Tuy đã vài ngày không được ngủ ngon, nhưng có lẽ trong lòng còn chất chứa nhiều chuyện cho nên Lạc Tử Tịch vẫn không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại. Có một số việc nghĩ thông suốt nhưng vẫn không thể liên kết lại với nhau.

Lạc Tử Tịch biết Nhan Lạc nhất định có chuyện giấu nàng, nàng cũng biết Nhan Lạc hiện tại không thể nói ra, càng hiểu được mình không nên nghĩ ngợi nhiều. Thế nhưng vẫn không khống chế được tư tưởng, đặc biệt lúc Nhan Tiêu không ở bên cạnh, tư tưởng của nàng lại càng không thể khống chế.

Mơ mơ màng màng, Lạc Tử Tịch không biết chính mình tỉnh hay là đã ngủ, bỗng dưng cảm nhận được một cỗ mùi vị quen thuộc xoay quanh bên người, hình như là khí tức Nhan Tiêu.

Lạc Tử Tịch muốn tìm kiếm cỗ khí tức kia, nhưng tư tưởng lại không chịu khống chế. Là mộng sao? Chắc là do mình quá mong nhớ Nhan Tiêu cho nên mới nằm mơ. Nhưng nếu là mơ, nàng sao có thể cảm giác được cái ấm áp chạm vào môi mình đây?

Đúng vậy, thứ gì đó ấm áp đang nhu động bên môi nàng, còn chậm rãi mở miệng nàng ra, xông vào lãnh địa bên trong. Lạc Tử Tịch nhận thấy hô hấp của mình dần dồn dập, đôi mắt không mở ra, nàng sợ, sợ chính mình nằm mơ. Khí tức này nàng rất quen thuộc, đó là môi Nhan Tiêu, tay Nhan Tiêu đang thăm dò trên người nàng. Dù vậy, giờ phút này nàng lại không dám xác nhận xem đây là mộng hay là sự thật.

Thân thể dần dần nóng lên, sau một phen hỗn độn đầu óc Lạc Tử Tịch dần tỉnh táo, nàng đẩy mạnh người đang đè mình, đột ngột mở mắt. Cái lại cảm giác này rất chân thật, nàng đã không thể nói với chính mình kia là mộng nữa, lúc nàng mở to mắt, quả thật cũng chứng minh nàng không phải nằm mơ.

Trong ánh đèn mờ ảo một thân ảnh mơ hồ vô cùng quen thuộc đang cúi người nhìn nàng. Đôi mắt rực sáng kia mang theo đủ loại cảm xúc đang nhìn nàng, cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, thấy không rõ ngũ quan lại vô cùng quen thuộc. Lạc Tử Tịch run run đôi tay xoa lấy khuôn mặt người kia, tất cả hết thảy đều quen thuộc như vậy.

Khi nàng phát hiện người trên giường bệnh không phải là Nhan Tiêu, nàng không biết có bao nhiêu lo lắng trong lòng, nàng không dám tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra, nàng sợ hãi chân tướng cuối cùng. Nàng chỉ có thể tiếp tục ở lại trong phòng bệnh, chờ cho đến khi mọi thứ rõ ràng bất tri bất giác thời gian cũng đã trôi qua. Mà nàng với Nhan Tiêu cách biệt đã nhiều ngày nhưng vẫn không có chút tin tức gì, khiến nàng vì Nhan Tiêu lo lắng không thôi.

Giờ phút này, trong lòng Lạc Tử Tịch cao hứng thật nhiều, cũng rất phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ.

Lạc Tử Tịch đột nhiên nâng lên thân mình, hai tay choàng qua cổ người trước mặt, sau đó tại trên cổ hung hăng cắn một cái.

"Ui... Đau..."

Nhan Tiêu bị hành động của Lạc Tử Tịch khiến cho ngây ngẩn cả ngươi, còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác đau đớn truyền tới từ cổ. Nàng không khỏi hút một ngụm khí lạnh lại không dám la lớn lên.

Nàng biết, mấy ngày vừa qua ủy khuất Lạc Tử Tịch, nàng cũng không muốn, nhưng có một số việc tới rất đột ngột, cho dù đã sớm chuẩn bị vẫn là trở tay không kịp, chỉ có thể đi từng bước, an bày từng bước. Hoàn hảo hết thảy đều còn nằm trong lòng bàn tay nàng, mọi chuyện vẫn không có thoát ly khỏi dự tính. Nhưng mà khiến cho Lạc Tử Tịch ủy khuất, nàng thật sự đau lòng.

"Biết đau? Vậy ngươi có biết lúc ta nghe được ngươi xảy ra chuyện, trong lòng ta có bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu lo lắng hay không? Khi ta nhìn thấy người trên giường bệnh bị băng bó như một cái xác ướp, tim của ta toàn bộ đều vỡ nát? Ngươi đã nói mỗi ngày đều sẽ bình an trở về gặp ta, ngươi đã đáp ứng với ta..."

Vốn dĩ đang rất tức giận, nhưng chưa nói hết lời nước mắt Lạc Tử Tịch liền rơi xuống.

Ngay lúc đó nàng không biết mình có bao nhiêu bất lực, nàng cảm thấy thế giới của mình đều sụp đổ, phải dùng hết bao nhiêu khí lực mới có thể tiến vào phòng bệnh.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tịch, ta không phải cố ý, mọi chuyện tới rất đột ngột, ta không có biện pháp nên chỉ có thể tương kế tựa kế, giả chết sau đó sống lại. Đừng khóc được không? Ta không phải đã bình an trở về gặp ngươi sao? Mấy ngày nay ta vốn muốn trở về, nhưng là ngươi luôn ở trong phòng bệnh, còn bên ngoài phòng bệnh với Nhan gia lúc nào cũng có người quan sát chúng ta, cho nên ta không thể lộ diện. Thực xin lỗi, đều do ta không tốt, là ta để ngươi bị ủy khuất. Tịch, ta nhớ ngươi, rất nhớ rất nhớ ngươi."

Nhan Tiêu quỳ gối ôm lấy Lạc Tử Tịch, đỡ Lạc Tử Tịch ngồi dậy hai tay lau đi nước mắt của nàng. Lạc Tử Tịch mệt mỏi khiến cho lòng nàng thật sự rất đau.

Nước mắt Lạc Tử Tịch cũng không bởi vì lời nói của Nhan Tiêu mà ngừng lại, ngược lại càng rơi càng nhiều. Lạc Tử Tịch khóc nức nở gắt gao ôm Nhan Tiêu. Khóc, không phải do nàng ủy khuất, mà khóc, là do nhìn thấy Nhan Tiêu bình an trở về mà rơi nước mắt.

Nàng biết người trên giường bệnh không phải Nhan Tiêu, nhưng nàng thật sự không biết Nhan Tiêu hiện như thế nào, nàng rất lo lắng lại chẳng thể nói cùng người khác, nàng không biết đây là do Nhan Tiêu an bài, hay là những người đó an bài. Nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng chỉ có thể tương kế tựu kế ở lại phòng bệnh. Lúc ấy nàng đã nghĩ, nếu bệnh nhân không phải Nhan Tiêu, vậy Nhan Tiêu đang ở đâu? Mọi chuyện xảy ra thật hay là tất cả đều do Nhan Tiêu sắp xếp?

Nàng không tin Nhan Tiêu xảy ra chuyện, cho nên cảm thấy hẳn là do Nhan Tiêu sắp xếp, hơn nữa, nếu có sơ hở thì chính là Nhan Lạc, Nhan Tiêu tuy ở bệnh viện cùng nàng, biểu hiện cũng thật sự lo lắng thật khẩn trương, chỉ là nàng từ trong mắt Nhan Lạc nhìn thấy một ít khác lạ, nàng không dám khẳng định, cho nên sẽ không nói ra.

Thẳng cho đến hôm nay, Nhan Lạc với Nhan Tiêu dường như phối hợp rất tốt, an bài tất cả khiến nàng tin tưởng nhất định Nhan Tiêu đang ở một nơi bí mật nào đó quan sát nàng, nàng cũng nghĩ được Nhan Tiêu hiện không tiện ra mặt, mà Nhan Lạc cũng không muốn ra mặt liền đem nàng đẩy ra. Thứ nhất là công bố cho mọi người biết quan hệ của hai người. Thứ hai là muốn tạo nên uy tín cho nàng ở Nhan gia. Thứ ba, cũng chính là quan trọng nhất, phối hợp cũng Nhan Tiêu diễn kịch, dẫn rắn ra khỏi hang.

"Thực xin lỗi."

Nhan Tiêu vẫn đang nói xin lỗi, hiện tại Lạc Tử Tịch khiến cho nàng có biết bao nhiêu là đau lòng. Ngày đó thiếu chút nữa là nàng thật sự bị tai nạn xe cộ, cũng may nàng nhanh phát hiện xe bị người ta động thủ, nàng liền tính toán phải đào thoát làm sao, ngay lúc xe bị ngã một cái chớp mắt nàng liền nhảy khỏi xe, chạy thoát một kiếp. Sau đó liền an bài người đem đi cũng tiếp tục diễn tiếp vở kịch này.

"Ngươi có bị thương hay không, có chỗ nào không khỏe không? Ngày đó..."

Lạc Tử Tịch buông Nhan Tiêu ra, mở đèn trong phòng lên, nhìn Nhan Tiêu trước mặt, kiểm tra trước sau một phen. Nhan Tiêu đã bình an trở lại nhưng không biết nàng có bị thương hay không, người trên giường bệnh kia y hệt một cái xác ướp, nàng không dám khẳng định Nhan Tiêu sẽ không bị thương. Tai nạn xe cộ kia không phải giả, cho nên khi nhìn thấy Nhan Tiêu lông tóc không có tổn hao gì tảng đá trong lòng nàng thủy chung chưa chịu thả xuống.

"Không có, thật sự không có, tai nạn xe hôm đó là thật, nhưng ta đúng lúc nhảy khỏi xe, sau đó xe bị hủy đi mà ta chỉ bị rách da, trầy xước chút xíu ở tay, không có gì trở ngại, đã tốt lên rồi. Thật sự không có bị thương chỗ khác, không cần lo lắng được không?"

Nhan Tiêu ôn nhu nói với Lạc Tử Tịch, sau đó kéo lên tay áo mình để cho Lạc Tử Tịch xem xét miệng vết thương đã muốn kết vảy, một chút thương tổn mà thôi. nhưng Nhan Tiêu biết nếu không để Lạc Tử Tịch xem Lạc Tử Tịch sẽ không an tâm.

Lạc Tử Tịch xoa xoa vết thương, quả thật là trầy da đã gần kết vảy, qua hai ngày chắc là tốt rồi, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống.

"Ngươi đã sớm đoán được việc này sẽ xảy ra, phải không? Con dấu cùng với tư liệu công ty, cổ phần công ty đều do ngươi chuẩn bị từ trước, phải không? Ngươi dám chắc chắn ta sẽ đứng ra?"

Tuy rằng biết Nhan Tiêu đã chuẩn bị trước hết thảy, nhưng Lạc Tử Tịch vẫn muốn hỏi rõ.

"Phải, bởi vì gần đây động thái trong công ty có chút lớn, phụ tá đắc lực của Lâm gia gần như rã hết, do vi phạm lần đầu nên còn nghĩ đến lợi ích từ bọn họ, ta nghĩ bọn họ muốn thoát khỏi ta một cách nhanh chóng, nhưng ta còn chưa có chứng cớ rõ ràng để trừ tận gốc bọn họ, cho nên ta phải tùy cơ ứng biến. Sau đó sẽ phủ để trừ tân*, khi bọn họ xuống tay ta sẽ kim thiền thoát xác**, lại tiếp tục cùng Lạc Lạc tương kế tựu kế. Tịch, ta không phải cố ý gạt ngươi, chỉ là ta không ngờ bọn họ liền xuống tay với ta nhanh như vậy, ta còn chưa thể cấp báo cho ngươi biết thì bọn họ đã đến Nhan gia. Hoàn hảo ta có chuẩn bị sớm. Tịch, hôm nay tuy ta không có ra mặt, nhưng hết thảy ta đều xem ở trong mắt. Ta biết ngươi nhất định có thể, ngươi so với tưởng tượng của ta còn muốn dũng cảm, quyết đoán, kiên cường hơn nhiều."

Nhan Tiêu giải thích với Lạc Tử Tịch.

*釜底抽薪: Rút củi đáy nồi, đánh tiêu hao hậu cần để làm quân địch dần phải thua (Ba mươi sáu kế).

**金蟬脫殼: Ve sầu lột xác, sử dụng bộ dạng mới để làm quân địch bất ngờ trở tay không kịp (Ba mươi sáu kế).

Kỳ thật Nhan Tiêu không cần giải thích cũng được, bởi vì nàng từ trong mắt Lạc Tử Tịch đã nhìn ra Lạc Tử Tịch tha thứ cho nàng, hơn nữa, có nhiều chuyện không cần nàng nói, Lạc Tử Tịch chỉ cần suy nghĩ một chút liền rõ ràng. Tựa như lúc này nàng xuất hiện trước mặt, cũng không ngoài ý muốn của Lạc Tử Tịch, chẳng qua oán nàng không hảo hảo bảo vệ tốt chính mình mà thôi.

"Ta biết, ta biết ngươi nhất định có kế hoạch, ta cũng sợ quấy rối kế hoạch của ngươi. Chuyện hôm nay vì ta không có cách nào khác, khi đó tình huống khẩn cấp, ta cũng bất chấp có quấy rối tới kế hoạch của ngươi hay không, ta không thể trơ mắt nhìn bọn họ đến tranh đoạt thứ thuộc về ngươi. Thật ra ngươi không việc gì là tốt rồi, mấy ngày nay ta lo lắng nhất chính là người trên giường bệnh không phải ngươi, vậy rốt cuộc ngươi đang ở đâu. Hiện tại ngươi trở lại bình an vậy là tốt rồi, cái khác không quan trọng.

Lạc Tử Tịch lại vì quá vui mà khóc, cái loại cảm giác an tâm sau khi lo lắng, thật sự không biết phải hình dung như thế nào.

"Ngươi phát hiện người kia không phải là ta từ khi nào?"

Tuy rằng Nhan Tiêu biết Lạc Tử Tịch thông minh, cũng biết chính mình căn bản không gạt được Lạc Tử Tịch, nhưng nàng thật sự không rõ Lạc Tử Tịch biết cái xác ướp trên giường bệnh kia không phải là mình từ khi nào.

"Lần đầu tiên lúc tiến vào phòng bệnh ngồi bên cạnh bệnh nhân, lúc ta nắm tay nàng ta không cảm nhận được khí tức của ngươi, sau đó ta chăm chú nhìn rõ người kia, liền xác định người kia không phải ngươi. Nhưng ta lại không biết ngươi đang ở đâu, trong lòng rất là lo lắng, không biết phải nên làm thế nào. Ta biết nguy cơ ra mặt rất cao, cho nên chỉ có thể tiếp tục ở trong phòng bệnh để tránh đả thảo kinh xà."

Ngay từ đầu nàng chỉ biết người kia không phải Nhan Tiêu, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên cái gì cũng không nói mà thôi.

"Lạc Tử Tịch, ta phát hiện, ngươi thật là quá thông minh."

Nhan Tiêu hưng phấn nói, trí tuệ của Lạc Tử Tịch thật sự vượt qua sức tưởng tượng của nàng. Nhan Tiêu không nhiều lời nữa, nhanh chóng che lại môi Lạc Tử Tịch, chia lìa vài ngày thật sự rất muốn nàng. Một ngày không thấy như cách tam thu, càng tra tấn lấy nàng.

[Hoàn truyện này chắc mọi người cũng biết kha khá về binh pháp tôn tử, ba mươi sáu kế rồi hé. Ai chưa biết thì mày mò đi, Jay thuộc nằm lòng ba mươi sáu kế rồi đó, để dành sau này gầy dựng sự nghiệp câu dẫn một nữa nữ nhân trong thiên hạ, Á há há...

Chương sau là chương phúc lợi đó nha...]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play