chưa gặp, anh trai cùng với chị dâu.
Ừ, đứng ở trước ba người còn có một nhóc con siêu mập.
"Cậu đừng nói với tôi..."
Lăng Hiểu thử mở miệng thăm dò: "Cái cục thịt heo này, chính là anh của cậu?"
"Yes! Chúc mừng cô đoán đúng rồi!"
Trình Tiêu xích lại gần Lăng Hiểu: "Thế nào, có phải dọa cô rồi phải không?"
"Đúng là có một chút, này chắc phải 200 cân hả?"
( 200 cân = 100kg)
Lăng Hiểu không biết làm sao mà diễn tả, cậu bé trên ảnh béo tới mức biến dạng rồi, so với người cao lãnh ưu nhã, đẹp trai hơn người như Trình Cẩm thì quả thật là khác nhau một trời một vực.
"Thiệt ra lúc trước anh tôi rất béo, với vì lúc trước điều kiện nhà chúng tôi tốt mà nên ăn cũng là ăn ngon." Trong mắt Trình Tiêu tràn đầy hồi ức: "Lúc ấy tôi còn chưa sinh đâu, anh tôi mới là vương tử nhỏ của nhà chúng tôi, chẳng qua là hình như sau này xảy ra chút chuyện..."
Giọng Trình Tiêu đột nhiên lại có chút trầm. Cậu cũng không nói gì thêm nữa.
Lăng Hiểu cũng không phải không biết điều nên không tiếp tục hỏi gì nữa.
Cô yên lặng mở ra vài tờ phía sau album, mặt sau cũng có ảnh gia đình của Trình gia, từ bốn người biến thành năm người.
Mà càng về sau, người cũng càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại Trình Dũng Kiện cùng Trình Cẩm và Trình Tiêu ông cháu ba người cùng chụp chung, có vẻ cô đơn và quạnh quẽ.
Chỉ là một quyển album hơi mỏng, lại giống như xuyên qua thời không chứng kiến và ghi lại những thăng trầm, hợp rồi lại tan của Trình gia.
"Tóm lại là bây giờ anh của tôi cực kỳ hạn chế, căm thù tới tận xưởng tủy đồ ăn vặt và thực phẩm không tốt cho sức khỏe."
Trình Tiêu bỏ qua quá trình, trực tiếp nói ra kết quả đã tổng kết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play