Dịch: Nguyễn Hạ Lan


***
Về tới nhà Phương Trình Vũ mới cảm nhận rõ sự mệt mỏi của việc chạy đi chạy lại. Cô xê dịch gối đầu một chút - vừa vặn có thể trông thấy góc độ tầng lầu 15. Nhìn khung cửa sổ tối om kia, Phương Trình Vũ nhanh chóng thiếp đi. Trong giấc mộng, cô lần nữa mơ thấy đoạn chân bị cắt của Chu Nhất, tròn vo. Cô mơ thấy mình thay quần áo bệnh nhân cho anh trong nhà vệ sinh của bệnh viện, ngón tay không cẩn thận đụng vào da anh, rất trơn nhẵn, giống phần trên của cái chân bị cắt, nhưng chỗ đó lại đang băng bó một thứ lạnh lẽo chẳng thuộc về anh. Trong mơ, cô đau lòng tháo cái chân giả màu trắng xuống, lặng lẽ dùng xe lăn đưa Chu Nhất tới giường bệnh.
Sau một thời gian, Phương Trình Vũ nhận được cuộc điện thoại tới từ Hoàng Quân. Anh ta nói muốn mời cô đi xem phim, hẹn vào hai giờ chiều. Cô không biết từ chối thế nào, nghĩ lúc đó Chu Nhất chắc hẳn đã ngủ trưa cô liền nhận lời. Hoàng Quân có vẻ rất phấn khởi, giọng anh ta trong điện thoại thoáng run run vui sướng.
Chu Nhất ăn xong bữa trưa thì sẽ về phòng ngay. Phương Trình Vũ ngập ngừng hồi lâu rồi nói với Chu Nhất đang đứng lên định rời đi:
"Chu Nhất, chiều nay tôi muốn ra ngoài."
Anh như thể đột nhiên được nhắc tỉnh điều gì: "Đưa quyển sổ của cô cho tôi xem được chứ?"
Phương Trình Vũ cầm cuốn sổ trên sô pha đưa cho anh. Anh ngồi lại chỗ ăn cơm, chăm chú lật xem.
'Tôi nghĩ anh ấy đang khoe sức, nhưng tôi lại không cảm nhận được sự miễn cưỡng của anh ấy, không cau mày, không đỏ mặt hoảng loạn, chỉ có...'
'Chẳng rõ tại sao tôi để ý tới chiếc gậy màu đen của anh ấy, rất giống một kẻ câm...'
'Hoặc mối quan hệ của người phụ nữ xinh đẹp kia và anh, có lẽ là bạn bè rất thân...'
  "...2012.7."
'Có khoảnh khắc linh hồn tôi thoát ra, hệt quá khứ ở nơi đó tôi cũng từng như vậy. Linh hồn bay khỏi cơ thể, và tôi đang nhìn tôi máy móc cử động...'
'Anh ấy chung sống hòa bình với hỗn loạn xung quanh, tôi tin chắc ném bừa anh ấy tới đâu cũng được, thậm chí anh ấy sẽ bảo con hổ ngồi xuống đối diện với mình...'
"...7.2012."
Chu Nhất nghiêm túc đọc xong nhật ký của cô tựa đọc một quyển sách. Bỗng nhiên lại lật giở về trang trước, chỉ vào một đoạn chữ ngắn, anh hỏi Phương Trình Vũ đang đứng bên cạnh: "Cô thường hay vậy không? Xuất hồn ấy."
Phương Trình Vũ rơi vào trầm lặng.
"Chỗ này ở đâu, dẫn tôi đi được không?"
Phương Trình Vũ mở miệng khẽ đáp: "Tôi xin lỗi."
Ánh mắt luôn dừng lại trên ngón tay xanh nhợt của Chu Nhất, chẳng khác gì anh đang chạm vào một phần cơ thể của mình.
"Cô đã lừa tôi, Phương Trình." Cuối cùng Chu Nhất đóng cuốn sổ ghi chép, lạnh nhạt nói.
"Tôi xin lỗi." Phương Trình Vũ cảm thấy mình không nên đi xem phim, như thế có lẽ Chu Nhất sẽ không nhớ tới việc xem sổ ghi chép của cô.
"Tôi từng làm chuyện rất xấu hổ, nhưng hiện giờ tôi không muốn để người khác biết." Không muốn cho anh biết đâu.
Chu Nhất đứng dậy, không nhìn cô, "Cô muốn viết gì cũng được." Anh tự mình chống chiếc gậy màu đen về phòng, bỏ lại Phương Trình Vũ rầu rĩ rời đi.
Ngoài rạp chiếu phim.
"Tiểu Phương, ở đây."
Hoàng Quân đã không thể đợi được nữa, anh ta vẫy tay với cô, tay kia cầm bắp rang và nước ngọt, chẳng còn dáng vẻ mất tự nhiên của lần đầu gặp mặt.
Phương Trình Vũ thấy xấu hổ, tuổi của cô không tán thành với những điều này, bỏng ngô, xem phim, nước ngọt đã ở lại sau lưng cả rồi. Đặc biệt, hiện tại cô không hứng thú lắm. Cô bị chiếc xương cá mắc trong cổ họng, Hoàng Quân không giúp cô lấy ra được.
"Hoàng Quân, em có lời muốn nói với anh."
Hoàng Quân ngại ngùng vò đầu: "Vào trong trước đã rồi hãy nói."
Hầu hết mọi người đều đi có đôi. Hoàng Quân xem phim rất say sưa, mỗi lần tới đoạn gay cấn thì anh ta sẽ vốc một nắm bắp rang to, uống một ngụm nước ngọt lớn. Phương Trình Vũ ngồi im, cô nghĩ bộ phim chẳng hấp dẫn chút nào, người trong phim bất kể khóc hay cười cũng không liên quan đến cô.
"Hoàng Quân." 
"Ha ha ha, cười chết mất... Vừa nãy em gọi anh à?"
"Hoàng Quân, em hai tám tuổi rồi."
Hoàng Quân dừng nhai bỏng ngô, anh ta quay sang nhìn Phương Trình Vũ, hồi lâu mới phun ra một câu: "Anh tưởng chúng ta thích nhau."
"Hoàng Quân, em đã hai tám tuổi."
"Anh biết, anh biết. Thím anh đã nói với anh... Chẳng phải phải cũng ba mươi rồi đấy thôi." Anh ta buồn bực bỏ bỏng ngô và nước ngọt xuống, nhìn cô gái đen nhẻm trước mắt.
"Cho nên chúng ta đừng lãng phí thời gian thế này." Phương Trình Vũ ngưng một tẹo rồi nhìn đôi mắt Hoàng Quân phát sáng, nói tiếp: " Những thứ này không hợp với chúng ta."
Phương Trình Vũ nói 'chúng ta', cô cũng không biết tại sao có thể gọi là 'chúng ta'. Nhất định phải là số nhiều mới yên tâm. Họ cùng loại, cùng loại thì có thể an tâm ở bên nhau. Giọng điệu của Phương Trình Vũ gần như kiên định khiến Hoàng Quân muốn kéo cô rời đi ngay lập tức, nhưng rốt cuộc anh ta cảm thấy phí tiền vé, nên cuối cùng nhanh chóng nhai nhai vụn bỏng trong miệng và ngồi lại, yên tâm xem tiếp phim.
"Anh biết, cơ mà lần này tới thì ăn xong mấy thứ này hãy đi, sắp hết phim rồi." Hoàng Quân vừa nói vừa đẩy tất cả đống đồ ăn về bên phía Phương Trình Vũ.
Cô nghĩ nếu Chu Nhất có thể dễ lấy lòng giống Hoàng Quân thì tốt, không biết anh ấy thức dậy chưa.
Trong căn hộ của Chu Nhất.
Anh gọi một cú điện thoại cho Dư Lương. Dư Lương vui mừng không thôi: "Người anh em đã hoàn thành?"
"Tôi muốn gặp mặt nói trực tiếp."
"Đương nhiên, đương nhiên."
Sau khi Dư Lương tới thì trông thấy Chu Nhất vẫn mặc áo ba lỗ và quần ngủ ngồi trên sô pha đợi gã, rèm cửa sổ cũng không kéo ra. Dư Lương vừa đặt mông ngồi xuống cạnh Chu Nhất vừa bỡn cợt cười đùa: "Người anh em, ông vẫn thích thể loại nhịp điệu màu đen này. Thế cô giúp việc Châu Phi nhỏ bé không sợ hả?"
Chu Nhất mặc kệ Dư Lương.
"Đâu, lấy ra tôi đọc xem nào!" Dư Lương hào hứng nói.
Từ sau lưng, Chu Nhất lấy ra một xấp giấy được đóng tử tế đưa cho Dư Lương. Dư Lương đang tính bật đèn thì Chu Nhất bỗng lên tiếng: "Anh cầm về mà đọc. Tôi chỉ viết có một nửa."
"Tôi bảo ông thế nào... Thôi, bỏ đi! Làm nghệ thuật đều thế cả."
Trong bóng tối, hai người đàn ông im lặng mấy phút.
"Lần trước ông đừng để bụng. Tên Vu Kiếm Phi thiếu đòn ấy lại có thể dẫn theo Hạ Vũ tới, tôi cũng không ngờ ông sẽ đến. Xin lỗi nhé, người anh em." Dư Lương thân thiết nói.
"Sau này có chuyện tôi sẽ gọi cho anh, như lần này ấy." Chu Nhất dựa vào thành ghế, nhắm mắt, đáp.
Lại là một hồi im lặng. Trong bóng tối, đôi mắt Dư Lương không thể bắt được bất cứ thứ gì có ánh sáng.
"Gì nhỉ, giúp việc Châu Phi đâu?" Dư Lương tìm chyện để nói.
"Cô ấy ra ngoài rồi."
"Vậy tôi ở lại ăn bữa cơm tối, giữ cửa cho ông!"
"Cô ấy nấu ăn không ngon đâu." Chu Nhất cảm thấy nhức đầu.
"Thế thì tôi càng phải ở lại nếm thử." Dư Lương hào hứng.
Phương Trình Vũ quay về thì bắt gặp ông chủ trước của mình đặt gối đầu lên đùi Chu Nhất. Chu Nhất nhắm mắt không biết có ngủ hay không.
Dư Lương căn bản vẫn thức, gã nghe thấy tiếng động liền ngồi ngay dậy, hớn hở đi vào bếp.
"Tiểu Phương à, cô mua món ngon gì đấy?"
"Món nhà thường ăn thôi." Phương Trình Vũ đang thả mấy miếng khoai môn và xương ống vào trong nồi áp suất, đổ nước tương và thêm chút gừng sợi.
Dư Lương ở trong phòng bếp mó chỗ nọ ngó chỗ kia: "Không có phụ nữ sao thành một ngôi nhà được.Tiểu Phương, cô bảo có đúng không?"
Phương Trình Vũ hơi đỏ mặt, đáp: "Ông chủ, ông ra ngoài đợi trước đi ạ."
"Được! Vậy sân nhà của cô, kẻ không phận sự cấm không cho vào, được chưa. Tôi đi tìm lão Chu đây!"
Dư Lương đi ra ngoài.
Phương Trình Vũ nghĩ sao lại có người gọi Chu Nhất là 'lão Chu' chứ, rõ ràng anh không già như vậy mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play