Nhan Tiêu lái xe đến dưới lầu nhà Lạc Tử Tịch phát hiện xe Lăng Dịch Hằng đã ở đó, biết rằng Lăng Dịch Hằng nhất định sẽ đợi các nàng. Nhan Tiêu nhìn Lạc Tử Tịch nhướng mắt sau đó cười cười, trong đó ý tứ thực rõ ràng: Lão công ngươi thực "Tích cực".

Lạc Tử Tịch nhận biết ý cười của Nhan Tiêu. Nàng không hề nghĩ rằng Lăng Dịch Hằng lại dụng tâm đến vậy đối Nhan Tiêu, phải hay không những thứ không chiếm được đều là tốt nhất đây? Nàng chưa từng thấy qua mỗi khi nàng công tác trở về mà Lăng Dịch Hằng lại chờ nàng. Rất nhiều lần nàng đều tự mình từ sân bay trở về, về rồi mặc dù có mệt bao nhiêu cũng phải nấu cơm cho Lăng Dịch Hằng ăn.

Khi hai người đến trước cửa nhà Lạc Tử Tịch bỗng ngừng lại, nói:

"Nhan Tiêu..."

Nàng vẫn suy nghĩ có nên cùng Nhan Tiêu nói trước một chuyện nhưng lại tìm không ra từ ngữ để biểu đạt. Ở trước mặt Nhan Tiêu nàng thường xuyên bối rối. Kỳ thực trong lòng nàng luôn để ý, nàng không muốn Nhan Tiêu tiến vào ngôi nhà này. Nàng sợ Nhan Tiêu ở trong không gian của nàng cùng Lăng Dịch Hằng sẽ khó chịu.

Nhan Tiêu biết Lạc Tử Tịch muốn nói cái gì vì thế cười nói:

"Không sao, chỉ cần liên quan đến ngươi, mặc kệ là quá khứ hay tương lai, ta đều có hứng thú đi tìm hiểu."

Nhan Tiêu biết mình cũng chẳng phải là một tình nhân ghen tuông không biết nói đạo lý, nơi này có Lăng Dịch Hằng, nhưng cũng từng có Lạc Tử Tịch. Nàng không để ý việc Lạc Tử Tịch từng ở đây, bởi vì, hai người các nàng muốn cùng nhau, là tương lai chứ không phải những thứ đã từng này.

Lạc Tử Tịch nghe xong lời Nhan Tiêu nói thì buông ra lo lắng trong lòng. Không thể không thừa nhận, càng ngày nàng càng để ý đến cảm thụ của Nhan Tiêu, để ý đến phản ứng của Nhan Tiêu. Vị trí của Nhan Tiêu trong cảm nhận của nàng, càng ngày càng nặng.

Lạc Tử Tịch cho Nhan Tiêu một cái tươi cười nhưng nội tâm là chua xót. Nếu nàng là người chưa từng kết hôn, có lẽ, nàng thật sự có thể cùng Nhan Tiêu hảo hảo yêu nhau. Nhưng là, hiện tại nơi các nàng muốn đến chính là nhà của nàng cùng Lăng Dịch Hằng, quan hệ vợ chồng chính thức với nàng là Lăng Dịch Hằng mà không phải là Nhan Tiêu, người hiện tại nàng luôn để ý.

Cửa phòng mở ra, một mùi hương thơm ngát xông tới, như thế nào lại có cỗ hương khí này đây? Theo bản năng Lạc Tử Tịch liền nhìn xung quanh phòng, nàng thật bị dọa. Bên cửa sổ có mấy bó hoa lớn, phòng khách, trên bàn trà cũng có. Mỗi nơi như nhau, đều có bình chưng đầy các loại hoa. Cái mùi thơm ngát không hề nghi ngờ chính là phát ra từ đây. Chỉ vài ngày nàng không ở đây mà thôi tại sao trong nhà lại biến thành các dạng này? Nàng thực hoài nghi đây chắc không phải nhà nàng.

Nhan Tiêu cũng bắt đầu đánh giá nhà Lạc Tử Tịch, cũng không lớn lắm, có ba phòng ngủ, trang trí cũng không tệ nhưng hoa trong phòng thì có vẻ không đúng. Dựa theo cách trang trí chắc là do một tay Lạc Tử Tịch, phong cách đơn sơ lại ấm áp, mà này hoa... Xem phản ứng của Lạc Tử Tịch có thể đoán đây chính là tác phẩm vẽ rồng rắn của Lăng Dịch Hằng.

Trong nhà chưng bày chút ít hoa tươi đương nhiên là tốt, nhưng mà hoa Lăng Dịch Hằng chọn đều vô cùng tiên diễm bắt mắt, làm cho phong cách đơn sơ ấm áp ngược lại thành chẳng ra cái gì. Đáy lòng Nhan Tiêu thật muốn cười, không biết Lăng Dịch Hằng nghĩ thế nào. Nếu muốn, chưng một ít hoa cũng có thể thanh lịch rồi chứ không cần phải tươi đẹp đỏ chói thế này.

"Có người thật là rất nhọc lòng nha."

Nhan Tiêu nói với Lạc Tử Tịch.

Lạc Tử Tịch kéo kéo khóe miệng đồng ý với lời nói của Nhan Tiêu, có người thật sự rất nhọc lòng. Trong nhà rất sạch sẽ, hẳn là đã lau rửa qua, Lăng Dịch Hằng lau sạch? Đoán chừng là vậy đi, vì nghênh đón Nhan Tiêu? Chắc thế. Cũng không phải lần đầu tiên đi công tác trở về, chính bởi vì đây là lần đầu tiên nàng phát hiện trong nhà bị Lăng Dịch Hằng gây chiến một phen, Lạc Tử Tịch như trước cười khổ.

Lăng Dịch Hằng nha Lăng Dịch Hằng, ngươi liền khẩn cấp như vậy biểu hiện cho Nhan Tiêu thấy sao? Lại không cố kỵ ta ở đây? Lạc Tử Tịch tự hỏi trong lòng.

"Vào thôi, tùy tiện ngồi, ta đem này nọ tới phòng bếp, hắn chắc là ở thư phòng."

Lạc Tử Tịch nhận đồ từ tay Nhan Tiêu liền đi đến phòng bếp, sau đó từ trong phòng bếp rót ly nước đem ra cho Nhan Tiêu.

"Nhan tiểu thư đến rồi à, hoan nghênh hoan nghênh."

Lúc này, Lăng Dịch Hằng cũng từ thư phòng đi ra, nhìn thấy Nhan Tiêu thì tràn ngập vui mừng, cũng không cố kỵ phản ứng của Lạc Tử Tịch trực tiếp ngồi vào cạnh Nhan Tiêu. Hắn nhưng đợi thật lâu, biết hôm nay Nhan Tiêu tới đây, hắn xuất ra đại công phu đem phòng ở bố trí lại một phen. Bình thường Nhan Tiêu đều là một bộ dáng yêu diễm hẳn là sẽ thích tiên diễm này nọ, cho nên hắn mới tốn thật nhiều tâm tư đón tiếp Nhan Tiêu.

"Haha, đến ăn ké. Không nghĩ tới Lạc Tử Tịch đem phòng ở bố trí tốt như vậy 'Rất khác biệt'."

Nhan Tiêu nở một nụ cười tự nhiên cấp Lăng Dịch Hằng, đè nặng ý nghĩ muốn cười to trong lòng, khen Lạc Tử Tịch một chút. Đương nhiên nghe tới tai Lăng Dịch Hằng như là đang khen hắn. Nhan Tiêu biết đây là thành quả của Lăng Dịch Hằng, bày trí lộ liễu như vậy hẳn là muốn được người ta khen vài câu. Nhan Tiêu liền thuận thế "Khen" một chút.

"Hắc hắc, Tử Tịch đi công tác, này... là ta bố trí. Nhan tiểu thư thích không?"

Lăng Dịch Hằng cười ngượng ngùng. Hắn dụng tâm làm quả thật muốn được khen.

[Vỡi... lại còn ngượng ngùng, ói chắc chớt... -_-]

"Cũng không tệ. Gọi ta Nhan Tiêu là được, Nhan tiểu thư có vẻ rất khách khí. Tử Tịch cũng gọi ta là Nhan Tiêu. Ta đến ăn ké, nếu người khách khí như vậy, lần sau ta cũng không dám đến dùng cơm."

Nhan Tiêu hay nói giỡn. Tuy là nàng không thích Lăng Dịch Hằng, nhưng đã diễn thì phải diễn cho tốt.

"Hảo, ta gọi ngươi Nhan Tiêu, người cũng có thể gọi ta Dịch Hằng hoặc là Hằng cũng có thể."

Thấy Nhan Tiêu mong mình đừng làm như người xa lạ, Lăng Dịch Hằng giấu không được cao hứng tràn đầy.

Nhìn xem Nhan Tiêu ngồi ở bên kia Lạc Tử Tịch không khỏi nhíu nhíu mày. Lăng Dịch Hằng xem như nàng không tồn tại sao? Trắng trợn như vậy? Lạc Tử Tịch thật sự nhìn không được, hôm nay xem như được chứng kiến bộ mặt thật của Lăng Dịch Hằng, Lăng Dịch Hằng cùng nam nhân khác là như nhau, gặp sắc nảy lòng tham. Bây giờ nàng còn đâu là lão bà hắn, hắn cứ như vậy mà thể hiện!

"Nhan Tiêu, ngươi ngồi một chút, ta đi chuẩn bị bữa tối, hôm nay cho ngươi nếm thử tay nghề của ta."

Lạc Tử Tịch cắt ngang cuộc nói chuyện của Lăng Dịch Hằng cùng Nhan Tiêu, nàng còn nhớ buổi sáng Nhan Tiêu có nói, bữa sáng Nhan Tiêu làm cho nàng, bữa tối nàng làm cho Nhan Tiêu ăn.

Lạc Tử Tịch đứng lên, nàng ngồi ở cạnh Nhan Tiêu nhưng mắt Lăng Dịch Hằng vốn không có rời khỏi Nhan Tiêu, không phải nàng ghen, chỉ là vô cùng thất vọng. Trước kia nàng đi công tác trở về, tốt xấu gì Lăng Dịch Hằng cũng sẽ giúp nàng đấm lưng xoa bóp, hiện tại ngay cả ân cần thăm hỏi một tiếng cũng không có.

"Ta giúp ngươi, ngươi vừa xuống máy bay, nhất định là mệt chết đi, người bếp trưởng ta làm trợ thủ cũng được. Tuy rằng ta đến ăn ké, nhưng cũng không thể ăn không, phải không?"

Nhìn thấy Lạc Tử Tịch đứng dậy Nhan Tiêu cũng đứng dậy theo. Nói thật, nàng không nghĩ cùng Lăng Dịch Hằng ngồi chung, nhàm chán.

"Lão bà, ngươi vừa xuống máy bay, quả thật là mệt chết, nếu không bữa cơm này để ta làm đi, cho hai người các ngươi nếm thử tay nghề của ta."

Lăng Dịch Hằng xung phong nhận việc, một bộ dáng vẻ người đàn ông mười điều tốt. Nếu có thể trổ tài năng trước mặt Lạc Tử Tịch cùng Nhan Tiêu, hai nữ nhân này còn không yêu chết hắn?

"Ta nhớ rõ ngươi tốt lắm cũng chỉ biết cà chua xào trứng với luộc rau."

Lạc Tử Tịch không khách khí trào phúng, trù nghệ Lăng Dịch Hằng nàng quả thật không dám khen tặng. Muốn thể hiện cũng không nên thể hiện như vậy, đúng không?

Nhan Tiêu nhịn cười, hướng Lạc Tử Tịch trừng mắt nhìn. Cà chua xào trứng, rau luộc, kỳ thật cũng rất giỏi rồi. Trong nhà có một lão bà như Lạc Tử Tịch, biết hai cái đã rất tốt. Bất quá, lão bà hắn rất nhanh sẽ không còn là lão bà của hắn, có phải hay không về sau hắn chỉ có thể ăn cà chua xào trứng với rau luộc? Trong lòng Nhan Tiêu thực tưởng tượng không được.

Ách... Lăng Dịch Hằng xấu hổ. Nói thật, hắn rất không thích vào phòng bếp, phòng bếp là nữ nhân nên đi vào. Tuy rằng ngẫu nhiên hắn sẽ phụ giúp Lạc Tử Tịch, nhưng thiệt tình hắn không thích mùi dầu khói trong bếp, cho nên bình thường đều là Lạc Tử Tịch xuống bếp làm cho hắn ăn.

"Tử Tịch, chúng ta đi nấu cơm, hai người cùng làm sẽ nhanh hơn, ta có chút đói bụng."

Nhan Tiêu nói với Lạc Tử Tịch, sau đó níu Lạc Tử Tịch hướng phòng bếp đi tới. Vừa rồi nàng thấy Lạc Tử Tịch đem này nọ vào phòng bếp, biết phòng bếp nằm ở đâu.

"Ta cũng giúp, nhiều người sức lớn."

Lăng Dịch Hằng cũng giành phần đi theo.

"Địa phương của nữ nhân, nam nhân miễn tiến."

Nhan Tiêu quay đầu cười với Lăng Dịch Hằng, vào được phòng bếp liền đóng cửa lại, nàng mới không cần Lăng Dịch Hằng phá hư không gian hai người của nàng với Lạc Tử Tịch. Phải nói, phòng bếp là địa phương nàng yêu thích. Nàng muốn nhìn bộ dáng Lạc Tử Tịch nấu cơm vì nàng. Tuy rằng tên bên ngoài cũng có phần ăn, nhưng nàng thích là quá trình thực hiện của nàng cùng Lạc Tử Tịch hai người.

Lăng Dịch Hằng bị Nhan Tiêu hồi đầu cười làm cho mê hoặc, nhìn chằm chằm phía trước cửa phòng bếp, bên trong là hai người, là nữ nhân hắn thích, một là lão bà của hắn, một là tình nhân trong mộng. Khì khì... Nếu có thể đi vào, cùng các nàng ở tại trù phòng... Lăng Dịch Hằng tự kỉ ảo tưởng. Hắn tin tưởng sẽ có một ngày như vậy.

"Nhan Tiêu, nơi này nhiều khói dầu..."

Lạc Tử Tịch có ý đuổi Nhan Tiêu ra ngoài, quả thật phòng bếp không phải nơi để một nữ nhân xinh đẹp như Nhan Tiêu tiến vào. Nàng sợ khói dầu ảnh hưởng đến Nhan Tiêu. Nàng là người thường xuyên nấu nướng, không sợ khói dầu, nhưng nàng không muốn Nhan Tiêu cũng tiến vào, luyến tiếc làm bẩn đến nàng.

"Ngươi ở nơi đâu, mặc kệ thế nào ta cũng không muốn tránh đi. Hơn nữa, nơi này hẳn là thuộc về một mình ngươi. Hắn không thường vào đây?"

Nhìn thấy phản ứng vừa rồi của Lăng Dịch Hằng, Nhan Tiêu dám khẳng định Lăng Dịch Hằng chán ghét tiến phòng bếp, thế nên bình thường nấu nướng chỉ có một mình Lạc Tử Tịch. Nơi đây mặc dù có khói dầu, nhưng chỉ thuộc về Lạc Tử Tịch, nàng sao có thể không tiến vào nhìn một cái? Nàng biết, Lạc Tử Tịch ở nhà nhất định là hiền thê lương mẫu, nàng muốn nhìn một chút bộ dáng hiền thê lương mẫu của Lạc Tử Tịch.

Lúc ở nhà nàng, việc gì cũng không nỡ để cho Lạc Tử Tịch làm, thầm nghĩ muốn đem Lạc Tử Tịch nâng trong lòng bàn tay mà che chở. Tin rằng lúc này trong lòng Lạc Tử Tịch đối với nàng cũng là như vậy.

"Ngươi nha, khi nào mà tâm tư lại cẩn thận như vậy?"

Lời Nhan Tiêu nói luôn êm tai, mặc kệ là chuyện gì Nhan Tiêu đều có thể cho ra một lý do êm tai mà nói. Tuy Lạc Tử Tịch cảm thấy Nhan Tiêu dẻo miệng quá đi, nhưng cũng tránh không được sung sướng trong lòng. Nhan Tiêu thực là một tình nhân khôi hài. Nàng quả thật rất may mắn khi đoạt được một tình nhân như vậy.

"Còn có rất nhiều rất nhiều, muốn hay không đều đào ra cho ngươi xem?"

Nhan Tiêu trông cánh cửa bên kia, đóng rất kín, vừa rồi nàng còn khóa Lăng Dịch Hằng chắc sẽ không vào, nàng lớn mật ôm lấy Lạc Tử Tịch từ phía sau.

"Hồ nháo."

Lạc Tử Tịch oán trách Nhan Tiêu một tiếng. Sau đó giãy khỏi ôm ấp của Nhan Tiêu, nơi này là nhà nàng cùng Lăng Dịch Hằng, Nhan Tiêu sao có thể động không động liền ôm nàng đây, nếu để cho Lăng Dịch Hằng phát hiện...

"Nhan Tiêu, ngươi đã nói cho ta thời gian."

Nàng sợ, sợ nàng còn chưa có chuẩn bị tốt đã bị Nhan Tiêu đem sự tình làm hỏng, nàng với Nhan Tiêu không kiểm soát được nhiều như thế.

"Hắc hắc, Lạc Tử Tịch, đừng kinh sợ như vậy được không, ta đáp ứng cho ngươi thời gian liền cho ngươi thời gian. Chúng ta nấu cơm đi, nhanh?"

Nhan Tiêu nhún vai, biểu hiện vừa rồi của Lăng Dịch Hằng đã như vậy, tại sao cảm giác tội lỗi trong lòng Lạc Tử Tịch vẫn không bỏ xuống được?

[Ầu ui, Jay nhận thấy trình độ tự kỉ cùng tự luyến của mình không bằng một góc so với Lăng Dịch Hằng. Má ui, cha nội này ảo tưởng bà cố nun.*mặt khinh bỉ*]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play