Khúc Hoàn Hoàn vừa dứt lời thì đám người đứng đối diện lập tức im lặng. Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời nói một cách đáng tiếc: “Hôm nay anh Loan không đến đâu, chắc bạn sẽ không được gặp anh ý rồi.”
Không phải anh Loan không tới mà anh ấy đang lấy thân phận độc giả đứng ngay trước mặt họ, có điều không ai phát hiện ra. Khúc Hoàn Hoàn kéo Trương Mặc Thâm một cái, ôm quyển sổ có chữ ký chen ra ngoài.
Xung quanh các đại thần có không ít độc giả, bên trong lẫn bên ngoài đều bị bọn họ vây kín ba lớp. Vừa nãy, Khúc Hoàn Hoàn bị mấy người đó đẩy vào trong, bây giờ cô muốn ra ngoài nhưng lại bị kẹt cứng, không thể nào tìm thấy lối ra.
Không biết có phải do Khúc Hoàn Hoàn quá đáng yêu hay không mà đám bạn vô cùng hứng thú với cô, thấy cô không chen được ra ngoài, họ lại tiếp tục lên tiếng trò chuyện.
“Nếu bạn thích anh Loan, chắc cũng từng nghe qua về bọn tôi nhỉ?” Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời hỏi: “Dù anh Loan không đến, nhưng ở đây có nhiều tác giả thế này, mọi người cũng khá nổi tiếng, chẳng lẽ bạn không thích ai khác ngoài anh Loan sao?”
Nhan sắc của Khúc Hoàn Hoàn cũng thuộc dạng trung bình khá, có đám trạch nam ở bên cạnh làm nền nên trông cô lại càng xinh xắn đáng yêu hơn. Đám bạn đều vô cùng hứng thú với cô, ít nhất là trên phương diện bổ mắt, Khúc Hoàn Hoàn ổn hơn người khác nhiều. Bọn họ đều ăn ý coi Trương Mặc Thâm như không khí, đám bạn vừa kí tên cho người khác vừa liếc Khúc Hoàn Hoàn.
Khúc Hoàn Hoàn nghĩ ngợi một lát, nói với Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời: “Anh ra chương mới chưa?”
Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời: “…”
Mọi người đều biết Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời là tên biến thái chuyên đem con bỏ chợ. Trước khi nổi tiếng, anh ta còn chăm chỉ đăng chương mới mỗi ngày như bao tác giả khác, nhưng sau khi trở thành đại thần, mười ngày nửa tháng mới đăng một chương là chuyện quá bình thường. Thậm chí anh ta còn đăng chương mới theo tâm trạng, nhiều thì mỗi ngày mấy chục nghìn chữ, ít thì mười ngày chưa chắc nổi một chữ, hãm hại biết bao độc giả, đến nỗi lần nào anh ta cũng bị độc giả giục ra chương mới.
Không ngờ mới vừa gặp mặt mà cô gái này hỏi như vậy…
Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời ôm ngực trốn sau Mét Chín, bày tỏ rằng mình vô cùng tổn thương.
Mét Chín: “Nếu cậu cần cù chăm chỉ từ bây giờ thì độc giả của cậu chắc chắn sẽ rất vui.”
Có không ít độc giả của Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời đứng xung quanh, nghe vậy đều tỏ ra vô cùng tán thành, nếu từ nay trở đi đại thần chịu đăng chương mới mỗi ngày thì quá tốt rồi.
Khúc Hoàn Hoàn vừa tìm thấy cơ hội, chuẩn bị chui ra thì lại bị một thằng bạn khác gọi lại.
“Thế tôi thì sao? Tôi thì sao?” Màn Thầu Sinh Tiên vừa xoa tay vừa chen lên trên, kích động nói: “Tôi là bạn của anh Loan đấy, bạn nghe thấy cái tên Màn Thầu Sinh Tiên bao giờ chưa? Tôi với anh Loan thân nhau lắm đấy!”
Màn Thầu Sinh Tiên, người cũng như tên, trông như một cái màn thầu trắng mềm, mặt tròn vo, vừa nhìn đã khiến người khác vô cùng vui vẻ.
Khúc Hoàn Hoàn bỗng dưng được đám bạn đối xử nhiệt tình: “… Trông anh có vẻ ngon mắt quá.”
Vẻ mặt Màn Thầu Sinh Tiên cứng đờ, cuối cùng cũng trốn sau Mét Chín.
Dù sao chỉ là người xa lạ, sau khi niềm vui của việc đột nhiên phát hiện ra một độc giả đáng yêu qua đi, hơn nữa trông Khúc Hoàn Hoàn cũng không nhiệt tình lắm, bọn họ không giữ cô lại nữa, có độc giả bên cạnh đang đặt câu hỏi nên họ vội vàng quay sang trả lời.
Cuối cùng không ai thèm quan tâm đến mình nữa, Khúc Hoàn Hoàn thở phào nhẹ nhõm và kéo Trương Mặc Thâm chen ra bên ngoài, chuẩn bị đi tìm biên tập viên Lão Ngư để chào hỏi rồi về luôn.
“Đúng rồi, cô gái ơi, lát nữa bọn tôi định đi tìm anh Loan, nếu bạn có hứng thú thì nhớ theo dõi trên Weibo của bọn tôi nhé.” Mét Chín nói đùa: “Có khi anh Loan vui lên lại ký tên hoặc bắt tay với bạn cũng nên, thậm chí còn có thể gặp mặt anh ấy nữa cơ.”
Khúc Hoàn Hoàn bình tĩnh khoác tay Trương Mặc Thâm ở bên cạnh, nói với họ: “Không rảnh, tôi phải đi hẹn hò với bạn trai rồi.”
Vẻ mặt bọn họ lập tức cứng lại, sấm sét giữa trời quang, long trời lở đất.
Đúng là fan của anh Loan! Đi đâu cũng thích khoe khoang tình cảm! Vì anh Loan không đến nên fan tới khoe thay đấy hả!?
Bọn họ lại quan sát người đàn ông bên cạnh em gái đáng yêu, từ đầu đến chân, mỗi một sợi tóc đều toát lên sự ưu tú, vẻ ngoài rất đẹp trai, bộ đồ tây trên người anh trông đắt đỏ vô cùng, nhìn thế nào cũng thấy đây là người có cuộc đời thành công rực rỡ!
Có người bạn trai xuất sắc như vậy, chẳng trách em gái đáng yêu lại chẳng hề có phản ứng gì khi nhìn thấy những tác giả đẳng cấp đại thần như họ, hóa ra họ đã thua từ phần cứng mất rồi!
Đám bạn đồng loạt quay đầu, âm thầm rơi lệ trong lòng.
Cuối cùng Khúc Hoàn Hoàn cũng chen được ra khỏi đám người. Cô quay đầu nhìn lại, kề sát tai Trương Mặc Thâm, hoảng sợ nói: “Bọn họ nói đến chuyện lật tẩy thân phận của em nhiều lần như vậy, nếu biết em chính là anh Loan… Chắc bọn họ sẽ không đánh chết em đâu nhỉ?”
“Không đâu. Bọn họ không nỡ đánh em đâu.” Trương Mặc Thâm tỏ vẻ buồn bã không vui, nói tiếp: “Bọn họ ân cần với em như vậy cơ mà.”
Khúc Hoàn Hoàn sửng sốt một chút mới kịp phản ứng lại, cô bật cười chọc Trương Mặc Thâm một cái: “Anh ghen sao?”
“Ừ.” Trương Mặc Thâm thản nhiên thừa nhận.
“Nếu lúc nãy anh về luôn với em thì có phải tốt hơn không?” Khúc Hoàn Hoàn buông tay, giáo dục lại người yêu, “Chẳng lẽ đại hội tác giả còn hấp dẫn hơn em sao?”
Trương Mặc Thâm buồn bã: “Nhưng đại hội tác giả chỉ có một lần…”
“Tác giả anh thích nhất giờ đã là bạn gái anh rồi, anh còn muốn đến xem con yêu tinh nào nữa?” Khúc Hoàn Hoàn tức giận chọc anh thêm cái nữa: “Người khác có đẹp hơn em không? Có đẹp hơn em không hả?”
Cái này thì chắc chắn là không, trong mắt Trương Mặc Thâm, vẻ đẹp của Khúc Hoàn Hoàn chỉ có trên trời, không có dưới đất, đương nhiên không có ai đẹp hơn cô.
Anh yếu ớt đấu tranh: “Nhưng chỉ có một lần thôi…”
Khúc Hoàn Hoàn: “…”
Khúc Hoàn Hoàn đành chịu, bình thường bạn trai của cô rất trưởng thành, chỉ khi nào nói đến sở thích thì anh sẽ đột nhiên trở nên trẻ con vô cùng. Ví dụ như lúc Trương Mặc Thâm giục cô viết chương mới, toàn bộ đầu óc của anh sẽ chỉ có chương mới, không hề suy nghĩ đến nhưng vấn đề khác. Bây giờ anh muốn đi xem đại hội tác giả thì toàn bộ tâm trí cũng chỉ có mỗi đại hội tác giả. Dù Khúc Hoàn Hoàn có dẫn dắt kiểu gì, anh cũng không thể suy nghĩ được nữa. Không những thế, chỉ cần liên quan đến suy nghĩ của con gái, dù đối phương có là ai thì anh cũng biến thành tên đầu gỗ luôn được.
Sao người ta có thể nghĩ Trương Mặc Thâm thuộc thành phần ưu tú trong xã hội vậy?!
Khúc Hoàn Hoàn không thể giải thích nổi, nhưng cô cũng không phản đối, thấy Trương Mặc Thâm còn lưu luyến nên cô để anh tiếp tục đi dạo trong hội trường, quyển sổ đầy chữ ký cũng trả lại cho chủ cũ. Trong lúc đó, Khúc Hoàn Hoàn tiện thể đi hỏi thăm vị trí của biên tập viên Lão Ngư luôn.
Khúc Hoàn Hoàn phải hỏi vài tác giả mới tìm được Lão Ngư đang trốn trong góc. Lão Ngư nói chuyện với một tác giả khác, vô tình thấy cô thì giật cả mình, ông nói thêm vài câu với tác giả kia, sau khi người ta đi rồi mới kéo cô sang một bên.
“Loan…” Nhìn em gái đáng yêu trước mặt, Lão Ngư không thể thốt ra được chữ “anh” nên đành đổi giọng: “Đại thần, sao cô lại chạy tới đây, không sợ bại lộ thân phận hả?”
“Tôi chỉ tình cờ tới đây ăn cơm thôi, nhưng bạn trai tôi rất có hứng thú nên tôi đi theo xem thử.” Khúc Hoàn Hoàn nhỏ giọng trả lời: “Vừa nãy tôi có gặp mấy người Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời.”
Lão Ngư lập tức trở nên căng thẳng: “Bọn họ không phát hiện ra cô là Loan Cung Ẩm Vũ đấy chứ?!”
“Tất nhiên là không.” Khúc Hoàn Hoàn thì thầm: “Chỉ là bọn họ vẫn muốn vạch trần thân phận của tôi. Tôi đoán kiểu gì họ cũng bám lấy ông, ông nhất định phải che giấu giúp tôi đấy nhé.”
Nhắc tới điều này, khuôn mặt Lão Ngư lập tức nhăn tít lại. Là biên tập viên của bọn họ, đương nhiên ông cũng phải phụ trách tiếp đón mấy đại thần này, vậy nên ông đã bị bọn họ lôi lôi kéo kéo tra hỏi rất lâu, nếu không phải do đại hội bắt đầu thì có khi lúc này ông vẫn bị bọn họ ép hỏi thân phận của anh Loan cũng nên.
Lão Ngư sợ hãi nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng đám người Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời đâu, ông nhăn nhó nói: “Bọn họ bám dai lắm, cho dù tôi không muốn nói nhưng nếu còn ép người như thế nữa, chắc tôi sẽ đầu hàng mất.”
“Ông phải cố chịu đựng đó, cố đến lúc họ đi thôi. Đến lúc đó, cho dù có bị phát hiện thì tôi cũng có thể dẫn bạn trai chạy trốn.” Khúc Hoàn Hoàn động viên.
Lão Ngư: “…”
Lão Ngư: “Tôi biết quan hệ giữa cô và bạn trai rất tốt, nhưng dù muốn thể hiện tình cảm cũng không cần phải thể hiện trước mặt tôi đâu.”
Khúc Hoàn Hoàn vô tội nhìn Lão Ngư, không hiểu ông đang nói gì.
“Đúng rồi, cô không có giấy mời, sao lại vào được?” Lão Ngư buồn bực hỏi.
Khúc Hoàn Hoàn cười hì hì: “Đương nhiên là bạn trai tôi dẫn vào rồi.”
“…” Lão Ngư: “Được rồi được rồi, tôi biết bạn trai cô giỏi rồi. Cô có tin cô mà còn khoe thêm câu nữa là tôi nói luôn bút danh của cô ra không?”
Khúc Hoàn Hoàn nghe vậy lập tức ngậm miệng.
“Hai người nói bút danh gì cơ?” Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời bỗng thò mặt ra từ bên cạnh, cười híp mắt chào hỏi Khúc Hoàn Hoàn: “Tôi nghe thấy mọi người nói đến bút danh, sao thế? Cô gái này cũng là tác giả thuộc quản lý của Lão Ngư hả?”
Mét Chín tò mò: “Vừa đến đã nghe thấy hai người nhắc đến chuyện này, Lão Ngư, tác giả ông quản lý đều thuộc khu nam tần, bây giờ còn có cả cô gái nhỏ viết truyện nam tần á? Là ai, là ai thế? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ?”
Khúc Hoàn Hoàn:!!!
“Sao mấy người lại ở đây?” Lão Ngư căng thẳng.
“Thì các độc giả chạy đi tìm tác giả khác xin chữ ký rồi nên bọn tôi tới hỏi ông, rốt cuộc ông có chịu nói chuyện của anh Loan không?” Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời chỉ vào Khúc Hoàn Hoàn: “Không chỉ chúng tôi muốn biết, cô ấy là độc giả của anh Loan, cô ấy cũng muốn gặp anh Loan, Lão Ngư, sao ông có thể từ chối yêu cầu của em gái đáng yêu thế này chứ?”
“…” Lão Ngư liếc sang Khúc Hoàn Hoàn.
Khúc Hoàn Hoàn: “…” Tôi vô tội!
Mét Chín cười nói: “Lão Ngư, nếu ông không nói, vậy ông cho chúng tôi một manh mối cũng được, bọn tôi tự tìm, chắc chắn bọn tôi sẽ không khai với anh Loan là ông nói đâu.”
Lão Ngư lắc đầu, nghĩ thầm: Chính chủ còn đang đứng đây, tôi thử đồng ý xem?
“Anh Loan có gì không giống người mà không chịu gặp chúng tôi hả? Bọn tôi đã quen nhau bao nhiêu năm như vậy, cũng tụ tập biết bao lần mà chưa một ai thấy anh Loan ngoài đời.” Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời nói đùa: “Không phải anh Loan là con gái đấy chứ?”
Mí mắt Lão Ngư giật một cái, nhìn Khúc Hoàn Hoàn theo phản xạ có điều kiện.
“Ông nhìn cô ấy làm gì, cô ấy…” Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời đột nhiên dừng lại.
Mọi người chậm rãi quay đầu, tầm mắt tập trung trên người Khúc Hoàn Hoàn.
Tất cả mọi người đứng đây đều là tác giả, đầu ai cũng nhảy số cực nhanh, gần như là ngay lập tức, một suy nghĩ đồng thời hiện lên trong đầu bọn họ, hơn nữa không ai có thể phản bác được, tất cả cùng trợn tròn mắt nhìn Khúc Hoàn Hoàn với nét mặt không dám tin.
Lão Ngư ôm mặt.
Khúc Hoàn Hoàn im lặng một lát rồi thở dài.
“Thật ra em còn định giấu đến lúc mọi người đi cơ, nhưng nếu đã phát hiện ra rồi thì em cũng nói luôn.” Khúc Hoàn Hoàn tiếp lời: “Không dám giấu giếm, thực ra em là Loan Cung Ẩm Vũ.”
Đám bạn: “…”
Đám bạn:???
Đám bạn:!!!!!
Tất cả kinh hoàng thốt lên: “Anh Loan?!”
Khúc Hoàn Hoàn bình tĩnh gật đầu: “Là em.”
Tất cả không dám tin tưởng: “Nhưng… Mẹ nó, anh là gay cơ mà?!”
Khúc Hoàn Hoàn: …???
Đây đâu phải vấn đề chính???
…
“Đồ lừa đảo!”
“Vô liêm sỉ!”
“Không biết xấu hổ!”
Trong góc hội trường, đám bạn vây quanh Khúc Hoàn Hoàn và biên tập viên Lão Ngư tức giận chỉ trích: “Rõ ràng anh Loan là một em gái đáng yêu thế này mà lại lừa gạt chúng ta.”
“Đúng thế! Chúng ta quen biết nhau nhiều năm vậy mà tại sao em không nói cho bọn này biết?!”
“Rõ ràng là một cô gái, vậy mà lúc bọn anh nhắc đến chủ đề đó… Em còn dám chen vào!”
Ngoài trừ Khúc Hoàn Hoàn, mấy người còn lại đều là đàn ông độc thân, vì thế bọn họ cũng chẳng cần kiêng nể gì, thỉnh thoảng sẽ nói đến mấy vấn đề nhạy cảm trong nhóm. Khúc Hoàn Hoàn là cô gái duy nhất trong đó, lúc đầu thấy thế, cô còn cảm thấy hơi ngại, nhưng sau đó xem nhiều cũng thấy bình thường. Thậm chí khi thấy bọn họ nói đến chuyện đó, cô còn bình tĩnh và tự nhiên tham gia cùng.
Ai mà ngờ rằng người suốt ngày đùa giỡn về mấy chuyện thô tục với họ lại là một em gái đáng yêu cơ chứ?!
Tủi thân quá đi mất!
Nghĩ tới đây, bọn họ lại thấy hơi lúng túng.
Trước kia bọn họ còn nghĩ, nếu gặp được anh Loan, việc đầu tiên bọn họ làm sẽ là tính sổ món nợ không chịu gặp mặt anh em này, còn cả tên bạn trai có cơ bụng sáu múi kia nữa, anh Loan suốt ngày khoe khoang tình cảm với bạn trai trước mặt bọn họ, đến lúc gặp được người thật, nếu anh Loan còn dám khoe khoang như thế, dù trong thực tế không thể cấm trao đổi thì cũng phải bắt anh Loan bỏ tiền túi ra mời họ một bữa, coi như trả thù cho đám chó độc thân này.
Để đạt được mục đích này, bọn họ còn cố tình chọn nhà hàng đắt nhất ở đây, chờ lúc gặp được anh Loan sẽ khích tướng để anh ấy dắt họ đi ăn một bữa.
Nhưng bây giờ… Mọi người nhìn chằm chằm Khúc Hoàn Hoàn, trong chốc lát không ai nói nên lời.
Sao bọn họ có thể xuống tay với một em gái đáng yêu như vậy cơ chứ?
Anh Loan thực sự quá tệ, mọi người cùng nghĩ: lừa gạt người ta lâu như vậy, lại còn định dùng hình tượng em gái đáng yêu để tránh cơn giận dữ của bọn họ, thế mà bọn họ… lại thật sự trúng chiêu.
Đám bạn cùng nhau quay đầu đi, thể hiện mình không thể chấp nhận hình tượng em gái dễ thương của anh Loan.
“Đúng rồi, anh Loan.” Đằng nào bút danh cũng đã bị lộ, Lão Ngư thả lỏng cơ thể, bắt đầu tám chuyện: “Cô nói bạn trai dẫn cô vào, vậy bạn trai cô đâu?”
“Anh ấy đi dạo xung quanh rồi.” Khúc Hoàn Hoàn nhìn quanh: “Tôi đi gọi anh ấy đây.”
Bạn trai anh Loan?
Trong đầu đám bạn lập tức hiện lên người đàn ông đứng cạnh anh Loan mà họ nhìn thấy lúc nãy. Khi ấy, anh Loan nói gì ấy nhỉ… “đi hẹn hò với bạn trai”?!
Tức giận!
Hóa ra còn chưa chính thức gặp mặt mà bọn họ đã tận mắt chứng kiến hai người này khoe khoang tình cảm rồi!
Đám bạn quay đầu lại trợn mắt nhìn, sau đó vội vàng quay đi.
Anh Loan đáng yêu như thế… Anh Loan nói gì cũng đúng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT