Nhan Tiêu mang theo Lạc Tử Tịch đi qua tiền sảnh ngừng lại một lúc, Nhan Tiêu nói với lễ tân tiền sảnh:
"Khi Lăng tiên sinh đi ra, nói Lạc tiểu thư có việc đi trước, để cho chính hắn trở về."
"Hảo."
Nhân viên lễ tân cung kính trả lời.
Nhan Tiêu nói xong liền nắm tay Lạc Tử Tịch hướng văn phòng nàng trên lầu đi tới, chỉ là đi chưa được mấy bước lại hồi đầu nói:
"Nhớ nói rõ với hắn, ta chiết khấu hắn 98%."
Sau đó cũng không quay đầu lại. Lăng Dịch Hằng đem Lạc Tử Tịch đến cho nàng, nàng dù sau cũng dựa theo ý tứ Lăng Dịch Hằng mà làm, phải không?
Lạc Tử Tịch để mặc Nhan Tiêu nắm tay kéo đi, nàng không biết Nhan Tiêu mang nàng đi nơi nào, nhưng nàng tin tưởng Nhan Tiêu, bất quá sau khi nghe lời Nhan Tiêu nói cũng đổ vài giọt mồ hôi. 98%, mệt Nhan Tiêu nghĩ ra. Cũng chỉ là mấy đồng tiền mà thôi, Nhan Tiêu như thế nào có thể để cho người tiền sảnh cấp Lăng Dịch Hằng chiết khấu đây? Chính là cũng không chờ Lạc Tử Tịch suy nghĩ rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra đã bị Nhan Tiêu kéo đi lên trên lầu, lúc các nàng dừng lại cước bộ, Lạc Tử Tịch thấy Nhan Tiêu mở ra cánh cửa trên mặt viết "Tổng giám đốc văn phòng".
Tổng giám đốc văn phòng? Đây là tình huống gì? Tại sao Nhan Tiêu mang nàng tiến vào văn phòng tổng giám đốc? Chẳng lẽ Nhan Tiêu... Lạc Tử Tịch đứng phía sau Nhan Tiêu, nhìn chầm chầm Nhan Tiêu, không có khả năng? Khả năng có thể? Lạc Tử Tịch trong lòng đoán tới đoán lui. Nhìn Nhan Tiêu đem nàng kéo vào văn phòng, sau đó khóa cửa, động tác hành văn liền mạch lưu loát, nhất thời minh chứng phán đoán trong lòng Lạc Tử Tịch. Nhan Tiêu... Chính là tổng giám đốc nơi này, cho dù không phải tổng giám đốc, cũng cùng tổng giám đốc không sai biệt lắm, nếu không sẽ không đem nàng tới đây.
Chỉ là, hiện thật này làm cho Lạc Tử Tịch nhất thời chưa chuyển biến kịp.
"Lại đây ngồi đi, muốn uống cái gì? Cà phê, trà, hay là rượu?"
Nhan Tiêu chỉ vào sô pha trong văn phòng để cho Lạc Tử Tịch tới ngồi. Nàng xoay người mở ra một cái tủ, đồ cá nhân của nàng bên trong tủ cái gì cần có đều có, chỉ đợi Lạc Tử Tịch nói ra, hẳn là có thể lấy được.
"Nhan Tiêu."
Lạc Tử Tịch vẫn còn kinh ngạc, sau khi tiến vào văn phòng này, liền cảm thấy, nơi này mới chính là không gian của Nhan Tiêu, nơi này cùng bộ quần áo Nhan Tiêu mặc trên người mới tương ứng. Nhan Tiêu mặc trên người, quả thật chỉ có thể phụ trợ tại đây văn phòng này. Nàng trước kia, vẫn không có đem Nhan Tiêu nghĩ như hiện tại. Chỉ nghĩ Nhan Tiêu có thể là kỹ sư, có thêm một vài công việc, có khả năng rất cần tiền, chỉ là thực không ngờ, thân phận chân chính của Nhan Tiêu là dạng này.
"Ân."
Nhan Tiêu đáp lại, nhưng Lạc Tử Tịch cũng không nói tiếp, nàng không biết nói cái gì.
Nhan Tiêu pha hai ly cà phê, sau đó đưa tới trước mặt Lạc Tử Tịch, cười nhìn Lạc Tử Tịch. Hiện tại hẳn là không cần nàng nói gì, hết thảy tất cả Lạc Tử Tịch chắc đã minh bạch rồi?
"Nếm thử xem, tuy rằng mới xay không uống ngon, nhưng hương vị cũng không tệ lắm, ta nghĩ ngươi nhất định thích."
"Hảo."
Lạc Tử Tịch bưng lên cà phê lên uống, nếu là tự mình Nhan Tiêu pha cho nàng, hẳn là rất tốt. Lạc Tử Tịch nhấp một ngụm, cảm giác êm dịu vừa miệng, quả thật là hương vị mình thích. Tâm là không khỏi ngọt ngào lên. Nhan Tiêu biết khẩu vị nàng thích là dạng gì, Nhan Tiêu biết nàng yêu thích gì, như nàng biết được yêu thích Nhan Tiêu.
"Lạc Tử Tịch, nhĩ hảo, ta là Nhan Tiêu, tổng giám đốc trụ sở giải trí Nhan thị, Nhan gia đại tiểu thư, cũng là tình nhân của ngươi. Nơi đây là văn phòng ta."
Nhan Tiêu nhấp một ngụm cà phê, buông ly, sau đó chính thức giới thiệu mình một lần nữa. Nàng muốn cùng Lạc Tử Tịch chung một chỗ, nên cho Lạc Tử Tịch thấy thân phận chính mình. Nàng có thể làm tình nhân Lạc Tử Tịch, nhưng không phải muốn Lạc Tử Tịch dưỡng tình nhân.
Lạc Tử Tịch không thường đến trụ sở loại địa phương này, chắc là không biết quy mô trụ sở Nhan thị, nhưng hẳn là biết Nhan thị, Nhan thị không chỉ có trụ sở giải trí, còn có rất nhiều sản nghiệp. Danh tiếng Nhan thị, tin tưởng Lạc Tử Tịch biết. Nhan Tiêu cảm thấy không cần phải chỉ điểm hay giấu diếm Lạc Tử Tịch cái gì, mặc kệ thân phận nàng là gì, nàng vẫn là Nhan Tiêu, nguyện ý làm tình nhân Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu.
Lạc Tử Tịch nhìn Nhan Tiêu vươn tay, ngây ngẩn cả ngươi, nàng thật không ngờ Nhan Tiêu một lần nữa giới thiệu chính mình, hơn nữa, cũng không giống hai lần giới thiệu trước, nhưng ngữ khí là như nhau. Tình nhân của nàng? Nhan thị tổng giám đốc, Nhan gia đại tiểu thư, tình nhân của nàng? Nàng tìm được tình nhân tốt vậy sao? Kia giá trị con người nàng cũng không thể tính toán nổi. Lạc Tử Tịch nhướng mày, nhìn quanh văn phòng Nhan Tiêu, nói:
"Nhan Tiêu, ta dưỡng không nổi ngươi, ta làm tình nhân ngươi tốt hơn."
Giá trị con người Nhan Tiêu tốt như vậy, nàng làm tình nhân Nhan Tiêu còn tốt hơn nhiều.
Phốc... Hoàn hảo Nhan Tiêu đã sớm đem cái ly để xuống, nếu không phỏng chừng là phun ra thật. Ngươi nói xem Lạc Tử Tịch có thể không cần khả ái như vậy không? Không ngại thân phận của nàng là gì, chính là vướng bận chuyện có thể hay không dưỡng nàng... Bất quá câu nói dưỡng không nổi nàng, sửa thành làm tình nhân của nàng nghe thật không sai. Ách... Nhan Tiêu đột nhiên cảm thấy ngang nhau mà, các nàng là quan hệ tình nhân, nàng là tình nhân Lạc Tử Tịch, Lạc Tử Tịch cũng là tình nhân của nàng, con phân biệt cái gì nha?
"Lạc Tử Tịch, ngươi xác định muốn làm tình nhân của ta?"
Nhan Tiêu cười trộm trong lòng.
"Ách... Ngươi làm tình nhân của ta cũng có thể, chẳng qua, chẳng qua, Nhan Tiêu ta nói thật cho ngươi biết, ta quả thật dưỡng không nổi ngươi."
Tinh thần Lạc Tử Tịch ở đâu đâu, cảm thấy chính mình thật thất bại, lần đầu tiên mình muốn bao dưỡng tình nhân, kết quả, không được vài phút, phát hiện mình dưỡng không nổi tình nhân kia, nói ra là chuyện tu nhân cỡ nào nha! Nhưng dường như nàng không định buông tha Nhan Tiêu, không nghĩ để Nhan Tiêu được ngươi khác ôm ấp. Nàng nghĩ, nàng có lẽ cũng có thể làm tình nhân Nhan Tiêu. Ách... Thật là hỗn loạn.
"Phốc... Ha ha, Lạc Tử Tịch, ngươi có thể không cần rối rắm vấn đề ai dưỡng ai nha? Không phải ta đã nói ta dưỡng tốt lắm sao? Ta có công việc chính mình ổn định thu vào, ngươi không cần dưỡng ra. Ta làm tình nhân của ngươi cũng không cần ngươi dưỡng ta."
Nhan Tiêu phá lên cười.
Đợi Nhan Tiêu cười đủ, ngồi gần lại Lạc Tử Tịch, ôm lấy Lạc Tử Tịch bả vai, còn thật sự đối Lạc Tử Tịch nói:
"Chúng ta lúc này đây, không tồn tại vấn đề ai dưỡng ai, nếu ngươi cảm thấy quan hệ của chúng ta dùng tiền tài gắn bó sẽ làm ngươi thoải mái một ít, như vậy về sau mỗi một tháng ngươi đưa ta chút lễ vật là tốt rồi. Ta biết ngươi đối với cuộc sống còn rất nhiều cố kỵ, ta không nghĩ sẽ phá hư ngươi hoặc là bắt buộc ngươi cái gì, quan hệ chúng ta ngươi không muốn người ta biết chúng ta sẽ không để cho người ta biết, chính là nếu có một ngày ngươi chán ghét ta hoặc là quyết định không che dấu quan hệ chúng ta, ta nhất định không có câu oán hận gì."
Sở dĩ Lạc Tử Tịch rối rắm vấn đề có thể hay không dưỡng nàng là vì trong lòng Lạc Tử Tịch cảm thấy, quan hệ của các nàng dùng tiền tài gắn bó sẽ khiến nàng dễ chịu chút ít. Nói đến đây, Lạc Tử Tịch kỳ thật là một người nhát gan, không dám đối mặt nàng, đối mặt sự thật, đối mặt sự thật nàng ngoại tình. Cuộc sống vẫn còn nhiều vấn đề đè nặng Lạc Tử Tịch, Nhan Tiêu không nghĩ bức Lạc Tử Tịch quyết định gì, cuộc sống cũng không phải chỉ có hai người các nàng, Lạc Tử Tịch bây giờ còn có gia đình chính mình.
Tuy rằng hiện tại Lăng Dịch Hằng theo đuổi nàng, nhưng là Lạc Tử Tịch ngoại tình trước so với Lăng Dịch Hằng. Liền hiện thật, Lạc Tử Tịch phản bội hôn nhân lúc này của nàng cùng Lăng Dịch Hằng, mà một tầng phản bội này, khiến nàng không dám đối mặt, nhưng Lạc Tử Tịch lại không nghĩ buông tha nàng. Lạc Tử Tịch, kỳ thực lừa ngươi mình dối người, tìm một cái cớ để lừa chính ngươi. Mà này đây, trong lòng Nhan Tiêu đều phi thường rõ ràng.
"Nhan Tiêu..."
Lạc Tử Tịch khổ sở đem mặt chuyển sang một bên.
Lạc Tử Tịch không dám nhìn thẳng mắt Nhan Tiêu, nàng thật không ngờ Nhan Tiêu để ý lòng nàng như vậy, biết nàng đang trốn tránh. Lạc Tử Tịch không muốn thừa nhận nàng trốn tránh, nhưng xác thực là vậy, chỉ là cảm giác nàng đối Nhan Tiêu, cảm tình đối Nhan Tiêu khiến nàng không thể lừa gạt chính mình. Nàng chỉ có thể tìm một cái cớ để mình cảm thấy tốt hơn.
Nhận thức Nhan Tiêu tới nay, nội tâm nàng có bao nhiêu giãy dụa? Nàng cứ nghĩ không liên lạc Nhan Tiêu là có thể quên Nhan Tiêu, nhưng nàng không biết bất kể nàng cố gắng thế nào, hết thảy đều là uổng công, căn bản là nàng giải không được độc Nhan Tiêu hạ trên người nàng, độc đã muốn xâm vào tâm mạch...
Nhan Tiêu đem mặt Lạc Tử Tịch xoay lại, hai tay ôm mặt Lạc Tử Tịch, nhìn thấy đáy mắt Lạc Tử Tịch lóe nước mắt, không khỏi đau lòng. Nàng không ngại lúc này dùng tiền tài để gắn bó hai người, chỉ cần Lạc Tử Tịch cảm thấy tốt một chút, nàng đều nguyện ý làm. Nàng cùng Lạc Tử Tịch vốn là hai nữ nhân, có thể khiến cho một nữ nhân truyền thống đã kết hôn chấp nhận nàng, đã là chuyện không dễ dàng, nàng sao dám hy vọng xa vời có thể cùng Lạc Tử Tịch quang minh chính đại nắm tay đây?
Nàng hy vọng có một ngày Lạc Tử Tịch thuộc về nàng, nàng hy vọng có một ngày Lạc Tử Tịch phủ lên áo cưới gả cho nàng, nhưng nàng biết, đi được tới đó còn một con đường vô cùng gian nan, cánh cửa kia trong lòng Lạc Tử Tịch không bước qua nổi. Nhan Tiêu cười khổ trong lòng, nàng có thể chờ, cũng có thể chậm rãi tìm cách, chỉ cần nàng không muốn thấy Lạc Tử Tịch sống trong áy náy cùng tự trách.
"Dựa theo lời ta nói mà làm đi, không cần nhiều gánh nặng trong lòng như vậy, sự việc đã xảy ra, ngươi cũng nói, chúng ta đều là người trưởng thành, có một số việc phải làm thế nào chúng ta đều rất rõ ràng."
Nhan Tiêu an ủi Lạc Tử Tịch, nàng đau lòng Lạc Tử Tịch, không muốn nhìn thấy Lạc Tử Tịch vì chuyện của nàng mà khổ sở.
Lạc Tử Tịch bình tĩnh nhìn Nhan Tiêu, trong ánh mắt Nhan Tiêu tràn ngập nghiêm túc, nàng biết Nhan Tiêu không phải đang nói đùa, Nhan Tiêu biết nàng, hiểu được khó khăn trong lòng nàng, Nhan Tiêu thông cảm nàng, thông cảm sự thật bất đắc dĩ giữa cuộc sống. Tâm Lạc Tử Tịch tràn ngập cảm động. Các nàng đều là người trưởng thành, không chỉ có tình yêu mà sống, còn có trách nhiệm không thể thoát khỏi.
Hai tay Nhan Tiêu vỗ về mặt Lạc Tử Tịch, thâm tình hôn lên môi Lạc Tử Tịch, ôn nhu mà đoạt lấy, sau đó nói:
"Lạc Tử Tịch, ta muốn ngươi."
Tưởng niệm dồn nén trong một thời gian dài, cuối cùng tìm được bước đột phá, cuối cùng cũng có thể thực hiện, ban đầu hai người rất bình tĩnh hòa hợp, sau đó một nụ hôn, tất cả rụt rè đều biến mất.
Lạc Tử Tịch khoát hai tay lên cổ Nhan Tiêu, khiến cho thân thể Nhan Tiêu càng thêm gần sát nàng, nàng chủ động dâng lên môi chính mình, nàng cũng muốn Nhan Tiêu, rất muốn rất muốn, cơ hồ mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ đến, nhưng nàng nói không nên lời, nàng chỉ có thể dụng hành động đều biểu đạt tưởng niệm đối Nhan Tiêu.
[Đó giờ mới thấy kim chủ như Lạc tỷ... *(^O^)*
Uầy, sắp có thịt, ăn chay lâu rồi các Readers có muốn ăn thịt hơm... Vote đi, cmt đi, tích cực vào, cho Jay thấy mong muốn của các bạn nào...
Hôm nay kiểm tra lại mấy chương đầu chưa có beta, phát hiện lỗi chính tả cũng không ít, cách dùng từ lại sai. Readers đọc thấy câu văn lủng củng hay sai lỗi chính tả nói Jay biết nha...]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT