Trương Mặc Thâm đã quá quen với việc dọn dẹp, đợi đến lúc Khúc Hoàn Hoàn đánh răng xong và bước ra khỏi phòng vệ sinh, không mất quá nhiều thời gian mà trên mặt đất đã sạch sẽ hơn nhiều. Theo tiêu chuẩn thông thường của cô, lúc này đã có thể ngừng lại rồi. Nhưng trong mắt Trương Mặc Thâm thì đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Khúc Hoàn Hoàn nhìn thấy anh bận lên bận xuống, trước tiên là bỏ quần áo bẩn vào trong máy giặt, quần áo sạch thì xếp ngay ngắn trên giường, cũng không biết anh lấy đâu ra một cái thùng đựng đồ, mấy món đồ linh tinh trên mặt bàn đều được để vào trong đó. Giày dép để lung tung cũng được đặt gọn gàng lên giá, dọn dẹp xong xuôi đống lộn xộn thì anh bắt đầu cầm cây lau nhà lên và lau.
Khúc Hoàn Hoàn lặng lẽ thu dọn đồ đạc cá nhân của mình, sau đó bị đuổi ra ghế sofa ngồi, Trương Mặc Thâm hâm nóng bánh mì và sữa cho cô, cũng không để cô nhúng tay vào mà chỉ bảo cô im lặng ngồi nhìn anh làm.
Khúc Hoàn Hoàn rất muốn giúp đỡ nhưng đều bị anh đuổi đi.
Tuy Trương Mặc Thâm không hề nói gì nhưng trong mắt anh lại tràn ngập sự khó chịu, suýt nữa khiến Khúc Hoàn Hoàn tưởng rằng bản thân là một loại rác rưởi siêu to khổng lồ.
Mặc dù Khúc Hoàn Hoàn thấy hơi mất tự nhiên, nhưng hiện giờ có một cô gái ốc ngoài đời thực… à không, chàng trai ốc ở đây, cô chỉ đành ngọ nguậy rồi ngoan ngoãn ngồi trên sofa, hai tay ôm gối, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Trương Mặc Thâm, đôi lúc cũng xoay đầu theo động tác của anh, cuối cùng nhìn nhà mình khôi phục lại vẻ gọn gàng đến nỗi nó chưa từng sạch sẽ tới vậy.
Đợi đến khi Trương Mặc Thông dừng lại, Khúc Hoàn Hoàn mới cúi đầu xuống nhìn sàn nhà, dường như nó sạch đến mức cô có thể nhìn thấy được áo ngủ của mình trông như nào.
Trương Mặc Thâm sảng khoái gật đầu với cô, khẽ nói: “Cảm ơn cô, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Khúc Hoàn Hoàn: “…”
Khúc Hoàn Hoàn: “Anh vui là được…”
Căn phòng đã trải qua một cuộc tổng vệ sinh, ngay cả ga trải giường của cô cũng bị mang đi giặt. Kế hoạch muốn quay trở lại giường ngủ một giấc của Khúc Hoàn Hoàn không thể không hủy bỏ. Vốn dĩ tối hôm qua cô mới dọn dẹp qua một lần, còn tưởng thế là sạch sẽ rồi, nhưng khi so sánh với cảnh tượng trước mắt sẽ thấy trước khi dọn dẹp thì nó chẳng khác gì một bãi rác.
Cô im lặng hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: “Anh thật sự chỉ là trợ lý thôi sao?” Nói thế này hơi thất lễ nhưng có khi nhân viên dọn vệ sinh ở ngoài kia cũng không dọn dẹp sạch sẽ đến vậy!
“Tiêu chuẩn sạch sẽ của tôi chỉ hơi cao một chút thôi.” Trương Mặc Thâm nói: “Cảm ơn cô đã để cho tôi dọn dẹp, tôi mời cô ăn cơm nhé?”
“Không không không.” Khúc Hoàn Hoàn vội vã từ chối: “Anh giúp tôi dọn dẹp… Tối qua lại còn giúp tôi sửa bóng đèn, trước kia còn giúp tôi sửa cầu chì nữa. Anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa cảm ơn anh, tôi mời anh ăn cơm mới phải.”
Trương Mặc Thâm suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng: “Hay tôi nấu cho cô ăn nhé?”
“Vậy chẳng phải vẫn là…”
“Cô bỏ tiền mua nguyên liệu là được, thế còn gì mà cô không đồng ý nữa không?”
Khúc Hoàn Hoàn suy nghĩ hồi lâu, dù cô có cố chấp thì cũng không có kết quả, vậy chẳng thà nghe theo lời của Trương Mặc Thâm, hơn nữa tay nghề của anh đỉnh hơn mấy quán ăn ngoài kia nhiều.
Hai người thảo luận hồi lâu và đã có kết quả, đúng lúc trong nhà Trương Mặc Thâm cũng hết nguyên liệu nấu ăn nên hai người quyết định cùng đi siêu thị. Bọn họ tự quay về thay quần áo rồi tập trung trước cửa.
Ngoài cổng tiểu khu có một siêu thị rất lớn, trong đó có đầy đủ các nguyên liệu nấu ăn. Vậy nên Trương Mặc Thâm không lái xe đi, lúc hai người cùng nhau ra ngoài thì đi ngang qua công viên của tiểu khu, có không ít các cô các bác ở công viên nhìn thấy, vẻ mặt của bọn họ đều thay đổi.
Trong lòng Khúc Hoàn Hoàn đầy lo lắng, cô khẽ kêu một tiếng không ổn.
Với trình độ tám chuyện của mấy cô bác thì có khi ngày mai cả tiểu khu sẽ biết cô và Trương Mặc Thâm đi chung với nhau, nói không chừng sẽ bị thêm mắm dặm muối rằng hai người đã hẹn hò rồi.
Khúc Hoàn Hoàn hiểu rất rõ mức độ tám chuyện của mấy bà cô bà bác này.
Trong lòng cô gào thét, cảm thấy mình đã liên luỵ đến Trương Mặc Thâm nên đáy mắt tràn ngập sự áy náy.
Nhận ra sự kỳ lạ của cô, Trương Mặc Thâm nghi ngờ quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Khúc Hoàn Hoàn áy náy lên tiếng: “Dường như trong lúc vô tình tôi đã làm liên luỵ đến anh.”
Anh không hiểu.
Khúc Hoàn Hoàn khẽ ho một tiếng, ngại ngùng kể: “Là như này, chúng ta đi chung với nhau đã bị người khác nhìn thấy rồi, có lẽ bọn họ sẽ cho rằng chúng ta… Khụ khụ, là người yêu.”
Trương Mặc Thâm im lặng.
“Anh đừng để ý, lần sau tôi giải thích rõ ràng với họ là được.” Khúc Hoàn Hoàn vội vàng lên tiếng.
“Thật ra tôi không thấy ngại lắm…” Trương Mặc Thâm nhìn cô, vẻ mặt của anh khá khó đoán, khẽ nói: “Chỉ cần cô không có ý kiến là được.”
“… Hả?”
“Không có gì.” Trương Mặc Thâm vội vàng quay đầu đi: “Đừng để ý tới bọn họ, đợi đến khi bọn họ thấy chúng ta không ở chung với nhau thì sẽ không nói gì nữa đâu.”
“Trông anh có vẻ kinh nghiệm đầy mình nhỉ?”
“Ừ, tin đồn của tổng giám đốc Hoắc đều được giải quyết như vậy đấy.”
Khúc Hoàn Hoàn: “…”
Nhớ đến vị tổng giám đốc bá đạo lạnh lùng khó gần trong truyền thuyết, lại nghĩ tới mấy con yêu tinh lao về phía anh ta thì Khúc Hoàn Hoàn lập tức im lặng. Cẩn thận nghĩ lại thì tổng giám đốc Hoắc có rất nhiều tin đồn, nhưng sau cùng đều không có kết quả, cũng không có câu trả lời của chính chủ nên cuối cùng vẫn chẳng có gì cả.
Khúc Hoàn Hoàn gật đầu, cũng không để mấy tin đồn đó trong lòng nữa.
Hiện tại đang là giờ ăn, cũng là giờ cao điểm của siêu thị. Khi hai người bước vào siêu thị thì có không ít người đang đứng xếp hàng, hai người đều ăn sáng khá muộn, nhất là Khúc Hoàn Hoàn, không lâu trước đó cô vừa mới ăn bánh mì và uống sữa nên hiện tại vẫn chưa thấy đói, vì vậy hai người bắt đầu đi dạo xung quanh.
Trước tiên họ đi đến khu thực phẩm tươi sống để chọn mua cá, tôm, thịt lợn và bò rồi mới mua rau củ. Lúc Khúc Hoàn Hoàn đi ngang qua quầy thực phẩm nấu sẵn, cô nuốt nước bọt, muốn mua gà rán và vịt quay nhưng lại bị Trương Mặc Thâm nhíu mày kéo lại: “Lúc về tôi sẽ làm cho cô ăn, đừng mua ở đây.”
Khúc Hoàn Hoàn đỏ mắt nhìn sang bên đó.
Trương Mặc Thâm hết hồn trước phản ứng của cô, anh nhanh chóng giải thích: “Ý tôi là thực phẩm nấu sẵn ở bên ngoài không đảm bảo vệ sinh, cũng không sạch sẽ như khi làm ở nhà, vì vậy chi bằng làm ở nhà còn tốt hơn.”
“Nhưng… Nhưng tôi không biết làm…” Nét mặt của Khúc Hoàn Hoàn rất đáng thương.
“Tôi biết làm.”
“Hở?”
“Tôi làm cho cô ăn là được.” Trương Mặc Thâm nói: “Sau này cô muốn ăn món gì thì cứ đến tìm tôi, mấy món này tôi đều biết làm.”
Hương vị món cá rán hôm qua vẫn còn nguyên trong ký ức của Khúc Hoàn Hoàn, quả thực nó thơm ngon hơn những quán ăn bên ngoài nhiều. Tài nấu nướng của Trương Mặc Thâm vẫn luôn rất đỉnh, cô cũng không nghi ngờ gì khi đối phương có thể làm những món khác ngon không kém, mấy món ăn như gà rán hay vịt quay mà rơi vào tay của Trương Mặc Thâm thì chắc chắn sẽ có mùi vị tuyệt vời hơn thế nữa.
Khúc Hoàn Hoàn ngượng ngùng từ chối: “Thế thì làm phiền anh quá…”
“Không đâu, bình thường tôi rất thích nấu ăn, nếu có người thích thì càng tuyệt hơn.” Hiếm khi Trương Mặc Thâm mỉm cười: “Tôi thường xuyên bất cẩn nấu nhiều nên một mình tôi ăn không hết, vẫn còn phải nhờ cô ăn chung với tôi.”
Tốt quá đi! Mắt của Khúc Hoàn Hoàn sáng lên, cô vội vàng gật đầu. Thứ mà cô am hiểu nhất chính là ăn… À không! Phải nói là sở thích lớn nhất của cô ngoại trừ câu cá chính là ăn! Hơn nữa tài nấu nướng của Trương Mặc Thâm lại siêu tốt, vừa nghĩ đến thôi đã chảy hết cả nước bọt rồi.
Lúc trước đã sử dụng danh nghĩa giúp đỡ để ăn chực nhiều lần nên hiếm có dịp Khúc Hoàn Hoàn lại cảm thấy xấu hổ như bây giờ, vậy nên cô bỏ những nguyên liệu đắt tiền vào trong giỏ xe. Mỗi khi mắt của Trương Mặc Thâm lướt đến đâu, cô đều đi tới đó lấy nó, tuyệt đối không qua loa.
Cuối cùng, Trương Mặc Thâm không thể không đưa tay cản cô lại: “Đủ rồi, đủ rồi, nếu mua nữa thì không có chỗ để trong tủ lạnh đâu.”
Khúc Hoàn Hoàn vẫn chưa thỏa mãn rút tay về.
Hai người đã mua xong nguyên liệu nấu ăn, nhân cơ hội này, Khúc Hoàn Hoàn cũng bổ sung chút lương thực dự trữ cho hòm đồ ăn vặt của mình. Cô đẩy giỏ xe đến khu ăn vặt, từng gói khoai tây chiên được thả vào trong giỏ xe một cách tuỳ hứng.
Trương Mặc Thâm thấy vậy thì nhíu mày nhưng cũng không biết phải nói gì, cho nên anh chỉ có thể đẩy giỏ xe đi sau cô. Đến khi thanh toán, trên giỏ xe đã đầy ắp hàng hoá, hầu hết là đồ ăn vặt của Khúc Hoàn Hoàn.
Thấy nhân viên thu ngân quét mã vạch của từng món đồ, Trương Mặc Thâm lấy ví ra muốn thanh toán thì Khúc Hoàn Hoàn đã chìa thẻ ra trước.
“Chẳng phải đã bảo là để tôi trả ư?”
Trương Mặc Thâm đành phải cất ví.
Đồ ăn được để trong mấy túi lớn và khá nặng, Khúc Hoàn Hoàn cầm lấy một túi, khi xách đến cửa thì bắt đầu hối hận: “Biết vậy đã lái xe ra ngoài rồi, đều tại tôi, lẽ ra không nên mua nhiều làm gì.”
“Không sao, để tôi xách cho.” Trên tay Trương Mặc Thâm xách những túi đồ ăn nặng mà nét mặt không một chút lúng túng, anh chỉ đưa chiếc túi nhẹ nhất cho Khúc Hoàn Hoàn.
Khúc Hoàn Hoàn run rẩy xách túi đồ ăn vặt siêu lớn của mình, trên đường cô ngỏ ý muốn giúp đỡ nhưng Trương Mặc Thâm không chịu, anh vẫn tỉnh bơ bước đi, như thể không có gì trên tay vậy. Dùng tốc độ như ngày thường trở về nhà mà lông mày của anh còn không thèm nhúc nhích, ngược lại Khúc Hoàn Hoàn thì thở hổn hển xách túi của mình.
Trương Mặc Thâm im lặng.
Anh nghẹn họng hồi lâu rồi mới nói ra một câu: “Cô… nên ăn nhiều một chút…” Sau đó, anh nhanh chóng nhớ lại lượng cơm hằng ngày của Khúc Hoàn Hoàn rồi tiếp tục im lặng.
“Thường thôi thường thôi, anh biết đấy, những tác giả trên mạng như chúng tôi đều rất trạch (1). Loại vận động cường độ cao duy nhất trong ngày chỉ có cử động ngón tay thôi.” Khúc Hoàn Hoàn thơ ơ vẫy tay: “Tôi biết rất nhiều người đều như vậy, bọn họ chẳng khác gì nhau cả, tất cả đều cực kỳ yếu về thể chất, chạy hai bước thì đã thở hổn hển rồi.”
(1) Trạch: chỉ những người thích ở nhà, lười ra ngoài đường
“… Như thế là không tốt.”
Khúc Hoàn Hoàn nhìn anh.
Trương Mặc Thâm mấp máy môi, vô số lời nói về tác hại khi lười tập thể dục mắc kẹt ở cổ họng, anh nhớ lại công việc và thời gian hoạt động khiến người khác đau đầu của Khúc Hoàn Hoàn. Có những lúc đến tận chiều mới có thể nghe thấy động tĩnh của căn nhà đối diện, thậm chí ngay cả khi đêm hôm khuya khoắc thì vẫn có thể thấy được ánh sáng truyền ra từ nhà hàng xóm.
“Cô có muốn chạy bộ với tôi không?” Trương Mặc Thâm hỏi: “Tôi thường hay chạy bộ vào buổi sáng, cô có muốn chạy với tôi không?”
Khúc Hoàn Hoàn bị dọa đến nỗi mặt mũi tái mét, cô vội vàng từ chối.
Cô đổi chủ đề: “Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà nấu cơm đi.”
Trương Mặc Thâm nghe lời cô xách túi bước vào nhà, anh loay hoay trong phòng bếp hồi lâu rồi bưng rất nhiều món ngon hấp dẫn ra.
Khúc Hoàn Hoàn đang vui vẻ vùi đầu ăn cơm thì chợt nghe thấy anh hỏi: “Cô có muốn tôi nấu bữa sáng cho cô không?”
“… Hả?” Khúc Hoàn Hoàn ngơ ngác ngẩng đầu lên.
“Trước khi ăn sáng thì tiện thể tập thể dục cũng được.”
“…”
Trương Mặc Thâm thở dài: “Tôi chỉ cần nghĩ đến anh Loan cũng là một trạch nam không hay tập thể dục như cô thì không kìm lòng được mà lo lắng cho sức khoẻ của anh ấy.”
Khúc Hoàn Hoàn: …
Người anh em à! Nói đạo lý!
Người Trương Mặc Thâm quan tâm là anh Loan! Liên quan gì đến cô chứ!?
…
…
Ủa, cô chính là anh Loan mà!!!
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Thành ngữ: Nhìn Hoàn nhớ Loan. Nghĩa là nhìn Khúc Hoàn Hoàn thì nhớ đến Loan Cung Ẩm Vũ.
Nam chính: _(:з」∠)_
Nói chứ cứ gọi nam chính là nam chính mãi, tôi nên đặt biệt danh gì cho Trương Mặc Thâm đây ta…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT