Nhìn Lăng Dịch Hằng hung tợn rời đi trong lòng Nhan Tiêu sảng khoái. Hừ, kêu hắn tới cướp Lạc Tử Tịch với nàng, mặc dù lúc đầu do nàng không phúc hậu đi cướp lão bà người ta, thế nhưng hiện tại Lạc Tử Tịch là lão bà nàng, đương nhiên chuyện lúc trước có thể hoàn toàn xem nhẹ, Nhan Tiêu xấu xa cho mình một lý do! Nàng chính là nhìn Lăng Dịch Hằng thế nào cũng không thoải mái, không chỉ vì Lăng Dịch Hằng là người đã từng chung gối với Lạc Tử Tịch, quan trọng hơn là vì Lăng Dịch Hằng đã làm Lạc Tử Tịch tổn thương, tuy rằng thương tích lần đó là do Lạc Tử Tịch ngăn chặn thay nàng.
Người nên đi cũng đã đi rồi, tảng đá trong lòng cũng được để xuống. Lạc Tử Tịch nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của nhan tiêu không khỏi kích động trợn trắng mắt. Có điều ngẫm lại vẫn nên quên đi, Hàn Dĩ Nặc còn đang ở đây nàng phải cho Nhan Tiêu một chút mặt mũi, về nhà rồi không nể mặt mũi thế nào cũng được, thế nhưng đang ở trước mặt người ngoài nàng không thể biểu hiện rõ ràng như vậy.
Hàn Dĩ Nặc đến bàn luận công việc, bây giờ mọi việc trong Nhan thị đã xong xuôi, chuyện Lạc Tử Tịch và chồng trước của nàng cũng đã giải quyết, còn lại là chuyện của nàng. Thật ra nàng cảm thấy nàng vẫn nên khéo léo nhanh chóng lánh đi. Có điều, bây giờ Nhan Tiêu đã trở lại nhưng mà tổng tài Nhan thị là Lạc Tử Tịch, vậy ai sẽ nắm quyền? Nói đi nói lại, hai người vốn là một thể với ai thì cũng như nhau. Sau đó nàng đem mục đích lần này đến nói với Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu, ba người thảo luận một phen, cuối cùng vẫn là Nhan Tiêu giải quyết dứt khoát.
"A, hiện tại được rồi, có vẻ như bận rộn ngày hôm nay đã đủ rồi, Dĩ Nặc, cùng đi ăn cơm đi."
Nhìn xem thời gian, bất tri bất giác đã đến giờ ăn cơm, Nhan Tiêu quay lại nói với Hàn Dĩ Nặc. Hiếm khi ba người ở cùng nhau, nàng nhớ tới Lạc Tử Tịch từng nói muốn mời Hàn Dĩ Nặc ăn một bữa cơm.
Hàn Dĩ Nặc cũng không trì hoãn trả lời, nói:
"Được thôi."
Ba người cùng nhau đi.
Càng ở cùng Nhan Tiêu và Lạc Tử Tịch, Hàn Dĩ Nặc càng thích hai người bọn họ. Nhan Tiêu chăm sóc Lạc Tử Tịch lọt vào mắt nàng, Lạc Tử Tịch ôn nhu đối với Nhan Tiêu cũng không thoát khỏi mắt nàng, tuy rằng động tác của hai người không quá thân mật nhưng mà mỗi cái giơ tay nhấc chân, Hàn Dĩ Nặc đều có thể nhìn ra tình cảm của hai người, từng cử chỉ từng lời nói đều dịu dàng vây lấy nhau. Hàn Dĩ Nặc không ngừng hâm mộ ở trong lòng. Nếu như ở bên cạnh Nhan Tiêu là người khác có phải hay không cũng có loại cảm giác hòa hợp này. Hàn Dĩ Nặc cảm thấy Nhan Tiêu và Lạc Tử Tịch thực sự là thiên chiếu địa thiết*, đặc biệt duy mĩ.
*天照地设: cũng không phải thành ngữ gì, đại khái là ý trời, sự sắp đặt của trời đất.
"Hàn Dĩ Nặc, nhìn chúng tôi mãi thế, hồi hồn lại nào, không phải là không thích ta nữa mà đổi thành thích lão bà ta chứ? nếu như ngươi có ý nghĩa kia thì mau chóng ngừng lại ha."
Nhan Tiêu nhìn thấy Hàn Dĩ Nặc ngồi đối diện hai người đang xuất thần không khỏi trêu ghẹo. Hàn Dĩ Nặc thích nàng, nàng biết, nàng cũng biết Hàn Dĩ Nặc hiểu rõ chỉ là yêu thích mà thôi, nếu không ngày hôm nay sẽ không ngồi ở đây cùng nàng và Lạc Tử Tịch.
"Nhan Tiêu, ta phát hiện da mặt ngươi càng ngày càng dày."
Hàn Dĩ Nặc không chút khách khí cho Nhan Tiêu một cái khinh thường.
"Ta chính là không thích ngươi, ta thích Tử Tịch, người có thể làm gì? hừ hừ!"
Nhan Tiêu trêu ghẹo nàng chẳng lẽ nàng không biết trêu trở lại. Hàn Dĩ Nặc cảm thấy có nhiều thời điểm Nhan Tiêu là một người thú vị, nhưng mà quen thân với nàng mới thấy thú vị. Nếu như chỉ là quen biết hời hợt, cảm giác xa cách kia sẽ lan tràn quanh thân nàng.
Nhan Tiêu là một người rất khó mở rộng cửa lòng kết thân với người ngoài, cho dù là thân nhân, bằng hữu hay là người yêu. Vì lẽ đó, có thể khiến cho Nhan Tiêu yêu thì dù là thân nhân hay bằng hữu, nhan tiêu sẽ vì nàng mà thay đổi tất cả. Bây giờ Hàn Dĩ Nặc cảm thấy thật may mắn, ít nhất nàng biết trong thế giới Nhan Tiêu nàng đã giữ được một vị trí. Nếu như bây giờ nàng có việc cần Nhan Tiêu hỗ trợ, chỉ cần không chạm vào điểm mấu chốt của nàng, Nhan Tiêu nhất định sẽ vì nàng mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng, điểm này nàng không chút nào hoài nghi.
"Haha, không làm gì, ta chỉ là muốn tìm một đám người theo đuổi ngươi, nam nam nữ nữ luân phiên ra trận theo đuổi ngươi, như vậy ngươi sẽ không có thời gian đi yêu thích lão bà ta, haha."
Nhan Tiêu khá là đắc ý nói.
Hàn Dĩ Nặc là bằng hữu chung của nàng và Lạc Tử Tịch, cảm giác thật tốt. Giữa nàng và Lạc Tử Tịch càng ngày càng có thêm nhiều điểm chung, bằng hữu chung, gia đình chung, tư tưởng chung... Hết thảy những thứ đó cũng khiến cho Nhan Tiêu có cảm giác mừng rỡ như điên.
Hàn Dĩ Nặc vừa nghe suýt nữa đem đồ ăn trong miệng phun ra ngoài, Nhan Tiêu này cũng quá khoa trương đi... Khinh thường, bây giờ việc duy nhất Hàn Dĩ Nặc có thể làm chính là mạnh mẽ liếc xéo Nhan Tiêu, nàng vẫn nên ăn nhanh sau đó rời đi. Vẫn là Lạc Tử Tịch tốt, yên lặng, tao nhã, ngắm nhìn liền cảm thấy thoải mái, không giống nữ nhân Nhan Tiêu kia, nhìn thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy là họa thủy! Có điều, hai người này đặt cùng một chỗ xác thực đặt biệt hòa hợp. Đến lúc nào thì bên cạnh nàng sẽ có một người hòa hợp với nàng đây?
Hàn Dĩ Nặc không khỏi lâm vào mê man. Nàng cho rằng nàng ở cùng Nhan Tiêu sẽ rất hòa hợp, bây giờ nhìn thấy Lạc Tử Tịch liền cảm thấy không một ai thích hợp hơn so với Lạc Tử Tịch đứng ở cạnh Nhan Tiêu. Hay là, có một ngày nàng cũng sẽ tìm được một người thích hợp đứng bên cạnh nàng. Nhưng mà, nàng cũng chỉ nghĩ mà thôi, ngẫm lại nàng sắp ba mươi mấy, người thích hợp cái gì, đã sớm tan thành mây khói đi. Hàn Dĩ Nặc không khỏi có chút thương cảm.
Nghe lời Nhan Tiêu nói Lạc Tử Tịch không khỏi đổ mồ hồi! đối thoại giữa Nhan Tiêu và Hàn Dĩ Nặc nàng nghe thấy, trên mặt có chút ửng đỏ, hai người kia có phải không thấy nàng tồn tại không? cứ thẳng thắng bộc trực như vậy, Lạc Tử Tịch trừng Nhan Tiêu mấy cái, trong lòng mắng thầm Nhan Tiêu và Hàn Dĩ Nặc không đứng đắn! Đừng thấy Hàn Dĩ Nặc thành thục tao nhã mà cho là người như vậy, thật ra cũng không phải là người đứng đắn gì! Lạc Tử Tịch phỉ nhổ trong lòng đối với hai nữ nhân đang đàm luận về nàng.
"Nhan Tiêu, vì sao ngươi biết được nhiều chuyện phía sau như vậy? Cha con Lâm gia, Nhan tam thúc, còn có Lăng Dịch Hằng."
Nhớ tới chuyện ngày hôm nay, trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn. Nàng là một người khi có nghi vấn trong lòng thì phải hỏi rõ ràng, đây là thói quen chung của nàng và Nhan Tiêu, nàng không thích đoán mò, thích trực tiếp hỏi Nhan Tiêu cho dù đó là việc gì đi nữa.
Thấy Lạc Tử Tịch bỗng dưng hỏi đến chuyện ngày hôm nay, mà Hàn Dĩ Nặc đối diện tựa hồ cũng rất hứng thú, không khỏi cười cợt nói:
"Thật ra ngươi muốn hỏi ta tại sao lại biết giao dịch giữa Lăng Dịch Hằng và Dương Tử Hạo, có đúng không? Cha con Lâm gia và Nhan Duy Đình dù sao cũng là người Nhan thị, tình hình Nhan thị ngươi đã biết, ta hoài nghi bọn họ, sau đó bày nên tiểu kế lôi ra những chuyện không để người biết kia cho ngươi có thể hiểu rõ, chuyện các ngươi thật sự không rõ chính là chuyện của Lăng Dịch Hằng."
Nhan Tiêu giả vờ thần bí cười.
"Ân hừ, vậy ngươi có nói hay không?"
Bị Nhan Tiêu nhìn ra Lạc Tử Tịch cũng không che giấu nữa, nàng không rõ chính là việc này. Mặc dù Lăng Dịch Hằng xuất hiện, thế nhưng nhìn từ bên ngoài chỉ thấy đến để theo đuổi nàng, vì sao còn có giao dịch ngấm ngầm đây? Hơn nữa giao dịch này, hiển nhiên Lăng Dịch Hằng cũng rất bất ngờ vì Nhan Tiêu biết được. Vì thế nàng không rõ cũng là chuyện đương nhiên.
"Haha, Nhan Tiêu, ngươi không nói nhưng dường như ta đã rõ vì sao người biết."
Hàn Dĩ Nặc bỗng dưng cười ha hả dùng ý vị khác nhìn Nhan Tiêu, làm cho Nhan Tiêu cảm thấy có cảm giác bị mưu hại, sởn cả tóc gáy. Hàn Dĩ Nặc dùng ánh mắt nhìn nàng, A... Làm sao đây, làm sao đây, nàng thấy hơi run sợ rồi?
"Ơ? Dĩ Nặc, ngươi biết?"
Rõ ràng lúc nãy Hàn Dĩ Nặc cũng như nàng một mặt nghi vấn, sao bây giờ lập tức hiểu rõ cơ chứ? Mà nàng còn chưa hiểu? Lại thấy Nhan Tiêu có dáng vẻ chùn bước, Lạc Tử Tịch nheo mắt lại, dường như, dường như... Nhan Tiêu có vài thứ sợ nàng biết, hừ hừ, hẹp hòi, xem ngươi còn có thể giấu bao lâu.
Trước tiên bị Hàn Dĩ Nặc dùng ánh mắt kì quái nhìn mình, cảm giác được khí tức người bên cạnh biến đổi, Nhan Tiêu nhìn về phía Lạc Tử Tịch, Sshh... Không khỏi hít vào một ngụm hàn khí, đây là tình trạng gì? Tại sao lạc Tử Tịch dùng ánh mắt này nhìn nàng khiến nàng run sợ? Nàng hình như không có làm chuyện gì chứ?
"Cái kia... Tử Tịch, ngươi tại sao nhìn ta như vậy?"
Chột dạ, không biết tại sao Nhan Tiêu bỗng dưng cảm thấy hơi chột dạ...
"Tử Tịch, ta nhớ rồi nha, quan hệ giữa Nhan Tiêu và Lan Phức dường như rất tốt, mà Lan Phức kia hình như là lão bà Dương Tử Hạo. Ân hừm, ta nghĩ, đại khái chính là như vậy đi."
Tuy rằng Hàn Dĩ Nặc chưa nói là như thế nào, nhưng mà thông minh như Lạc Tử Tịch, sao có khả năng nghe không ra ý tứ trong lời nói của Hàn Dĩ Nặc?
Lạc Tử Tịch lặng lẽ duỗi ra cánh tay ngọc, ở trên người kẻ nào đó tàn nhẫn ngắt một cái, sau đó nghe được người kia hít vào một ngụm khí lạnh, cắn răng nhịn đau, hét cũng không dám hét một tiếng. Lạc Tử Tịch không biết nàng đang ăn giấm lung tung gì, nhưng mà lời Hàn Dĩ Nắc nói "quan hệ dường như rất tốt" ý tứ thực rõ ràng. Nhan Tiêu cùng với Lan Phức quen biết không ít đi.
"Ta cùng với nàng không có quan hệ gì, cũng không thể nói là bằng hữu."
Nhan Tiêu hướng về Lạc Tử Tịch giải thích. Cô nãi nãi của nàng nha, khẳng định sẽ bị bầm tím, đau chết nàng. Nhan Tiêu thật muốn hô to một tiếng "Lão bà ngài ra tay có thể đừng bất thình lình như vậy không, có thể nhẹ chút hay không?" Nhưng mà nàng cũng không dám la nha, việc này xác thực nàng có nhờ Lan Phức hỗ trợ, vì vậy...
"Không có quan hệ gì sao? Bằng hữu cũng không phải sao? Như vậy người ta vì sao lại giúp ngươi?"
Lạc Tử Tịch hỏi rất hay, có ý vị khác. Hàn Dĩ Nặc nhắc tới Lan Phức nàng cũng đã biết được nguồn gốc câu chuyện, Nhan Tiêu là thông qua Lan Phức mới biết được những tin tức bí ẩn kia. Không có quan hệ người ta lại giúp nàng? Không liên quan mà người ta lại tiết lộ cho nàng tin tức trọng yếu như vậy? Hừ!
"Nàng thích ta, ta không thích nàng. Có điều, nàng từng nợ ân tình ta. Lần này ngươi nói Lăng Dịch Hằng ở Minh Duệ, ta đột nhiên mới nhớ tới sự tồn tại của nàng, ta biết đương nhiên có người cố ý an bài Lăng Dịch Hằng xuất hiện, vì thế liền nhờ nàng điều tra giúp ta một chút, tuy rằng ta không thích nàng nhưng nàng quả thực rất tốt với ta..."
Nhan Tiêu nói, không khỏi cúi đầu.
Mặc dù biết nói những lời này Lạc Tử Tịch sẽ không vui, nhưng nàng vẫn ăn ngay nói thật. Thật ra nàng cũng không biết vì sao lại có nhiều nữ nhân như vậy yêu thích nàng, Lan Phức thích nàng còn sớm hơn Hàn Dĩ Nặc, khi đó Lan Phức vẫn chưa gả cho Dương Tử Hạo. Có điều nàng xin thề, nàng thật không có quan hệ mờ ám nào với Lan Phức.
"Ân, hừm."
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé ủy khuất của Nhan Tiêu, còn có Hàn Dĩ Nặc một bên xem cuộc vui, Lạc Tử Tịch cũng không tiện hỏi thêm gì, muốn truy hỏi cũng phải để lên giường rồi truy hỏi, ở trước mặt người ngoài sẽ không làm chuyện trẻ con này. Cái bộ dáng yêu nghiệt này của Nhan Tiêu không ai yêu thích mới là kì quái, trước đây không biết có bao nhiêu oanh oanh yến yến ở xung quanh nàng, Hàn Dĩ Nặc không phải là một trong số đó sao?
Chỉ có điều Hàn Dĩ Nặc biết khó mà lui chúc phúc nàng cùng Nhan Tiêu. Nàng thật là muốn cắn một cái, e rằng phải cắn thật mạnh, nghĩ đến đây trong lòng Lạc Tử Tịch tiêu tan mấy phần.
Suy nghĩ của tác giả: Ác chiến qua đi, một chút ấm áp hòa hoãn trở lại.
Tuy rằng trước đây Nhan Tiêu là người không dễ thân cận, nhưng mà hoa đào xác thực không ít. Haha...
Đêm qua không có việc gì lại đi thức khuya, vừa nãy lúc viết chương này ngáp mãi không thôi.
Không xong rồi, phải đi ngủ. Sau khi viết xong một chương có thể an ổn đi ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT