Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Tên gọi thôi mà, chẳng có gì to tát cả, huống chi chẳng phải số hiệu trong tù. Cho dù gọi Phương Trình cũng có sức sống hơn so với số con số 7762, 3947 thế kia. Phương Trình Vũ cảm thấy mọi thứ đều rất thuận lợi.
Trong đêm, Chu Nhất tỉnh dậy. Anh ít khi tự thức giấc lúc nửa đêm, bởi anh không gặp ác mộng, cũng chưa từng nằm mơ một giấc mộng đẹp khiến con người ta mỉm cười, anh mơ thấy toàn những chuyện rất vụn vặt. Chẳng hạn như trên tay bạn gái trước đây của anh có đeo chiếc nhẫn anh tặng cô ấy, mặt dưới chiếc nhẫn là một vết hằn rất sâu, anh nhớ nếp hằn ấy, nhưng không nhớ dáng vẻ bạn gái trước kia của mình. Đơn phương nhớ nhung một người cũng không sao hết, giống như chọi với âm thanh khe núi phát ra, không đủ mạnh, chẳng có tiếng vang.
Đêm này anh mơ thấy một người xoa bóp chân cho mình, dùng sức vừa phải, cuối cùng thì biến thành một kiểu tra tấn, vì cô gái ấy nhéo vào thịt trên bắp đùi anh, khiến anh bị đánh thức bởi đau đớn.
Chu Nhất di chuyển chuột máy tính, cảm nhận chấn động do cơn đau gây ra. Không muốn uống thuốc, không muốn gọi ai, tiếp nhận phát sinh của cơn đau, dẫu cảm giác như bị kéo rách.
"Cảm giác thai được nghén từ trong đau đớn, rốt cuộc cũng phải bị chính cảm giác đau đớn bóp nghẹt.
Cảm giác đau đớn bỗng nhiên lộ rõ ở vết bầm tím, lại chân thật thế này đây."
Sau nửa đêm, cơn đau dần dần tiêu tan, Chu Nhất ngủ thiếp đi giữa một tầng mồ hôi lạnh, nơi bị xé nát hệt được nhét miếng bông gòn mềm mại đi vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai Phương Trình Vũ đến nhà Chu Nhất, anh không ở lì trong phòng mình nữa, mà ngồi cả ngày trong thư phòng đọc sách. Vây quanh toàn là sách, sách chồng lên nhau che ánh sáng của chụp đèn. Thư phòng không có giá sách, tất cả các quyển sách không đọc đều xếp chồng ngay ngắn trên sàn nhà. Kỳ lạ là, Phương Trình Vũ cảm thấy đây là nơi có sắc thái ấm áp nhất của căn hộ.
Cô đi nấu cơm, Tiểu Hắc được dẫn theo vào bếp.
Phương Trình Vũ cho nó đồ ăn, thậm chí cũng cắt ra rất cẩn thận. Không bật máy hút mùi, cô khiến chính mình ngạt thở. Cô không nhận ra vì Chu Nhất, bản thân đã xây dựng nên một loại tĩnh lặng trong phạm vi cho phép .Phản ứng trì trệ quá, cung phản xạ của cô dài cả một thế kỷ vậy đấy.
Chu Nhất viết sách không ngơi tay, không ngừng chỉnh sửa, cho đến khi chợt bừng tỉnh trong mùi khói dầu nồng đậm.
"Phương Trình, cô qua đây!"
"Sao vậy?" Tiếng nói xa xa truyền tới.
Chu Nhất không cố sức nói chuyện nữa, lực tay dồn xuống nét bút xuyên qua tờ giấy, anh tiếp tục viết:
'Tôi không muốn bị thế tục quấn lấy.'
Sau khi Phương Trình Vũ nấu xong món cuối cùng, cô mở cửa phòng bếp, Tiểu Hắc vô cùng hăng hái sủa vang.
Bữa trưa hôm nay là hai người và một chó cùng ăn. Tiểu Hắc ngồi trong lòng Chu Nhất. Anh nhẫn nại cho nó ăn, nhưng nó chẳng hứng thú. Phương Trình Vũ cười, có điều cô không nói ra sự thật.
Sau khi Tiểu Hắc chạy đi, Chu Nhất chăm chú nhìn vào ánh mắt của cô, hỏi:"Cô cười lần nữa được không?" Giọng điệu nhàn nhạt.
Phương Trình Vũ nuốt hết cơm, mỉm cười, một cọng lá rau mắc vào giữa kẽ răng cửa của cô.
Chu Nhất nghĩ cho dù là ai, lúc cười lên vẫn luôn dễ nhìn nhất.
Đêm đó, Chu Nhất mất ngủ.
Anh cảm thấy thế tục quấn lấy bước chân anh, quỷ sa tăng dụ dỗ bản thân anh đi tới thế giới của một người khác. Có một kẻ lưu đày, không biết bước chân mình theo đuổi chẳng bao giờ dừng lại. Nhưng câu chuyện kẻ theo đuổi không biết mệt mỏi này, Khoa Phụ đuổi Mặt Trời, ông ta đã chết khát.
Giữa ánh sáng lờ mờ của buổi sớm mai, Chu Nhất mơ mơ màng màng trông thấy cọng lá rau dắt vào răng cửa đó của Phương Trình, anh vô thức liếm răng cửa của mình, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Khi Phương Trình Vũ gõ cửa thì không nghe thấy có tiếng nhạc, cô tự lấy chìa khóa ra mở. Tiểu Hắc đang vui vẻ nhảy nhót trên sô pha, Chu Nhất vẫn ở trong phòng.
Cô vào phòng vệ sinh, định tìm quần áo để giặt, nhưng nơi đó trống trơn, chỉ có một cái khăn mặt màu xám.
Đợi mãi đến hai giờ chiều, Chu Nhất mới thức dậy, anh cảm thấy rất tốt, cơ thể giống như sạc đầy pin, mặc dù anh nghĩ có lẽ sẽ sử dụng rất nhanh chóng thôi.
Trước tiên, anh ở trên giường gõ chữ một lát, sau đấy mới ra ngoài. Lúc này Phương Trình Vũ đang nằm ngủ trên sô pha, hai tay khẽ ôm cổ Tiểu Hắc. Tiểu Hắc giương đôi mắt long lanh, nằm nghiêng vậy mà cũng vẫn chăm chú nhìn Phương Trình Vũ.
Chu Nhất cảm thấy rất thú vị, anh lần nữa khó nhọc nhưng hết sức sẽ sàng về phòng lấy máy ảnh. Là một chiếc máy ảnh kiểu cũ xì tỏa ra mùi vị mục nát lại tinh tế, được anh để trên một ngăn khá cao đối diện giường ngủ.
Anh chống người quay lại bên sô pha, đầu tiên thử chụp một tấm, góc độ không ổn. Tiểu Hắc đã giãy thoát muốn đứng dậy, luôn miệng kêu ăng ẳng. Phương Trình Vũ chưa tỉnh, cô giơ cánh tay trống kia ra mò mẫm lung tung, chạm tới đầu Tiểu Hắc thì vỗ nhẹ đầu nó lẩm bẩm gì đấy rồi lại ngủ tiếp.
Chu Nhất đứng im, bất giác hít thở khẽ khàng. Anh dịch tới trước sô pha, căn chuẩn người nằm trên ghế, nhấn cửa trập.
Phương Trình Vũ liền tỉnh dậy. Trong đầu cô có lẽ chỉ một giây lóe qua, nhưng lại câu lên ký ức dày nặng.
Trước khi mới vào, tất cả phải chụp ảnh, mỗi người cầm một tấm bảng và đều không cười. Cô đứng xếp hàng ở cửa, giống vô số kiểu tình huống có thể khác, chẳng hạn ngồi ở cửa đợi được gọi số khám bệnh, hay thời gian chờ đợi sau giờ ăn, nhưng nào có loại cảm giác chờ đợi tương tự nhục nhã thế này. Đến lượt cô chụp ảnh, cô cầm tấm bảng, họ tên và ngày tháng, ngắn gọn lại vừa vặn để chú thích cho cô. Ảnh của Phương Trình Vũ không ngoại lệ, hệt vô số lần chụp ảnh, cười một cái nào:'cà tím', trên ảnh thẻ sinh viên, ảnh thẻ nghiên cứu, ảnh gia đình, chụp đầy tháng, ảnh sinh nhật, đều giống nhau. Không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng có gì vui, chẳng có nụ cười.
Phương Trình Vũ thả tay, Tiểu Hắc liền nhảy lên. Chậm rãi ngồi dậy, cô dùng cái buộc tóc xấu xí màu đen buộc gọn tóc vào. Chu Nhất không biết nên nói sao.
"Xin lỗi." Anh mấp máy môi.
"Tại sao anh phải chụp tôi?" Phương Trình Vũ hơi bất ngờ.
Không nên vậy. Cô không nên bất ngờ, mà là tức giận. Cô nên cau mày, ánh mắt phải chếch xuống một chút. Tức giận tốt hơn nhạt nhẽo vô vị

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play