Edit: Quàng Thượng
"Không được! Muội không thể xuống núi rèn luyện!"
Bên trong đại điện của tông môn Thiên Diễn Tông, nghe được thỉnh cầu muốn xuống núi của Lăng Hiểu, Vũ Hữu Đạo lập tức trừng hai mắt lên từ chối nàng không chút do dự!
Hơn ba trăm năm rồi!
Nha đầu kia nhập môn hơn ba trăm năm, tổng cộng xuống núi ba lần!
Mỗi lần đều là sư tôn tự mình xuống núi mới có thể bắt nàng trở về, bằng không... Nàng thà chết ở bên ngoài cũng không chịu trở về, còn luôn miệng ra oai nói rèn luyện ở nhân gian rất cực khổ!
Chẳng phải nàng đi nhân gian ăn sơn hào hải vị sao? Có quỷ mới tin rèn luyện ở nhân gian cực khổ!
Vũ Hữu Đạo thừa biết âm mưu của Lăng Hiểu!
"Đại sư huynh, huynh thật sự vô tình như thế sao?" Thấy Vũ Hữu Đạo từ chối mình, Lăng Hiểu lại nghiêm túc hỏi một câu.
"Tóm lại ta nói không cho xuống núi thì sẽ không cho xuống núi!"
Vũ Hữu Đạo hiếm khi xuất ra phong thái của đại sư huynh nhưng mà một giây sau --
"Một khi đã như vậy thì rút kiếm đi!"
Lăng Hiểu không chút do dự gọi ra pháp bảo bản mạng của mình là Hàn Sương kiếm, thân kiếm tràn đầy băng sương trong suốt lộ ra hàn ý lạnh thấu xương!
Vũ Hữu Đạo: ...
Sư tôn ơi!
Tiểu sư muội lại ức hiếp người!
Vũ Hữu Đạo là Nguyên Anh hậu kỳ, hắn nhìn Hàn Sương kiếm của Lăng Hiểu, theo bản năng run lẩy bẩy: "Quân tử động khẩu không động thủ! Tiểu sư muội, chỗ này là đại điện của tông môn!"
"Ta cũng không phải quân tử. "
Lăng Hiểu lơ đễnh nhìn về phía Vũ Hữu Đạo cười nhẹ: "Nếu đại sư huynh không muốn động thủ ở trong đại điện của tông môn vậy chúng ta đi đến võ trường? Để đệ tử mới nhập môn chứng kiến một chút uy phong chưởng môn của đại sư huynh được không?"
Vũ Hữu Đạo: !!!
Đây là uy hiếp!
Trắng trợn uy hiếp!
Cái gáy của Vũ Hữu Đạo đã ra mồ hôi, tại sao hắn phải quản một tiểu sư muội luôn khiến người ta lo lắng như vậy chứ?
Trong toàn bộ tông môn ngoại trừ sư phụ và vài vị thái thượng trưởng lão thì không có ai là đối thủ của nàng!
"Ý tiểu sư muội đã như thế thì sư huynh ta cũng chỉ có thể..."
Vũ Hữu Đạo đứng thẳng người, vung tay áo, một khối lệnh bài bay đến trước mặt Lăng Hiểu: "Lần sau không được viện lý do này nữa! Ta chỉ có thể cho muội thời gian một tháng!"
Thứ Vũ Hữu Đạo đưa ra chính là lệnh bài ra vào sơn môn, chỉ khi cầm khối lệnh bài này trong tay mới có thể tự do ra vào hộ sơn đại trận của Thiên Diễn Tông.
"Đa tạ đại sư huynh, huynh yên tâm! Ta sẽ mang cho huynh không ít đồ tốt, chờ ta xuống núi cướp bóc... Ách, ta nói là xuống núi rèn luyện trở về khẳng định sẽ mang thứ tốt về cho huynh!"
Giơ cao lệnh bài trong tay, thân hình Lăng Hiểu chợt loé, cả người đã biến mất khỏi đại điện của Thiên Diễn Tông...
**
Lịch Diệu Tiên, mùng 2 tháng 2 năm 19433, trời xanh mây trắng.
Trấn Tây Xuyên, Thiên Hương lầu.
Lăng Hiểu xuống núi đã nửa tháng, trong nửa tháng này nàng đã đi hết thành trấn phụ cận Thiên Diễn Tông, mỗi khi đến một nơi thì tất nhiên phải trải nghiệm một chút khó khăn của nhân gian là đem tiệm cơm ở mỗi nơi ăn một lần --
Chua ngọt đắng lạt mặn, trăm vị của đời người không gì hơn cái này ha!
"Đồ ăn hôm nay của Thiên Hương lầu quả nhiên là không tệ!"
Lăng Hiểu đang ngồi ăn vui vẻ trên lầu hai đột nhiên nghe được tiếng chửi bậy truyền từ dưới lầu lên còn có tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Nàng hơi hơi nhíu mày, ngày thường với cái tính cách lười nhác của Lăng Hiểu thì nàng sẽ không thích xen vào việc của người khác.
Cái gì mà giúp người làm niềm vui, trừ bạo giúp kẻ yếu!
Đó đều là chuyện mà mấy nhân vật chính nên làm!
Nàng là một cái NPC không cảm tình, nên không quản được nhiều như vậy.
Chẳng qua...
Lăng Hiểu cúi mắt nhìn thoáng qua, khi nhìn đến đứa trẻ đang khóc rất lợi hại kia, đứa trẻ nhìn qua khoảng mấy tháng tuổi, môi hồng răng trắng, bộ dạng lanh lợi đáng yêu thế nhưng bên người đứa trẻ vậy mà có chút linh khí lưu động!
Đứa nhỏ này...
Không đơn giản nha!
Lăng Hiểu theo bản năng lại nhìn nhiều thêm vài lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play