"Nhan Tiêu, hắn làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao rời khỏi?"

Lạc Tử Tịch nhìn Lăng Dịch Hằng thống khổ nằm trên mặt đất, nội tâm vẫn có chút không đành lòng, tuy rằng Lăng Dịch Hằng nhiều lần làm ra hành vi khiến người khinh thường, thế nhưng nàng không phải người vô tình. Mặc kệ ai đúng ai sai, không quản nguyên nhân mọi chuyện là gì, chung quy không muốn truy cứu cái gì nữa. Giữa người và người liên lụy quá nhiều, truy cứu tiếp cũng không xong.

"Giao cho cảnh sát đi, để cảnh sát xử lý."

Lạc Tử Tịch đề nghị.

"Mặc dù ta rất muốn phế bỏ hắn, nhưng sẽ nghe lời ngươi, đem hắn giao cho cảnh sát, động thủ phế hắn sẽ làm bẩn tay ta."

Nhan Tiêu thật muốn giết người, thế nhưng nàng cũng biết người giết không được, hiện tại hành vi của Lăng Dịch Hằng đã gây nên tội, hơn nữa, chính hắn ghi lại hành vi phạm tội của hắn. Nhan Tiêu đi tới cầm lên máy quay nhìn xem, xác thật đầy đủ chứng cớ khởi tố Lăng Dịch Hằng. Đem những thứ này giao cho cảnh sát, ngục giam trong cục cảnh sát thỏa mãn chứa chấp hắn.

"A!"

Lạc Tử Tịch kêu một tiếng sợ hãi, sau đó cảm giác thân thể mất đi trọng tâm, thẳng tắp ngã cuống, tiếp đó cổ của nàng bị một đôi tay dùng sức bóp lấy. Lạc Tử Tịch cố gắng giãy dụng nhưng không được, hô hấp càng lúc càng khó khăn, sắp không tìm được không khí hô hấp. Lần đầu tiên nàng nhận thấy được cái chết gần kề.

Lúc nãy nàng đứng bên cạnh Lăng Dịch Hằng, không nghĩ tới Lăng Dịch Hằng vẫn còn khí lực nắm chân nàng kéo ngã, sau đó còn nhào tới trên người nàng bóp cổ nàng. Trong mắt Lăng Dịch Hằng tràn ngập tơ máu phẫn nộ, Lạc Tử Tịch biết hắn thật sự muốn giết nàng, trong mắt Lăng Dịch Hằng đã không còn lý trí, chỉ có đằng đằng sát khí.

Nhan Tiêu kinh ngạc nghe tiếng Lạc Tử Tịch hét lên, nhìn về phía Lạc Tử Tịch, lại phát hiện Lăng Dịch Hằng đang bóp cổ Lạc Tử Tịch, trong lòng cả kinh lập tức phản ứng trở lại, vứt xuống máy quay trong tay vọt tới bên người Lăng Dịch Hằng, hung hăng một cước phỏng đoán đá cho Lăng Dịch Hằng văng ra, nhưng mà Lăng Dịch Hằng tuy rằng chịu đá vẫn là liều chết bóp cổ Lạc Tử Tịch không tha, cùng Lạc Tử Tịch lăn sang một bên. Dường như muốn cùng Lạc Tử Tịch chết chung một chỗ.

Nhan Tiêu thấy dùng chân không thể đẩy ra Lăng Dịch Hằng, hung hăng đá hắn mấy cái Lăng Dịch Hằng cũng không buông tay, lại thấy Lạc Tử Tịch bị siết sắp tắt thở, Nhan Tiêu dùng toàn lực đẩy hai tay Lăng Dịch Hằng ra, tuy không thể rút ra hoàn toàn chung quy vẫn có thể cho Lạc Tử Tịch hít thở một chút.

Lạc Tử Tịch bị Lăng Dịch Hằng bóp đến thần trí sắp tan rã, nàng dùng chân giẫm đạp giãy dụa, lúc Nhan Tiêu kéo tay Lăng Dịch Hằng ra được một chút nàng tìm về một tia ý thức, sau đó chân nàng tùy tiện giãy dụa chạm phải bụng Lăng Dịch Hằng, Lạc Tử Tịch theo bản năng dùng lực đạp một cái, nói thì chậm xảy ra rất nhanh, Nhan Tiêu cũng dùng đầu hung ác đập vào đầu Lăng Dịch Hằng, Lăng Dịch Hằng bị hai người tấn công cùng lúc, bị cả hai dùng lực đẩy ra, lăn một vòng ngã lên một đống tạp vật, "A" một tiếng liền bất tỉnh nhân sự.

Sau khi đem Lăng Dịch Hằng đá văng ra rốt cuộc Lạc Tử Tịch cũng có thể hô hấp, nàng lớn sức hít thở, trải qua một lần sinh tử nàng kinh hãi không thôi. Ngã gục vào lồng ngực Nhan Tiêu, nàng cho rằng nàng thật sẽ chết, loại cảm giác nghẹt thở kia thật sự rất đáng sợ, có thể lại bổ nhào vào lồng ngực Nhan Tiêu, lúc này Lạc Tử Tịch chỉ muốn làm ổ trong ngực Nhan Tiêu, để cho Nhan Tiêu bảo vệ nàng. Thời khắc này, nàng chân chính cảm nhận được quý giá của sinh mệnh.

Nhan Tiêu bởi vì dùng sức cụng đầu vơi Lăng Dịch Hằng nên hơi choáng váng, thế nhưng sau khi lạc tử tịch lấy được tự do, trong nháy mắt nàng liền quên chuyện trước đó, gắt gao ôm lấy Lạc Tử Tịch. Lúc nãy nàng vô cùng sốt ruột, nàng tuyệt không ngờ rằng Lăng Dịch Hằng lại còn sức lực lớn như vậy, mặc dù nàng còn chút khí lực, nhưng nếu muốn sống chết cùng Lăng Dịch Hằng so ra vẫn là nhỏ bé, nếu như không phải nàng đánh trọng thương Lăng Dịch Hằng trước, sợ rằng hai nàng cũng đẩy không ra Lăng Dịch Hằng. Nàng cỡ nào sợ hãi nàng cứu không được Lạc Tử Tịch, ôm lạc tử tịch còn đang phát run nhan tiêu vô cùng tự trách và đau lòng, chính nàng đã nói sẽ cố gắng bảo hộ Lạc Tử Tịch, vậy mà vẫn để cho Lạc Tử Tịch gặp phải kinh sợ.

"Tiêu..."

Lạc Tử Tịch vô lực lên tiếng trong lồng ngực Nhan Tiêu, nàng thật sự sợ. Đôi mắt đỏ như máu của Lăng Dịch Hằng nhìn chằm chằm nàng, Lăng Dịch Hằng bóp cổ nàng khiến nàng hít thở không thông, Lăng Dịch Hằng muốn nàng chết, mùi chết chóc cách nàng gần như vậy, một chân của nàng đã bước vào quỷ môn quan.

"Không sao rồi, không sao rồi, ta ở đây... Ta ở đây..."

Lạc Tử Tịch run lẩy bẩy trong lòng khiến Nhan Tiêu cảm thấy đau lòng, nàng chưa từng gặp qua Lạc Tử Tịch như vậy? Nàng cảm giác được Lạc Tử Tịch sợ hãi, nàng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể gắt gao ôm Lạc Tử Tịch vào lòng, dùng cái ôm của chính mình cho Lạc Tử Tịch cảm giác an toàn.

Nhan Tiêu cứ như vậy ở một chỗ ôm lấy Lạc Tử Tịch, lúc nãy nàng nhìn thoáng qua Lăng Dịch Hằng nằm trên đống tạp vật bất tỉnh nhân sự, không biết là chết hay sồng, nếu như chết rồi cũng tốt, nếu như không chết phỏng chừng bây giờ cũng không thể làm gì. Nàng an tâm ôm Lạc Tử Tịch. qua một lúc lâu Lạc Tử Tịch mới dần dần bình tĩnh lại, hô hấp cũng vững vàng, Nhan Tiêu biết, Lạc Tử Tịch từ hoảng loạn đã bình tĩnh lại.

Quả nhiên, Lạc Tử Tịch rời khỏi ôm ấp của Nhan Tiêu, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía Lăng Dịch Hằng, sau đó nói với Nhan Tiêu:

"Tiêu, hắn... Có phải đã chết hay không?"

Lăng Dịch Hằng không nhúc nhích, nhắm chặt hai mắt, Lạc Tử Tịch hoài nghi Lăng Dịch Hằng chết rồi, nàng... Có phải đã giết người? Vừa nghĩ tới đó, Lạc Tử Tịch cả người run rẩy, nháy mắt liền mềm nhũn xuống.

Mọi cử động của Lạc Tử Tịch đều ở trong mắt Nhan Tiêu, nàng ngăn lại Lạc Tử Tịch ôm vào trong ngực, nàng biết ý nghĩ lúc này của Lạc Tử Tịch, nếu như thật giết người cũng là do các nàng tự vệ, nàng không lo lắng.

"Vẫn chưa chết, chỉ là đã hôn mê, ta qua nhìn một chút."

Nhan Tiêu vỗ lưng Lạc Tử Tịch an ủi.

Nhan Tiêu muốn buông Lạc Tử Tịch ra đi đến nhìn xem, nhưng mà Lạc Tử Tịch gắt gao ôm nàng. Nhan Tiêu biết trong lòng Lạc Tử Tịch vẫn còn sợ hãi, lúc nãy nàng nhất thời bất cẩn để cho Lăng Dịch Hằng phản công. Nàng sẽ không thế nữa, mắt nàng thời khắc chú ý động tĩnh quanh thân, nàng sẽ không để cho Lạc Tử Tịch lại bị thương tổn.

"Không có chuyện gì, ta qua nhìn một chút."

Nhan Tiêu buông ra Lạc Tử Tịch, ở trên trán Lạc Tử Tịch hôn một chút, giúp đỡ Lạc Tử Tịch đứng lên. Nhan Tiêu muốn đi xác nhận một chút Lăng Dịch Hằng chết sống, liền một mình đi thăm dò.

Lạc Tử Tịch sợ hãi đứng lên, còn thỉnh thoảng lùi về sau một hai bước, nàng bây giờ không dám tới gần Lăng Dịch Hằng, nàng thật sợ Lăng Dịch Hằng. Một đòn vừa nãy của Lăng Dịch Hằng thật sự nằm ngoài dự liệu của nàng.

Nhan Tiêu chậm rãi cảnh giác tới gần Lăng Dịch Hằng, thật ra nàng cũng sợ Lăng Dịch Hằng bỗng dưng mở mắt nhào tới. Từ từ tới gần, Lăng Dịch Hằng không có phản ứng gì, Nhan Tiêu để tay trước mũi Lăng Dịch Hằng, vẫn còn cảm nhận được chút ít hô hấp vô lực. Nhan Tiêu thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hôn mê mà thôi. Nhan Tiêu kiểm tra toàn thân Lăng Dịch Hằng một chút, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, là một cành cây khô đâm vào người hắn. Có lẽ cành cây ăn quả nông hộ chặt bỏ, mặt trên có một chút vết máu. Nhan Tiêu cảm thấy chính do cành cây to bằng hai ngón tay này làm Lăng Dịch Hằng hôn mê.

"Sao... Thế nào rồi."

Lạc Tử Tịch khiếp nhược từ xa hỏi. Nàng một bước cũng không dám tiến lên. Sợ, thật sự sợ hãi, từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng sợ hãi như vậy. Giờ này còn có thể đứng ở đây nói chuyện, đã là nàng nỗ lực biểu hiện ra sự kiên cường. Nếu như không có Nhan Tiêu ở đây, giờ khác này chắc nàng đã bị hù chết.

"Còn có chút hô hấp, chưa chết, bị cành cây tổn thương từ phía sau, có vẻ như... Có vẻ như bạo cúc."

Nhan Tiêu nuốt một ngụm nước bọt nói ra.

"Há, A?"

Nghe được Lăng Dịch Hằng không có chết, tâm Lạc Tử Tịch thả lỏng, thế nhưng nghe hết câu nói sau đó của Nhan Tiêu không khỏi đồ mồ hôi, chuyện này... Lạc Tử Tịch kinh ngạc nhìn Nhan Tiêu còn đứng bên người Lăng Dịch Hằng, sau đó không có động tĩnh nhìn Lăng Dịch Hằng, nàng còn chưa dám tưởng tượng ra từ ngữ sau đó của Nhan Tiêu.

Phía sau Lăng Dịch Hằng bị cành cây làm bị thương cũng quá đúng chỗ, Nhan Tiêu cảm khái, sau đó tìm kiếm di động từ trên người Lăng Dịch Hằng, di động hai nàng sớm bị Lăng Dịch Hằng ném đi. Nàng cũng đoán mò trên người Lăng Dịch Hằng có thể có di động mà thôi, không nghĩ tới thật là có. Mặc dù màn hình di động nứt nát nhưng miễn cưỡng còn nhìn ra được một chút tín hiệu yếu ớt, hơn nữa phím bấm còn có thể sử dụng.

Nhan Tiêu thử gọi cho Triệu đội trưởng, cuộc gọi được kết nối. Điều này làm cho nhan tiêu mừng rỡ như điên. Nàng không biết bây giờ cả hai đang ở đâu, phỏng chừng cách địa phương hai nàng tản bộ không xa, đại khái báo vị trí rồi đem mọi chuyện đại thể nói qua. Để Triệu đội trưởng cấp tốc phái người tìm đến đây.

Nhan Tiêu nhìn thấy Lăng Dịch Hằng bị vậy đã chấn động kinh ngạc không thôi, ôm Lạc Tử Tịch ở tại chỗ đó. Nàng cảm thấy vẫn nên ở đây chờ người tốt hơn, bên ngoài rừng núi hoang vắng, không biết Lăng Dịch Hằng bắt cả hai đi bao xa. Nếu như xông loạn ra ngoài có thể sẽ bị lạc đường. Mặc dù tay Lạc Tử Tịch cần phải trị liệu gấp nhưng mà Lăng Dịch Hằng còn chưa chết. Nàng rất muốn đem Lăng Dịch Hằng quăng ra ngoài cho chó hoang ăn, ngẫm lại vẫn là quên đi, chẳng mấy chốc sẽ có người đến.

"Tiêu, ta cho rằng ta sắp chết."

Kỳ thật chờ đợi là một chuyện rất dằn vặt, đặc biệt sau một phen kinh hãi. Nhưng mà Nhan Tiêu ở đây, Lạc Tử Tịch cũng không còn sợ hãi như lúc đầu, bây giờ nàng tựa vào ngực Nhan Tiêu, mặc dù vẫn còn chút kinh sợ nhưng cũng thực an tâm. Vết thương trên tay Lạc Tử Tịch đã cầm máu nên cũng không quá nghiêm trọng. Lạc Tử Tịch đã quên mất đau.

"Xin lỗi, là ta không cố gắng bảo hộ ngươi, từ lúc ngươi ở cùng ta liên tục bị tổn thương, Tịch, thật sự xin lỗi. Ta vẫn luôn nói phải bảo hộ ngươi, vậy mà..."

Nhan Tiêu tự trách, lần đầu tiên Lạc Tử Tịch là vì cứu nàng mà đầu bị thương. Bây giờ Lạc Tử Tịch vẫn vì cứu nàng tay lại bị thương. Nhan Tiêu cẩn thận từng chút nâng lên hai tay Lạc Tử Tịch, tất cả đều là lỗi của nàng, nếu như không phải nàng bất cẩn chuyện ngày hôm nay sẽ không có phát sinh.

"Không có nhưng nhị. Cái này không thể trách ngươi, đừng nói xin lỗi với ta được không? Ngươi không hề có lỗi với ta, ngươi phải bảo hộ ta, lẽ nào ta không thể bảo hộ ngươi sao? Hai nữ nhân chúng ta đừng nói ai bảo hộ ai, chúng ta phải bảo hộ cho nhau. Mặc dù bị thương nhưng mà thật sự không đau, ta chỉ sợ đôi tay này bị phế bỏ ngươi liền không cần ta nữa."

Lạc Tử Tịch tựa vào lòng Nhan Tiêu ung dung nói.

"Làm sao có thể? Mặc kệ ngươi thế nào, mặc kệ đôi tay này ra sao, ta cũng không thể không cần ngươi."

Nghe xong Lạc Tử Tịch Nhan Tiêu gấp gáp nói, cho dù Lạc Tử Tịch không có đôi tay, nàng cũng sẽ không không cần Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch không có đôi tay, nàng vẫn còn đôi tay, coi như nàng là đôi tay của Lạc Tử Tịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play