Dịch: Nguyễn Hạ Lan


***
Nơi đây rất quen thuộc, chẳng khác gì chạm vào cái rốn của bản thân là tìm thấy bụng của mình, ở đó lưu lại một ấn ký xấu xí. Phương Trình Vũ chóng mặt một hồi, cô dặn đi dặn lại bản thân cho dù đối diện với khủng long cũng phải cõng Chu Nhất chạy trốn. Nhưng cô yếu ớt hẳn đi hệt một chùm sáng tới đây thì sắp tắt.
Dư Lương dừng xe trước của nhà tù. Phương Trình Vũ thẫn thờ nắm tay Chu Nhất, cô lại biến thành một cây gậy chống có trách nhiệm. Chu Nhất kéo cây gậy chống này bước vào ký túc xá của mình.
"Phương Trình Vũ!" Đèn hành lang lập lòe ngay cả lúc ban ngày. Chu Nhất duy trì tốc độ dưới chân không thay đổi: "Phương Trình Vũ, em không phải là cô gái nữa rồi, đúng không?"
Âm thanh nhẹ nhàng bay vào trong tai Phương Trình Vũ, cô đờ đẫn gật đầu, chợt bật cười, lộ ra cả hàm răng.
"Chu Nhất, làm sao giờ? Cho dù không phải cô gái nhỏ thì thế nào? Em muốn về nhà."
Cô vùng thoát ra khỏi tay của anh, chạy ngay về phía cầu thang đi xuống, nhưng Chu Nhất dùng giọng nói vừa đủ hai người có thể nghe thấy, anh trả lời: "Phương Trình, em đừng chạy trốn nữa được chứ? Anh thích em, anh nguyện ý cho em nhìn thấy tất cả quá khứ của anh."
Cô không chạy ra khỏi tầng lầu ký túc xá ấy mà ngơ ngẩn ngồi trên bậc cầu thang đầy bụi bặm, cả người không còn sức lực nhìn chằm chằm ánh đèn nhấp nháy trước mắt. Cô thể không cần đối diện không? 'Em sợ, tại sao anh phải ép em đối diện?' Cho nên Phương Trình Vũ nên nhanh chạy trốn thôi, cô rất giỏi chạy trốn, nhưng bây giờ cô đã chạy mệt rồi.
Chu Nhất đứng im tại chỗ không lên hay xuống cầu thang nữa. Anh khép mắt, trong tay là tập giấy vẽ toàn là hình của Phương Trình Vũ. Khép mi là anh có thể có được một Phương Trình Vũ sinh động lưu lại trong tầm mắt của mình.
Mở mắt ra, Phương Trình Vũ của anh chạy thẳng tới trước mặt.
"Em mệt rồi, Chu Nhất!" Cô dùng giọng điệu phát biểu trong lễ hạ cờ nói rằng cô mệt rồi. Chu Nhất đứng ở đó có nghe thấy. Anh nâng cây gậy chống trong tay lên gõ vài cái vào tay vịn cầu thang, nơi ấy phát ra tiếng vang cộp cộp cộp. Phương Trình Vũ cúi đầu nhận ra một trận tiếng cười không thuộc về Phương Trình Vũ. Chu Nhất nghe thấy, lại giơ gậy chống trên tay gõ vào tay vịn mấy lần nữa.
Phương Trình Vũ bất lực đứng dậy, cô phủi phủi mông quần mình, thổi thổi lòng bàn tay, sau đó quay người hướng về phía cầu thang đi lên hát một bài không thành giai điệu. Phương Trình Vũ, mày thật sự sẵn sàng chưa?
"Em sẵn sàng rồi, Chu Nhất. Chúng ta cùng nói lời tạm biệt thôi."
Chu Nhất đứng đấy với hai chân đã tê rần, anh nhịn chua xót trong đôi mắt, lại giơ gậy chống lên gõ vào tay vịn, 'Tôi sắp bắt đầu nói đây'. Anh đem xấp giấy trên tay ném xuống khe hở của tay vịn cầu thang, chúng từ từ bay xuống.
Chu Nhất nghe thấy tiếng Phương Trình Vũ vặn eo và nghe thấy tiếng cô lần nữa ngồi lại.
"Phương Trình Vũ, trước kia anh là một nhà báo. Em là đối tượng của bài phỏng vấn đầu tiên trong cuộc đời anh. Sau khi em bị bắt, anh luôn đúng giờ tới nhà tù nhìn em. Khi ấy hai chân anh vẫn lành lặn, có bạn gái, có sự nghiệp."
Phương Trình Vũ nhặt một tờ giấy màu xám lên, lúc trước cô rất ngây thơ cho rằng vẽ vời đều là món quà tốt nhất cho người yêu thương nhất. Nhưng cô quá đen, không thích hợp để vẽ lên tranh. Cho nên Chu Nhất cũng chỉ có thể vẽ được cái bóng của cô. 274 gầy đét, 274 bẩn thỉu vậy đấy.
"Anh thu thập tất cả về em, mãi đến khi nhận ra em không có bạn bè thì anh bắt đầu đồng cảm với em. Anh cũng đồng cảm chính mình, vậy mà phải dựa vào bóng hình của một nữ phạm nhân để sống. Anh có chứng mất ngủ nghiêm trọng, thường hay nằm trên giường ký túc xá nghe thấy có người đang đọc thơ, đang lớn tiếng trò chuyện. Anh luôn nghĩ bản thân xuất hiện ảo giác, cho đến lúc anh tới thăm chỗ em ở lần nữa. Phương Trình Vũ, em có đang nghe không?"
Phương Trình Vũ nhìn khoảng không gật đầu, tâm trí có tận lực tìm kiếm một người đàn ông, nhưng lọt vào toàn là tù nhân, 189, 103, 583,...274. Cô ho khan vài tiếng, hít vào một đống bụi, đôi mắt khóc sưng chớp chớp, chỗ đó vừa đau vừa ngứa.
"Anh dùng đặc quyền của nhà báo nhân lúc em không có ở đó để đến cái lồng của em. Em thích gọi nó là cái lồng đúng không? Anh phát hiện trong cái lồng của em toàn là sách, thậm chí còn có cả sách Đại số Trung học. Anh cảm thấy tò mò về em, nhưng dấu vết em để lại ít quá. Bạn gái Hạ Vũ của anh, cô ấy đề nghị muốn cùng anh ra nước ngoài chơi, không may xảy ra tai nạn xe hơi. Anh căm ghét thời khắc trước khi chết ấy, tâm trí anh vậy mà hiển hiện bóng hình của em. Trong anh chỉ có day dứt, sau khi cứu cô ấy ra, anh vứt bỏ chiếc xe cứu thương duy nhất. Anh muốn trừng phạt chính mình."
"Nhưng anh nghĩ Trời cao đã trừng phạt anh rồi. Mẹ anh rời bỏ anh mà đi, bạn gái anh rời bỏ anh mà đi, tất cả mọi người rời bỏ anh mà đi! Anh hận em, nếu không phải em xuất hiện, hết thảy điều này đều sẽ không xảy ra. Phương Trình Vũ, em nghe thấy không, anh hận em."
Phương Trình Vũ nhìn bóng lưng trên những tờ giấy kia bị một mảng bóng tối nuốt mất, cô nắm chặt tay mà khóc không ra tiếng. Anh hận em.
"Vì vậy, anh dùng hết các cách, thậm chí để trừng phạt em, anh đi xin cha mình sử dụng mọi mối quan hệ bác bỏ tất cả đơn kháng cáo của em. Anh hận cha anh, ông ta là một bạo chúa nối giáo cho giặc. Anh là một con quỷ, anh chỉ xứng đáng sống trong bóng tối thôi..." Chu Nhất bình tĩnh nói ra lời độc ác nhất trên thế gian. Phương Trình Vũ không chịu nổi nữa, cô òa khóc chạy ra khỏi cầu thang.
Nghe thấy tiếng bước chân cô chạy, Chu Nhất mệt mỏi ngồi phịch xuống cầu thang. Anh không thể giữ em lại, Phương Trình Vũ. Anh chỉ đáng sống cuộc đời cô độc mà thôi, em chạy càng xa càng tốt.
Phương Trình Vũ chạy thoát ra khỏi cái lồng, còn Chu Nhất bị nhốt vào bên trong, anh luôn ở trong cái lồng đó.
"Sao thế? Đại Bính!" Ngồi trong xe. Dư Lương dụi mắt nghi ngờ mình sinh ra ảo giác. Hạng Đạt Bình khóc to, cô ấy lắp bắp nói: "Chị Phương... chị ấy tội nghiệp quá!...."
Khi sợi sức lực cuối cùng của Phương Trình Vũ bị rút sạch, cô lạc đường đứng giữa đám đông. Trên mặt còn vết nước mắt chưa khô hẳn. Cô thật sự đã trở thành một kẻ ngốc. Cô ngốc Phương Trình Vũ ôm chân tướng nặng trịch đi về nhà. Trình Phương và Phương Thạch Trụ bị chặn bên ngoài chân tướng lo lắng khôn nguôi. Phương Trình Vũ trùm cái chăn hoa kín đầu giả bộ lừa mình dối người: Đây chỉ là một giấc mơ thôi.
Từ cô gái trở thành phụ nữ, đau đớn hơn so với tưởng tượng. Phương Trình Vũ trở thành mẹ của Phương Trình Vũ, cô đem bản thân mình sinh ra lại lần nữa. Thế gian trơ trụi khiến cô cảm thấy lạnh giá quá!
*****
"Phương Trình Vũ, quản lý bảo cậu tới chỗ ông ấy một lát."
"Tinh Lệ, hôm nay tớ có hẹn. Buổi chiều cậu trực thay giúp tớ được không, được không mà?"
Phương Trình Vũ làm nũng, lôi kéo cánh tay Triệu Tinh Lệ. Cô đã thích ứng kiểu giọng điệu này, chẳng có gì không thể thích ứng được. Triệu Tinh Lệ lườm một cái, cô nàng vừa oán thán vừa tò mò: "Hôm nay lại là người nào thế? Sẽ không phải là đầu hói nữa chứ, hầu hết đàn ông bây giờ đều hỏng thận đấy, cậu coi mắt chú ý tí..."
Phương Trình Vũ gật đầu lia lịa, dáng vẻ bảo sao nghe vậy. Bộ dạng này lấy được cảm tình rất nhiều người, cô là một Phương Trình Vũ có nhân duyên tốt đấy nhé!
Đã ba tháng trôi qua, hiện tại cô không khác gì bệnh nhân mất trí nhớ. Trình Phương và Phương Thạch Trụ bề ngoài vui vẻ, có điều họ thầm hiểu mà không nói ra, nằm xuống giường lại rất lo âu. Tính tình Tiểu Vũ thay đổi lớn quá khiến lòng họ trống rỗng, sắp xếp đối tượng nhưng Phương Trình Vũ đều không vừa ý. Hôm ấy, anh chàng tác giả tàn phế kia rốt cuộc đã nói gì? Hai ông bà hy vọng con gái có thể nhanh chóng trở lại là Phương Trình Vũ ngốc nghếch trước đây.
Phương Trình Vũ tới phòng làm việc của quản lý, cô gặp được Giang Nham. Giờ Giang Nham yêu chó như mạng sống, đến đâu cũng phải dẫn theo Betty. Cô ta đem tất cả tình yêu dạt dào của người mẹ dành trọn cho cún con, khiến ai cũng lo lắng nghĩ lỡ con cún mà biến mất sẽ không sụp đổ đấy chứ.
Phương Trình Vũ cúi đầu, thuận theo ánh mắt trông thấy Giang Nham, cô kêu lên: "Giang tiểu thư!"
Bettty của Giang Nham gâu gâu mấy tiếng, ông quản lý đau đầu sai Phương Trình Vũ mang con chó đi, bảo rằng mình và Giang Nham có vài việc cần nói, mà bản thân lại dị ứng với lông chó. Giang Nham cũng mỉm cười cất lời: "Tiểu Phương, người khác chị đều không yên tâm, em từng thay Chu Nhất chăm sóc chó nên có kinh nghiệm." Phương Trình Vũ ngoan ngoãn nhận lấy Betty đáp: "Giang tiểu thư, chị yên tâm ạ!", song trong tay cô lại toàn là mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ trước mắt này có liên quan với người kia, nghĩ tới mà dây thần kinh cô cũng nhức nhối. Con chó vốn muốn tặng cho cô hiện tại sao rồi? Dù rằng nhớ con cún thế đấy, nhưng cô lại cảm thấy kinh tởm. Một ác quỷ vậy mà lại nuôi một cún con hệt thiên sứ bé nhỏ. Phương Trình Vũ ôm Betty ngồi ngẩn người trên chiếc ghế ở cửa thư viện.
Một cặp đôi gần đấy đang chuyện trò. Phương Trình Vũ sực tỉnh.
"Phương Trình Vũ! Đúng là em rồi!" Hoàng Quân dắt một nữ sinh đại học đi tới.
Cô hơi mất tự nhiên đứng dậy.
"Hoàng Quân, anh trở lại rồi à?" Phương Trình Vũ nở một nụ cười tiêu chuẩn với Hoàng Quân, anh ta xấu hổ gật đầu. Cô gái bên cạnh anh ta lịch sự lên tiếng: "Em chào chi!" Kiểu tình huống này, Phương Trình Vũ quên cả quan hệ của mình và Hoàng Quân, cô phóng khoáng cất lời chào hỏi với cô gái ấy. Hoàng Quân ngại ngùng giới thiệu: "Đây là bạn gái của anh, sinh viên đại học XXX."
Phương Trình Vũ 'À' một tiếng: "Chúc hai người hạnh phúc ạ!" Có lẽ trên thế gian này, có những người nhất định hạnh phúc, cũng có những người nhất định vấp ngã trên đường đời. Cô buồn bã tạm biệt Hoàng Quân rồi trở về phòng làm việc của quản lý.
Giây phút đẩy cửa ra, cô nghe thấy Giang Nham hào hứng nói với quản lý: "Tôi có một người bạn trình độ văn chương rất tốt, chân anh ấy hơi bất tiện chút, nhưng tôi có cách mời anh ấy tới."
Quản lý lưỡng lự hỏi: "Hoạt động lần này cần tác giả có sách mới xuất bản mới được. Anh ấy có tác phẩm mới không?"
Giang Nham lập tức đáp 'Tất nhiên là có rồi: "Nghe nói là một bài phỏng vấn gì đấy, dù sao hình thức tương đối mới mẻ."
Phương Trình Vũ cứng ngắc, cô thả Betty ra, mau chóng chạy tới phòng vệ sinh ôm lấy mặt. Ba tháng, tại sao cô vẫn khó chịu hệt ngày đó vậy? Chu Nhất, anh đúng là một con quỷ.
Chiều hôm ấy, Phương Trình Vũ sửa soạn tốt cảm xúc của bản thân chuẩn bị đến chỗ hẹn để gặp 'Người đàn ông thành công'. Mỗi lần trước khi cô xuất phát, Trình Phương đều căn dặn cô nhất định phải nói năng khéo léo. Lần nào cô cũng đáp 'vâng ạ'. Khó hiểu là các đối tượng đều phản hồi lại rằng tất cả mọi thứ về Phương Trình Vũ rất tốt, chỉ cảm thấy lòng cô bất ổn, không có kế hoạch kết hôn với ai hết.
Dư Lương xem như đã hiểu rõ cái gì gọi là tan vỡ. Gã ngồi trong nhà hàng dùng bữa cùng Hạng Đạt Bình. Sau đó xa xa, gã nhìn thấy Phương Trình Vũ cột tóc xách theo một chiếc túi vội vàng bước vào cửa ngồi xuống trước mặt một người đàn ông chỉ có thể nhìn rõ bóng lưng. Gã nhớ tới sinh hoạt vốn dĩ bình thường lại trở nên bất thường của Chu Nhất mấy ngày nay, sợ khủng khiếp: "Đại Bính, người kia có phải chị Phương của em không?" Dư Lương xoay người, Hạng Đạt Bình liền trông thấy Phương Trình Vũ. Cô ấy không nén nổi nỗi buồn trào dâng: "Chị Phương bất chợt ở cùng anh Chu Nhất, cảm thấy họ vô cùng oanh liệt, sau đó chia tay thì vô cùng thê thảm. Dư Lương chúng mình phải giúp họ một tay, anh thấy thế nào?"
Dư Lương hỏi: "Em không cảm thấy tò mò à? Lý do họ có thể đột ngột chia tay ấy?"
Dư Lương thật sự tò mò muốn chết, đáng tiếc Chu Nhất chính là miệng vàng khó mở. Phỏng chừng cũng không thể hỏi ra nguyên do từ Phương Trình Vũ, nhưng chọc vào vết thương của người ta thì không có đạo đức. Gã nghĩ hai người này nhất định còn hy vọng, nom Chu Nhất cùng ăn cùng ngủ với cún con trong nhà mỗi ngày thì biết. Gã bèn bàn bạc với Hạng Đạt Bình: "Chúng ta nghĩ một cách để họ ở bên nhau đi!"
Ngay vào lúc này, Giang Nham gọi điện thoại cho Dư Lương. Cô ta hỏi làm sao mà Chu Nhất cứ không nhận điện thoại của cô ta, nói rồi liền cho Dư Lương biết chuyện mời Chu Nhất đến thư viện. Dư Lương cười hỏi cô ta: "Ghi chép á? Ghi chép gì?" Hạng Đạt Bình dùng khẩu hình bảo luôn 'Có thể là nửa tập bản thảo anh Chu Nhất đưa cho anh đấy.' Dư Lương gật đầu, gã giơ một ngón cái lên với Hạng Đạt Bình rồi cúp máy.
"Thế nào?"
"Anh tới biệt thự trước đã, em ở lại phá hoại đi. Cụ thể ra sao em biết chưa?" Dư Lương chỉ vào hai người đang vui vẻ ở chiếc bàn kia và hỏi Hạng Đạt Bình, cô ấy ngầm hiểu, gật đầu với Dư Lương.
Cuộc sống hàng ngày của Chu Nhất rất đơn giản: rời giường cho chó ăn cơm, mình ăn cơm, gõ chữ. Mỗi lần chó con cất tiếng kêu đầy sức sống, anh lại nhắc tỉnh bản thân, chỉ cần duy trì thực phẩm cần thiết con người và động vật đều có thể sống rất tốt như nhau. Dẫu, hiện tại anh mở máy tính đối diện với màn hình trống trơn cả nửa ngày cũng không gõ ra nổi một chữ, nhưng anh vẫn cảm thấy thế này tốt lắm rồi. Còn sống là tốt rồi.
Sau khi Dư Lương về tới thự, làm gì cũng nhẹ nhàng. Gã biết bình thường giờ này Chu Nhất chắc chắn ở trong phòng riêng nên bắt đầu ngẫm nghĩ lần trước mình tiện tay để xấp bản thảo kia ở đâu nhỉ. Giang Nham bảo đã liên hệ được với nhà xuất bản thích hợp chỉ thiếu một phần bản thảo này là có thể tìm được lý do chính đáng để quản lý thư viện sắp xếp Phương Trình Vũ trở thành trợ lý cho buổi tọa đàm của nhà văn. Dư Lương tìm khắp trong thư phòng, phòng khách, thậm chí thùng gạo trong bếp cũng lục một lượt. Gã ngồi xuống sô pha thở hổn hển, nhớ lại chuyện hôm ấy.
Bản thảo bị nhét vào trong hộp giày từ trước, như vậy hẳn là đã bị Chu Nhất lấy ra. Cho nên rất có khả năng ở trong phòng Chu Nhất, có điều cũng không loại trừ tủ giày. Dư Lương mở tủ giày chỗ kia lần nữa, quả nhiên phát hiện hộp giày quen thuộc ấy. Gã nhấc nắp hộp ra, bản thảo bình yên vô sự vẫn nằm bên trong. Gã khẽ khàng rời khỏi biệt thự, lái xe tới phòng làm việc của Giang Nham.
Thanh toán hóa đơn xong, Hạng Đạt Bình dần dần tiếp cận bàn của Phương Trình Vũ. Phương Trình Vũ bận rộn trả lời các câu hỏi của đối phương, lần nào cô cũng phải dùng một lý do qua loa che đậy nguyên nhân tại sao mình chưa học hết Đại Học. 'Không phải bởi ngồi tù', cô mà nói thế thì buổi coi mắt kết thúc luôn.
"Tôi vì chuyện trong nhà mà chậm trễ việc học đại học." Phương Trình Vũ nói vậy, đối phương cũng gật đầu.
"Ôi, chị Phương! Trùng hợp quá!" Hạng Đạt Bình tiến lên trước giả vờ tình cờ gặp gỡ: "Sao chị cũng không tới biệt thự thăm bọn em ạ, Dư Lương cứ nhắc tới chị mãi, cứ bảo sao chị và anh Chu Nhất bỗng nhiên không liên lạc nữa."
Phương Trình Vũ quẫn bách, phản ứng quá mạnh làm đổ cả cốc nước văng ướt váy của mình. Hạng Đạt Bình rút khăn giấy ra, ngại ngùng cười nói với đối tượng coi mắt đầu đã sắp trở nên hói trọi: "Con người chị Phương tôi tốt lắm, anh đừng thấy chị ấy không thích chuyện trò, chị ấy nói rất nhiều với chúng tôi đấy. Bạn của chồng tôi đặc biệt thích chị ấy, anh ấy cả ngày ôm con cún tặng cho chị Phương, thậm chí ăn ngủ đều không rời luôn."
Người đàn ông đầu tóc lưa thưa đáp 'vậy sao?', tiếp đó Hạng Đạt Bình vờ vịt tỏ vẻ cực kỳ tò mò tự nói tự nghe: "Vốn dĩ em tưởng hai người có thể ở bên nhau đấy." Phương Trình Vũ hận không thể lao ngay ra cửa, cho đến khi người đàn ông sắp hói giả bộ nhận điện thoại rời đi trước thì bả vai ngay ngắn của Phương Trình Vũ bấy giờ mới sụp xuống.
"Chị Phương, hai bác trong nhà muốn chị có thể tìm được đối tượng ngay lập tức à? Chuyện của anh Chu Nhất lần trước, sau đó Dư Lương nói cả với em rồi. Về sau hai người tiếp tục làm bạn bè cũng được mà, rảnh rỗi chị tới thăm chúng em được không chị?"
Phương Trình Vũ gật đầu, cô cũng giả vờ mình có chuyện phải đi trước. Hạng Đạt Bình thở dài trông theo bóng lưng cô. Mỗi người đều muốn làm nguyệt lão kéo sợi chỉ đỏ, nhưng sợi chỉ đỏ đưa cho chị lại muốn cắt đứt, trên đời e rằng chỉ có một mình chị thôi, Phương Trình Vũ ạ.
Bộ dạng Giang Nham hiện giờ còn tẩu hỏa nhập ma sâu hơn cả Chu Nhất. Dư Lương thấy con cún mặc một tấm rèm cửa sổ thì phán đoán như vậy. Gã ngồi trước mặt Giang Nham đưa hộp giày cho cô ta. Giang Nham đặt Betty lên đầu gối, mở nắp hộp giày lấy xấp bản thảo ra xem.
"Anh đã đọc chưa? Bản thảo này trước kia Chu Nhất còn muốn bảo tôi xuất bản thành sách về sau vô cớ kết thúc. Hôm ấy tôi nhớ ra bên thư viện muốn mở một buổi tọa đàm yêu cầu phải có tác phẩm mới, tôi thấy Chu Nhất rất phù hợp." Giang Nham việc mình mình làm cứ vừa nói vừa đọc.
Dư Lương xem như Giang Nham và Chu Nhất rõ thật là người qua đường, gã thử thăm dò, hỏi: "Cô biết chuyện của lão Chu và Phương Trình Vũ không?"
Giang Nham rút ra từng trang bản thảo, dừng động tác trong tay như phát hiện ra điều gì đó, vô ý thốt lên: "Sao cơ?"
Dư Lương đem chuyện của hai người thêm mắm thêm muối kể lại một lượt cho Giang Nham nghe.
Cô ta cau mày, cảm thấy ngay có gì đó sai sai: "Ở đây có vấn đề. Nếu thật sự Tiểu Phương và Chu Nhất quen biết vậy tại sao trước kia anh cũng không biết?"
Dư Lương liền vỗ tay một phát khen Giang Nham thông mình, gã bảo mình nghi ngờ Chu Nhất sớm đã biết Phương Trình Vũ, còn Phương Trình Vũ không biết Chu Nhất, như vậy mà nói tất cả đều hợp lý. Giang Nham lại hỏi, thế Chu Nhất làm sao có thể biết Phương Trình Vũ, Dư Lương không thể trả lời. Giang Nham tỏ vẻ mình đã biết đại khái là chuyện gì, cô ta bảo Dư Lương về trước để việc còn lại cho cô ta sắp xếp.
Dư Lương nửa tin nửa ngờ rời đi, Giang Nham quay về chỗ ngồi lần nữa cầm bản thảo lên đọc, vừa đọc vừa cảm thấy buồn cười: "Chu Nhất à, anh che giấu lâu vậy cũng không khổ sở sao?" Nhìn chằm chằm vào chữ 'Vũ' xuất hiện trên mỗi trang giấy, Giang Nham rút điện thoại ra.
Sau khi nhận xong cuộc gọi, Giang Nham càng thêm hối tiếc, cô ta khẽ nói với Betty: "Tại sao không ai bằng lòng cho tao một phần kiên nhẫn vậy?" Bản thân không nhìn nhầm, Chu Nhất là một người đàn ông tốt, nhưng cô ta chỉ có thể giúp được bấy nhiêu thôi: "Phải không, Betty!" Betty gâu một tiếng. Giang Nham thấy hơi buồn, nhiều chuyện quanh quanh quẩn quẩn thế này mà không mở ra được cánh cửa tình cảm bị khóa ấy. Mọi người toàn là kẻ ngốc, tới gần hiệu quả của việc xử trí theo cảm tính, người yêu cũng bị đẩy càng lúc càng xa.
(Tác giả: Chu Nhất, anh đáng chết! Giang nham nghĩ vậy đấy!
Kết thúc rồi! Tung hoa ! Thở một hơi!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play