Trời mưa bao lâu thì Khúc Hoàn Hoàn ngồi sáng tác với Trương Mặc Thâm bấy lâu. Hai người gõ chữ từ sáng đến tận giữa trưa, rõ ràng là đi du lịch, vậy mà Khúc Hoàn Hoàn không chỉ ra chương mới đều đặn, thậm chí cô còn đăng nhiều hơn bình thường mấy ngàn chữ.
Nhìn dáng vẻ vui sướng của Trương Mặc Thâm khi đọc chương mới, bao nhiêu nỗi oán hận của Khúc Hoàn Hoàn sắp hóa thành thật đến nơi, suýt nữa cô còn cho nhân vật chính ăn hành để giải tỏa mối hận trong lòng.
Trương Mặc Thâm thấy vẫn chưa thỏa mãn. Trong khoảng thời gian phải tăng ca, số chữ anh chưa đọc gộp lại cũng lên đến mấy chục nghìn chữ khiến anh đọc liền một mạch vô cùng sảng khoái, bây giờ mỗi ngày chỉ có thể đọc mười nghìn chữ làm anh thấy không thỏa mãn chút nào. Nếu Loan Cung Ẩm Vũ không phải bạn gái của mình, anh còn muốn nhốt cô vào phòng tối cả ngày, không cho cô làm gì cả chỉ ngồi viết chương mới thôi… Nhưng hồi trước, khi mới chỉ vừa nghĩ mà đã bị Khúc Hoàn Hoàn bóp chết ngay lập tức, vậy nên bây giờ dù nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Mãi đến sau bữa trưa, mưa mới tạnh dần rồi từ từ ngừng hẳn, mặt trời ló rạng, đến chiều đã nắng trở lại.
Khúc Hoàn Hoàn mải viết truyện đến tận trưa, hơn nữa còn bị cơn mưa làm hao mòn hết hứng thú của cả một ngày nên bây giờ kể cả trời có tạnh cô cũng lười, chẳng muốn đứng dậy nữa, dù Trương Mặc Thâm có khuyên thế nào Khúc Hoàn Hoàn cũng không rời khỏi giường.
“Không đi tắm biển nữa hả?”
“Không phải hôm qua đã đi rồi sao?”
“Vậy hải sản thì sao? Anh xem rồi, có mấy nhà hàng hải sản ngon lắm, đồ ăn trong khách sạn không sánh được đâu, chẳng lẽ em không muốn đến đó nếm thử ư?” Trương Mặc Thâm cố gắng dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ cô.
Khúc Hoàn Hoàn chỉ lười biếng xoay người, đổi tư thế nghịch điện thoại: “Không ăn.”
“Vậy anh đi một mình nhé?”
“Ừm, nếu ăn ngon thì lần sau em đi với anh.”
“…”
Trương Mặc Thâm tiếp tục đấu tranh: “Vậy còn trái cây thì sao? Có mấy loại hoa quả em chưa được ăn bao giờ đấy. Còn có nước ép trái cây với mấy đĩa hoa quả được được trang trí đẹp lắm, hoa quả ở chỗ này vừa ngọt lại vừa to, chắc chắn là ngon hơn ở nhà. Hơn nữa còn có vài món đồ ăn vặt rất đặc sắc mà nhà chúng ta không có, chỉ ở đây mới có thôi, nếu em không đi, về rồi là không có mà ăn đâu nhé.”
Khúc Hoàn Hoàn không thèm ngẩng đầu lên: “Vậy lúc về thì anh nhớ mang cho em một ít.”
“…”
Trương Mặc Thâm nhìn cô, khóe miệng giật giật, thực ra là anh ngại, không dám nói rằng mình muốn đi chơi với bạn gái. Thậm chí anh còn chờ mong hỏi Khúc Hoàn Hoàn đủ thứ, nhưng thấy cô không thèm phản ứng, anh đành phải cô đơn đi ra ngoài một mình vậy.
Khúc Hoàn Hoàn phàn nàn với Hà Mộng Thanh: “Một đôi yêu nhau ở chung phòng, nếu như có chuyện gì đó xảy ra thì cũng là bình thường đúng không? Tớ nghĩ vậy chắc không sai đâu nhỉ? Ở trong cùng một phòng, chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ như thế rồi!”
Hà Mộng Thanh nhanh chóng nhắn tin trả lời: “Đúng vậy.”
“Thế tại sao chúng tớ không xảy ra chuyện gì hết thế???”
“Cậu và Trương Mặc Thâm á?” Hà Mộng Thanh nhanh chóng nhắn lại: “Các cậu chung một phòng ấy hả? Ở cùng một phòng ư? Mà anh ấy không làm gì cả? Cậu có chắc là anh ấy chưa từng nghĩ đến vấn đề này không?”
“Không hề, một chút cũng không.” Khúc Hoàn Hoàn uể oải nhắn tiếp: “Tớ để anh ấy đặt phòng, anh ấy đặt một phòng có hai giường làm tớ chờ cả đêm hôm qua, nhưng mà anh ấy chẳng làm gì cả, còn ngủ trước cả tớ, ngày hôm sau lại còn rủ tớ đi ăn hải sản… Cậu nói xem, hay là… anh ấy bị lãnh cảm?”
Hà Mộng Thanh: “…”
Hà Mộng Thanh: “Cho nên cậu mới khoe khoang tình cảm với tớ đấy à?”
Đây là khoe khoang tình cảm hả? Khúc Hoàn Hoàn phát điên: “Tớ đang rất nghiêm túc nghiên cứu vấn đề này với cậu đấy nhé!”
Hà Mộng Thanh ở đầu bên kia im lặng trong chốc lát rồi mới ngán ngẩm nhắn lại: “Nếu cậu đã muốn có gì đó xảy ra thì tại sao không chủ động luôn đi? Chờ đến khi gạo nấu thành cơm rồi, có khi Trương Mặc Thâm nhà cậu có hối hận cũng không kịp ấy chứ.”
Khúc Hoàn Hoàn nghe xong lập tức cảm thấy cực kỳ hoảng sợ rồi nhanh chóng đỏ mặt.
“Nhưng mà thế thì không ổn lắm thì phải.”
Hà Mộng Thanh thầm trợn mắt, cũng không thèm hồi âm nữa. Khúc Hoàn Hoàn lại tiếp tục gửi tin nhắn hỏi ý kiến nhưng cô ấy vẫn không trả lời, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định.
Cô mở thanh tìm kiếm lên: Phải làm thế nào mới có thể khiến bạn trai…
…
Trương Mặc Thâm ra ngoài cả một buổi chiều, lúc về thì trời đã sẩm tối, anh còn xách theo rất nhiều đồ ăn ngon, hầu hết là quà vặt và vài loại hoa quả vừa to vừa ngọt, những món ăn mà Trương Mặc Thâm đã nhắc đến trước khi ra khỏi nhà thì anh đều mua đủ cho Khúc Hoàn Hoàn, không thiếu món nào.
Khúc Hoàn Hoàn hơi kinh ngạc: “Sao anh mua nhiều vậy?”
“Anh không biết em thích ăn gì nên quyết định mua hết.” Trương Mặc Thâm cũng hơi đau đầu: “Nhiều đồ ăn quá, chắc tối nay chúng ta không ăn nổi cơm nữa rồi.”
Đương nhiên Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả, lập tức loay hoay lấy đồ ăn vặt trong túi ra ăn.
“Vừa nãy anh ra ngoài thì gặp được người quen.”
“Ai thế?”
“Cô ấy ở cùng tiểu khu với chúng ta, hơn nữa công ty của cô ấy cũng là đối tác làm ăn của Hoắc thị.”
Khúc Hoàn Hoàn lập tức dừng việc ăn uống lại, sao anh tự dưng nhắc đến chuyện công việc ở đây vậy?
“Thậm chí cô ấy còn ở cùng khách sạn với chúng ta nữa, em thấy có khéo không?” Trương Mặc Thâm vừa cắt hoa quả cho cô vừa kể: “Cô ấy đến đây một mình, còn bảo là đi một mình hơi buồn nên muốn đi chơi chung với chúng ta.”
Khúc Hoàn Hoàn: “…”
Khúc Hoàn Hoàn nuối miếng thịt đang kẹt trong họng xuống rồi hung dữ nhìn về phía Trương Mặc Thâm: “Anh không nói với cô ta rằng anh đi chơi với bạn gái à?”
“Hả? Anh có nói mà.” Trương Mặc Thâm thật thà đáp lại: “Nhưng anh thấy em ở khách sạn một mình, sợ em buồn chán nên anh nghĩ nếu có ai đó trò chuyện với em, có khi nào em sẽ vui hơn không?”
Nhưng vấn đề là con yêu tinh kia không định nói chuyện với em đâu! Khúc Hoàn Hoàn gần như tuyệt vọng với phản ứng chậm chạp của bạn trai, suýt nữa là cô nhồi luôn vào đầu anh tư tưởng không được để đám yêu tinh kia đến gần, bắt anh tránh đám yêu tinh kia càng xa càng tốt rồi.
Khúc Hoàn Hoàn tức giận vén tay áo: “Hai người có hẹn hò gì không đấy? Đừng nói là anh đã hẹn xong địa điểm gặp mặt vào ngày mai rồi đấy nhé.”
“Đúng vậy, cô ấy hẹn sáng mai gặp nhau ở sảnh khách sạn.”
Khúc Hoàn Hoàn thật sự tuyệt vọng lắm rồi.
Ở nhà đã phải đề phòng yêu tinh, không ngờ đến khi đi du lịch vẫn phải chiến đấu, Trương Mặc Thâm rõ ràng là một tên đầu gỗ không hiểu chuyện tình yêu nam nữ, vậy mà lúc nào cũng thấy mấy con yêu tinh muốn lao vào người anh.
Khúc Hoàn Hoàn rất tuyệt vọng! Rất tức giận! Rất ấm ức!
Cô tức đến nỗi ăn một lèo hết sạch đống quà vặt Trương Mặc Thâm mang về!
Trương Mặc Thâm vẫn không hề hay biết, trước khi đi ngủ, sau khi hai người đã vệ sinh cá nhân xong và chui vào chăn của mình, anh vẫn còn kể về chuyện của con yêu tinh kia: “Cô ấy nói cô ấy đã đến đây từ mấy ngày trước nên cũng biết khá nhiều nhà hàng và chỗ vui chơi quanh đây, ngày mai sẽ dẫn bọn mình đi cùng. Cô ấy còn bảo, mấy nhà hàng trên mạng cũng chỉ tin được một phần thôi, rất nhiều nơi nhìn thì ngon nhưng trên thực tế lại không, mà thậm chí…”
Khúc Hoàn Hoàn nghe vậy thì cảm thấy máu nóng dồn lên não, cô ngắt lời anh: “Anh không có chuyện gì khác để nói với em sao?”
“Hả?” Trương Mặc Thâm sửng sốt, cuối cùng cũng kịp phản ứng, anh do dự hỏi: “Em không muốn anh nhắc đến cô ấy sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Khúc Hoàn Hoàn nghiến răng: “Vậy lúc chúng ta ở bên nhau, em cứ luôn miệng nhắc đến người đàn ông khác thì anh có chịu được không?”
Hiển nhiên là không được. Trương Mặc Thâm vội vàng ngậm miệng, trong lòng hối hận không thôi, anh thầm nghĩ tại sao mình lại không nhận ra cảm xúc của Khúc Hoàn Hoàn cơ chứ? Nhưng bây giờ nói thì cũng đã nói rồi, lúc này anh mới xin lỗi cô: “Anh xin lỗi, anh không ngờ…”
Nhưng Khúc Hoàn Hoàn không những không nguôi giận mà còn vén chăn ra leo thẳng lên giường Trương Mặc Thâm rồi chui vào trong chăn của anh.
Cơ thể ấm nóng mềm mại của thiếu nữ bỗng xuất hiện trong ngực, cảm nhận được nhiệt độ của cô qua lớp áo ngủ mỏng manh khiến cơ thể Trương Mặc Thâm cứng đờ. Thậm chí anh còn không biết mình nên đặt tay vào chỗ nào, nhưng trước khi Trương Mặc Thâm kịp phản ứng lại, Khúc Hoàn Hoàn đã hành động trước.
“Hôm qua em đã muốn hỏi rồi, tại sao dù ở chung một phòng mà anh lại không có bất kỳ phản ứng gì thế?” Khúc Hoàn Hoàn nghiến răng nghiến lợi cởi cúc áo ngủ của anh: “Em hỏi Hà Mộng Thanh, cô ấy bảo nếu muốn thì em chủ động luôn cho rồi. Em vốn không định làm vậy đâu, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ấy nói cũng có lý. Nếu em không nhanh chóng xuống tay, nhỡ đâu một ngày nào đó anh bị người ta câu mất thì sao?”
Trương Mặc Thâm hoảng loạn, hấp tấp phản bác: “Không đâu, sẽ không có chuyện như thế xảy ra đâu.”
“Đúng vậy, anh không nghĩ thế, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không nghĩ như thế.” Khúc Hoàn Hoàn hỏi: “Nếu đã ở cùng một phòng, chắc anh cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ nhỉ?”
“Chuẩn… chuẩn bị gì?”
Khúc Hoàn Hoàn cười khẩy: “Đè em.”
Trương Mặc Thâm ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau thấy anh không có phản ứng gì, Khúc Hoàn Hoàn lại sờ lên quần ngủ của anh.
Anh vội vàng chặn tay Khúc Hoàn Hoàn lại, mặt đỏ bừng lên, ngượng ngùng giải thích: “Anh cho rằng… sau khi kết hôn mới nên làm chuyện này… Không phải sao?”
“Anh chỉ đặt có một phòng mà bây giờ anh lại bảo với em là anh không định làm gì hết ư?”
Trương Mặc Thâm ấp úng không biết nên trả lời cô thế nào.
Khúc Hoàn Hoàn chán chả muốn đôi co với anh nữa, cô dứt khoát ôm chặt lấy anh rồi nghiêm túc nói: “Đến đi.”
Trương Mặc Thâm:!!!
“Em không ngại thì thôi, anh còn do dự gì nữa? Chẳng lẽ anh bất lực?”
Trương Mặc Thâm:!!!
Trương Mặc Thâm thẹn quá hóa giận, anh dùng cơ thể của mình để thể hiện cho cô thấy trái nghĩa với bất lực là gì.
Ngày hôm sau, tại sảnh khách sạn, hai người lững thững đến muộn, để cô nàng yêu tinh đã hẹn trước từ ngày hôm qua phải đợi rất lâu.
Nỗi tức giận ngày hôm qua của Khúc Hoàn Hoàn đã tan gần hết rồi, cô tỏ vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng gật nhẹ đầu với cô ta: “Để cô đợi lâu rồi.”
Cô nàng yêu tinh không kìm lòng được mà nhìn lên cổ của Trương Mặc Thâm. Trên đó có một dấu đỏ rất rõ ràng.
Trương Mặc Thâm ngượng ngùng kéo cổ áo cao lên một chút nhằm ngăn cản ánh mắt của cô ta, anh cảm thấy hơi lúng túng, không biết nên nói gì mới phải. Trương Mặc Thâm cũng mới nhìn thấy dấu hôn này sáng nay thôi, nhưng ngoài trời nắng to như vậy, anh đâu thể mặc áo cao cổ được, càng không thể đeo một chiếc khăn lụa để che đi như Khúc Hoàn Hoàn nên đành để nó lấp ló lộ ra ngoài. Chỉ nghĩ đến việc ai đó phát hiện ra dấu đỏ trên cổ, sau đó biết được tối hôm qua anh đã làm chuyện gì… Anh và Khúc Hoàn Hoàn… làm… Ôi, xấu hổ chết mất!
Trương Mặc Thâm quay đầu sang một bên, trong mắt người ngoài thì hành động này của anh như đang thể hiện sự lạnh lùng không muốn nói câu nào.
Yêu tinh: “…”
Sau lần gặp mặt thứ hai tại sảnh khách sạn với cả hai người, cô gái kia chỉ kịp chào hỏi vài câu rồi nhanh chóng tìm lý do chuồn đi mất.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Thâm Thâm: QAQ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT