Editor: Ân Phi

Beta: Tửu Thanh

Vài ngày sau, khi đứng trước cửa Cục dân chính, Khúc Hoàn Hoàn vẫn cảm thấy rất hoang mang.

“Tụi mình đến đây làm gì? Đến đây làm gì hả?” Khúc Hoàn Hoàn hoảng sợ ôm lấy cây cột ở bên cạnh: “Anh anh anh… Anh đột nhiên dẫn em đến đây, đừng nói là muốn kết hôn với em nhé?”

“…” Trương Mặc Thâm cũng không biết phải làm gì với Khúc Hoàn Hoàn nữa: “Chẳng phải em bảo muốn đăng ký à?”

“Nói dối!” Khúc Hoàn Hoàn mau chóng cãi lại: “Em đâu phải là người tùy tiện như vậy cơ chứ!”

Trương Mặc Thâm: “… = =.”

“Chúng ta mới quen nhau được bao lâu, còn chưa tới một năm mà anh đã muốn kết hôn rồi sao?” Khúc Hoàn Hoàn thực sự không dám tin: “Chẳng lẽ anh không sợ rằng sau khi kết hôn, chúng ta không thể chung sống hòa hợp với nhau ư? Lỡ như anh ngáy to khi ngủ thì sao? Lỡ như mười ngày nửa tháng anh không thèm tắm thì sao? Chúng ta vẫn còn chưa hiểu hết về đối phương mà anh đã muốn kết hôn rồi. Anh vội vàng như thế, không lẽ là vì trong bụng em đã có cục cưng?”

Tầm mắt của Trương Mặc Thâm dần dần di chuyển xuống rồi dừng lại trên bụng cô.

Khúc Hoàn Hoàn thẹn quá hóa giận: “Em chỉ ví dụ thế thôi!”

“Những ví dụ này không thể có thật được, khi anh ngủ có ngáy hay không và mấy ngày tắm một lần, chẳng lẽ em còn không rõ?”

Khúc Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy chột dạ.

Đương nhiên là cô biết rõ rồi, từ sau chuyến du lịch, hai người ăn tủy biết vị (1), lại ngủ chung giường thêm mấy lần nữa, ngay cả khi đã về nhà, cô cũng thường xuyên chạy sang ngủ ở căn nhà đối diện, nếu Trương Mặc Thăm mà ngáy thì cô đã phải phát hiện ra ngay từ lần đầu tiên rồi.

(1) Ăn tủy biết vị: mang nghĩa châm biếm. Thường dùng để hình dung đạo tặc hoặc những cặp nam nữ yêu đương vụng trộm. Có nghĩa là sau khi phạm sai lầm lần đầu mà không bị bắt gặp lại muốn làm lần thứ hai. Cũng có thể hiểu theo nghĩa thỉnh thoảng làm chuyện gì đó để thỏa lòng tham nhất thời của mình hay là tìm cảm giác mới mẻ, mà sau khi làm xong lại cảm thấy thỏa mãn và kích thích, sau này vẫn tiếp tục làm, thậm chí có thể trở thành thói quen hay sở thích. Trong trường hợp này kể về nam nữ chính sau khi làm xong đêm xuân đầu tiên. Làm một lần thành nghiện nên sẽ có đêm xuân thứ hai thứ ba…

Còn về việc đi tắm… dựa vào mức độ thích sạch sẽ của Trương Mặc Thâm thì chắc chắn chuyện đó sẽ không xảy ra.

Khúc Hoàn Hoàn ngập ngừng: “Nhưng mà… nhưng mà…”

“Chẳng phải em là người đề nghị đi đăng ký à?”

Khúc Hoàn Hoàn càng chột dạ hơn.

Sự kinh ngạc ban đầu đã qua đi, trí nhớ của cô nhanh chóng trở lại. Từ trong hồi ức về các món ngon của ngày hôm ấy, cuối cùng cô cũng tìm thấy đề nghị đi đăng ký kết hôn mà mình đã nói với Trương Mặc Thâm.

Quả thực cô là người chủ động đòi đi đăng ký kết hôn, nhưng vào ngày cưới của tổng giám đốc Hoắc, tất cả các món ăn đều được làm bởi đầu bếp năm sao mời từ nước ngoài về, món nào cũng đẹp đẽ ngon miệng, Khúc Hoàn Hoàn đã nhanh chóng ném câu mình nói ra sau đầu, chỉ tập trung thưởng thức đồ ăn ngon thôi, đợi đến khi hôn lễ kết thúc, hầu như ký ức của Khúc Hoàn Hoàn đều bị các món ăn ngon chiếm chỗ nên đương nhiên là cô đã quên sạch những gì mình nói trước đó rồi.

Nhưng Trương Mặc Thâm thì vẫn luôn nhớ, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện này, thấy Khúc Hoàn Hoàn không nhắc đến nữa, anh bèn chủ động đưa cô đến Cục dân chính.

“Nhưng…” Khúc Hoàn Hoàn vắt óc tìm lý do: “Nhưng mà như vậy có nhanh quá không?”

“Không nhanh gì cả.” Trương Mặc Thâm bảo: “Tổng giám đốc Hoắc cũng có quen biết cô Bạch được bao lâu đâu, nhưng mà bọn họ đã kết hôn rồi đấy thôi. Nếu chúng ta hợp nhau thì khoảng thời gian quen biết dài hay ngắn đâu liên quan gì đến chuyện kết hôn?”

“…”

Trương Mặc Thâm thở dài: “Chắc em vẫn chưa sẵn sàng nhỉ?”

Quả thật là Khúc Hoàn Hoàn vẫn chưa sẵn sàng.

Lúc ấy, chỉ vì nhìn thấy chị gái xinh đẹp mặc váy cưới nên cô mới cảm thán rồi nói ra những lời đó với Trương Mặc Thâm thôi. Nhưng nếu thật sự phải đi đăng ký kết hôn, Khúc Hoàn Hoàn vẫn chưa thể quyết định được.

Mặc dù trong tưởng tượng của cô, cuộc sống hôn nhân hầu như chẳng khác gì bây giờ, Trương Mặc Thâm đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, còn cô thì ở nhà viết lách, tiện thể đợi Trương Mặc Thâm đi làm về luôn. Mặt khác, mấy việc như nấu ăn, rửa bát, lau nhà đều do Trương Mặc Thâm đảm nhận, anh làm một cách vui vẻ, không một lời than oán.

Ngoại trừ một vài lúc EQ của anh siêu thấp ra thì Khúc Hoàn Hoàn không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào trên người bạn trai mình. Công việc chính là quản lý cấp cao, công việc phụ là tác giả của quyển sách bán chạy nhất, đẹp trai bảnh bao. Bây giờ ngay cả chuyện EQ thấp cũng được cải thiện, khi bắt gặp mấy cô gái lạ mặt có ý định tiếp cận, anh đều biết đường mà né tránh.

Trương Mặc Thâm xuất sắc như vậy, cô thực sự không thể tìm được lý do gì để từ chối.

Khúc Hoàn Hoàn nhìn anh với vẻ hối lỗi: “Em xin lỗi…”

“Đợi đến khi em quyết định xong thì hãy nói cho anh biết nhé. Anh đã sẵn sàng với việc kết hôn với em, đương nhiên anh có thể làm việc đó bất cứ lúc nào.”

Khúc Hoàn Hoàn vô cùng cảm động.

Hai người bèn quay về nhà.

Sau lần đăng ký kết hôn hụt, Trương Mặc Thâm cũng bắt đầu chuẩn bị.

Tổng giám đốc Hoắc và cô Bạch đã kết hôn rồi, hiện tại cô Bạch đang mang thai nên không tiện lắm, nhưng đợi đến mười tháng sau, khi cô ấy thuận lợi sinh con, cô Bạch sẽ trở thành người đưa đón tổng giám đốc Hoắc đi làm. Tới khi đó, mấy chiếc xe sang trọng mà tổng giám đốc Hoắc để ở chỗ anh cũng nên mang về rồi.

Trương Mặc Thâm bắt đầu chuẩn bị trước, trước tiên phải lấy nhuận bút của quyển sách thứ hai mua một chiếc xe mới. Sau đó thì sao chép lại tất cả dữ liệu về hôn lễ của tổng giám đốc Hoắc do Dương Xảo Mạn chuẩn bị, thậm chí anh còn chong đèn ghi chép vào sổ tay ngay trong đêm để có thể tự lập ra một kế hoạch đám cưới phù hợp với bản thân.

Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi câu đồng ý của Khúc Hoàn Hoàn thôi.

Thái độ của anh đối với Khúc Hoàn Hoàn vẫn không thay đổi, lúc trước đối xử với cô như thế nào thì hiện tại vẫn giống y như thế.

Có điều hiện giờ anh đã bắt đầu vô tình nhắc đến hai chữ “kết hôn” trước mặt Khúc Hoàn Hoàn nhiều hơn…

“Năm nay có rất nhiều người bạn học của anh kết hôn, tốn một đống tiền mừng cưới đấy. Không biết bao giờ mới lấy lại được đây ta?”

“Sau khi kết hôn, tổng giám đốc Hoắc trở nên nghiêm túc hơn rồi, anh ấy nói rằng muốn làm tấm gương cho con mình noi theo, ngày nào cũng tích cực làm việc.”

“Ủa? Em viết đến đoạn nam nữ chính kết hôn rồi à, tốt quá, anh đã muốn xem bọn họ kết hôn từ lâu rồi.”

“Em nghe tin gì chưa? Con gái của cô Lưu sắp kết hôn rồi đấy, cô ấy còn bảo bọn mình nhớ đến uống rượu mừng đó.”

“…”

Ban đầu, Khúc Hoàn Hoàn còn phớt lờ anh, nhưng về sau dù có muốn phớt lờ cũng không được. Ngay cả khi Trương Mặc Thâm không ở bên, cô vẫn có cảm giác dường như giọng nói của anh đang văng vẳng bên tai.

“Kết hôn, kết hôn, kết hôn, kết hôn, kết hôn và kết hôn…”

Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy mình sắp bị tẩy não rồi.

Ngay cả lúc trò chuyện với đám bạn, cô cũng thốt ra hai từ kết hôn, thậm chí một lúc sau vẫn chưa phát hiện ra.

[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Biết em với bạn trai em sắp kết hôn rồi, người tiếp theo người tiếp theo. Anh Loan à, em mà còn khoe khoang tình cảm nữa thì coi chừng anh sẽ đánh em đó!

[Loan Cung Ẩm Vũ]: …

Cuối cùng, Khúc Hoàn Hoàn không thể chịu được nữa, cô cũng chẳng thèm do dự mà dứt khoát để Trương Mặc Thâm đưa mình đến Cục dân chính luôn.

Đương nhiên Trương Mặc Thâm sẽ không phản đối, anh vui vẻ lái chiếc xe mới của mình đưa cô đi.

Cho nên khi Khúc Hoàn Hoàn cầm lấy hai cuốn sổ đỏ nhỏ mới ra lò, ngơ ngác bước ra khỏi cửa Cục dân chính mà vẫn còn cảm thấy khó tin.

“Chúng ta cứ thế mà… kết hôn rồi sao?”

Trên cuốn sổ đỏ là hình ảnh hai người mặc áo sơ mi trắng trên phông nền đỏ, trong mắt ẩn chứa niềm hạnh phúc và vui mừng.

“Đã… kết hôn rồi?”

Trương Mặc Thâm gật đầu: “Phải, kết hôn rồi. Sau này anh nên gọi em là… vợ mới phải.”

Ôi, ngại quá đi.

Khúc Hoàn Hoàn ngoan ngoãn lên tiếng: “Đúng rồi đấy chồng ơi.”

Trương Mặc Thâm: … He he.

“Em phải báo chuyện này cho mẹ em biết mới được, mẹ nhất định sẽ vui muốn chết luôn.” Khúc Hoàn Hoàn lấy điện thoại trong túi ra, tìm cái tên quen thuộc trong danh bạ rồi ấn gọi. Trong lúc chờ kết nối cuộc gọi, cô vui mừng nói: “Trước kia mẹ em còn hay gọi điện thoại nói là có người muốn giới thiệu đối tượng cho em, sau đó bắt em về nhà xem mắt, em phải từ chối mãi mới được đấy. Giờ thì tốt rồi, em kết hôn rồi, sau này sẽ không bị… Ủa?”

Khúc Hoàn Hoàn ngừng lại, cả người cứng đờ.

Điện thoại đã kết nối, giọng nói của mẹ cô vang lên trong điện thoại: “Alo, Hoàn Hoàn à?”

Khúc Hoàn Hoàn cúp máy với tốc độ cực nhanh!

“Trương Mặc Thâm!”

“Hửm?”

“Em quên nói cho mẹ biết là em kết hôn với anh rồi!!”

Trương Mặc Thâm “…”

Trương Mặc Thâm: “!!!”

Anh cũng quên rồi!!!!

HOÀN CHÍNH VĂN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play