Khúc Hoàn Hoàn đã sống ở tiểu khu này lâu rồi, nhưng nếu không thật sự cần thiết thì cô cũng hiếm khi ra ngoài, hàng xóm lại càng ít qua lại, ngoài mấy cô bác kia ra thì cô chẳng biết ai cả. Người có thể tập thể dục ở đây chắc chắn là cư dân của tiểu khu, nhưng Khúc Hoàn Hoàn không hề có ấn tượng gì với cô gái đó, trái lại Trương Mặc Thâm của cô mới chuyển đến đây được một thời gian ngắn thôi mà còn quen biết nhiều người hơn cả cô.
Khúc Hoàn Hoàn trốn sau cây, dỏng tai lên cẩn thận nghe trộm cuộc nói chuyện của hai người kia. Cô đứng khá xa, bọn họ nói cũng không to lắm nên Khúc Hoàn Hoàn chẳng thể nghe rõ, chỉ nghe câu được câu không.
“Anh đi tập một mình à?”
“Ừ…”
Ừ? Ừ!? Khúc Hoàn Hoàn trợn mắt, ngón tay bấu chặt vào thân cây. Không ngờ Trương Mặc Thâm lại dám “Ừ” với cô ta?! Cô ta là ai? Chẳng lẽ muốn làm cá muối (1) à?!
(1) Cá muối: Thuật ngữ mạng Trung Quốc, để chỉ những người có cuộc sống nhàm chán, buồn tẻ, không có ước mơ, mục tiêu sống.
“Tôi vừa chạy từ bên kia sang, bình thường tôi thấy anh đến sớm lắm mà, sao hôm nay lại tới muộn thế?” Cô ta lên tiếng hỏi: “Tôi còn tưởng sẽ được chạy cùng anh nhưng đợi anh lâu quá nên tôi đành chạy trước vậy.”
“Sáng nay tôi hơi bận…”
Việc bận chính là gọi Khúc Hoàn Hoàn dậy, tuy rằng hôm qua cô đã đồng ý dậy tập thể dục với anh, nhưng sáng nay Khúc Hoàn Hoàn lại nhất định không chịu rời giường mà khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại đòi đổi ý, cho dù không còn buồn ngủ nữa nhưng cô cũng không chịu dậy, Trương Mặc Thâm phải cố gắng hết sức để lôi cô ra khỏi chăn. Cứ kéo dài như vậy nên tốn nhiều thời gian hơn ngày thường.
“Lại do bạn gái anh à?” Cô ta nở nụ cười: “Tôi cũng nghe nói anh đã có bạn gái rồi, nhưng chưa từng gặp mặt cô ấy, không biết khi nào mới có cơ hội đây.”
Trương Mặc Thâm nghiêm túc suy nghĩ, vừa nhớ đến giờ giấc ngủ nghỉ và làm việc của Khúc Hoàn Hoàn là anh lại đau đầu, cô gần như chẳng bao giờ ra khỏi nhà, anh lắc đầu bất lực: “Chắc cô không có cơ hội đó đâu.”
Chỉ tập thể dục buổi sáng thôi mà anh phải dùng đủ mọi cách mới gọi cô dậy được, tất cả các nhu cầu của Khúc Hoàn Hoàn đều thông qua việc mua sắm trên mạng, trừ khi là đột nhiên muốn mua gì đó, chứ hầu như chẳng có thứ gì có thể khiến cô bước ra khỏi nhà, thậm chí ngay cả việc lấy bưu phẩm anh cũng phải làm.
Cô gái kia cảm thấy hơi khó thở, khẽ nói: “Tôi sống ở đây lâu như thế mà chưa gặp bạn gái anh bao giờ.”
Trương Mặc Thâm đồng cảm gật đầu: “Cũng bình thường thôi.”
Nếu không phải anh tình cờ dọn đến ở đối diện nhà Khúc Hoàn Hoàn, chưa nói tới chuyện biết nhau, có khi anh còn chẳng có cơ hội gặp cô ấy chứ đừng nói tới chuyện trở thành người yêu, thậm chí anh còn phát hiện ra Khúc Hoàn Hoàn là đại thần Loan Cung Ẩm Vũ mà anh yêu mến… nếu không sống đối diện nhà Khúc Hoàn Hoàn, bây giờ anh vẫn còn nghĩ anh Loan là một người đàn ông nào đó.
Nghĩ tới đây, Trương Mặc Thâm lại cảm thấy vui vẻ không thôi, anh liếc nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng Khúc Hoàn Hoàn đâu, Trương Mặc Thâm bắt đầu nghĩ ngợi, không biết cô chạy đi đâu mất rồi? Có khi nào cô bị mấy cô mấy bác đó giữ lại nên không đi được không? Lát nữa Khúc Hoàn Hoàn đến đây, anh sẽ nhanh chóng đưa cô về nhà, hai người ăn sáng xong anh còn phải đi làm nữa, sau đó Khúc Hoàn Hoàn có thể tiếp tục viết truyện.
Tuy rằng bây giờ anh không hề giục cô viết truyện nữa, nhưng thỉnh thoảng Khúc Hoàn Hoàn vẫn viết nhiều hơn bình thường, mỗi lần Trương Mặc Thâm thấy cô đăng một chương hai mươi nghìn chữ lên thì cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Anh lại nhớ tới nội dung đoạn kết của chương hôm qua, lập tức trong lòng không yên, muốn nhanh chóng kết thúc buổi chạy bộ hôm nay để Khúc Hoàn Hoàn có thể bắt đầu sáng tác.
Trương Mặc Thâm nóng lòng nhìn quanh một lần nữa, đến tận cuối đường vẫn không thấy mặt mũi Khúc Hoàn Hoàn đâu.
Thấy anh thỉnh thoảng lại ngây người, cô gái kia không biết nói gì thêm, đành phải tạm biệt: “Muộn rồi, tôi phải về sửa soạn để đi làm đây, lần sau có dịp thì cùng tập thể dục nhé.”
Trương Mặc Thâm tỉnh táo lại, nghiêm túc suy nghĩ, hôm nay anh gọi Khúc Hoàn Hoàn dậy, ngày mai không biết có thể bắt cô rời giường tiếp không nữa, có khi còn phải dùng một chút mánh khóe với cô, vì thế hơi mất tập trung đáp: “Để sau hẵng nói.”
Cô gái kia: “…”
Sau đó đành im lặng bỏ đi.
Trông thấy bóng dáng của cô ta dần biến mất, Khúc Hoàn Hoàn mới chậm chạp bước ra từ sau thân cây, từ từ chạy đến cạnh Trương Mặc Thâm. Cô đã trốn ở đó và quan sát được khá lâu rồi nên nhịp thở nhanh chóng trở lại bình thường, Trương Mặc Thâm cũng không ngạc nhiên, chỉ nghĩ lúc Khúc Hoàn Hoàn bị các cô các bác kéo lại thì đã nghỉ ngơi được một lúc.
Anh nhìn đồng hồ, hỏi cô: “Em muốn tiếp tục chứ? Chạy nổi không?”
Khúc Hoàn Hoàn nhớ tới cô gái vừa rời đi, nghiến răng nói: “Không chạy.”
Chạy một vòng quanh công viên không hề ngắn, nhiều hơn hẳn cường độ vận động bình thường của cô nên Trương Mặc Thâm cũng không bắt cô chạy tiếp nữa. Anh dẫn Khúc Hoàn Hoàn về nhà, sau khi cùng nhau ăn sáng xong, Trương Mặc Thâm đi làm. Đương nhiên, lúc ra khỏi cửa, anh vẫn không quên dặn Khúc Hoàn Hoàn phải ở nhà sáng tác, không được câu cá hay xem phim để còn dành thời gian buổi tối cho anh.
Dành cái bà nội nhà anh ấy!
Khúc Hoàn Hoàn ngồi xổm xuống cạnh cửa sổ, nhìn chiếc xe quen thuộc từ từ chạy ra khỏi cổng tiểu khu, cho đến khi không còn thấy gì nữa, cô mới nghiến răng cầm di động lên, tức giận gõ chữ.
[Loan Cung Ẩm Vũ]: Hình như có người để ý tới bạn trai của tôi, phải làm gì bây giờ?
[Mét Chín]: Quào!
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Anh Loan không cần lo lắng, bạn trai của anh là gay mà, tuyệt đối không thể thích người phụ nữ khác đâu!
Nhưng nhưng nhưng… Nhưng vấn đề là Trương Mặc Thâm không phải gay! Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy hơi ấm ức, Loan Cung Ẩm Vũ không phải đàn ông mà là một cô gái hàng thật giá thật. Người để ý đến Trương Mặc Thâm cũng là con gái, hơn nữa lại đẹp hơn cô, thậm chí còn thích vận động giống Trương Mặc Thâm, vừa nhìn đã thấy họ là cùng một kiểu người.
Tuy Trương Mặc Thâm là một tên đầu gỗ nên vẫn chưa phát hiện ra, nhưng với giác quan thứ sáu của phụ nữ, Khúc Hoàn Hoàn xin thề, nhất định là cô gái kia có ý với Trương Mặc Thâm!
[Sợ Bóng Sợ Gió]: Anh không được nói thế, ngộ nhỡ người để ý chị dâu Loan cũng là gay thì sao?
Khúc Hoàn Hoàn nhanh trí, vội vàng gõ chữ tán thành: “Đúng đúng, cậu ta đẹp hơn tôi, không chỉ có dáng người đẹp mà cậu ta còn có chung sở thích với bạn trai tôi nữa cơ, hai người đó đã nói chuyện với nhau rất lâu đấy!”
[Sợ Bóng Sợ Gió]: …
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: … Anh Loan…
[Loan Cung Ẩm Vũ]: Hử?
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Thế giới của gay ấy mà, bọn trai thẳng này không hiểu được đâu.
[Loan Cung Ẩm Vũ]: …
Khúc Hoàn Hoàn giận dỗi bắt đầu ấn thật mạnh vào bàn phím. Ai nói người yêu của tôi là gay cơ chứ!? Chỉ vì Trương Mặc Thâm là trai thẳng như mấy người nên tôi mới hỏi đấy!
[Màn Thầu Sinh Tiên]: Em cảm thấy độc giả hiểu lầm anh Loan rồi! Ai nói anh Loan không biết mấy chuyện về tình cảm chứ, anh ấy còn đang ghen lồng lộn thế kia cơ mà! Em là trai thẳng mà còn nhìn ra.
[Mét Chín]: Việc anh Loan thoát ế cũng không thể thay đổi sự thật rằng trước đây anh ấy là một con chó độc thân.
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Cái gì?! Trước đây anh Loan là chó độc thân thật á?!
[Sợ Bóng Sợ Gió]: *mỉm cười* Anh Loan lúc nào cũng khoe khoang tình cảm trước mặt chúng ta, em sắp quên mất anh ấy từng là một thành viên của hội chó độc thân đấy!
Đám bạn trong nhóm chat liên tục thảo luận, chủ đề nhanh chóng chuyển sang việc giơ đuốc thiêu cháy anh Loan, Khúc Hoàn Hoàn ngây ra một lúc, nãy giờ không một ai có thể đưa ra được lời khuyên nào có ích. Cô đành phải tắt cửa sổ trò chuyện, vào giây phút quan trọng thế này mà đám bạn lại không đứng về phía cô.
Khúc Hoàn Hoàn bồn chồn không yên suốt cả ngày, thậm chí lúc viết truyện cũng không tỉnh táo, trong đầu tràn ngập hình ảnh của Trương Mặc Thâm và cô gái kia. Có mỗi mười nghìn chữ mà cô gõ suốt từ sáng sớm đến giữa trưa, khi trời sắp tôi mà cô mới gõ được hơn một nửa, vẫn còn tận năm nghìn chữ nữa.
Khúc Hoàn Hoàn nhìn những câu hỏi khác nhau trên thanh tìm kiếm, khẽ thở dài một hơi, cô chỉnh sửa năm nghìn chữ kia rồi bỏ vào thư mực lưu trữ, sau đó đi sang nhà đối diện tìm Trương Mặc Thâm.
Trương Mặc Thâm không hề quan tâm tới cô gái kia nên Khúc Hoàn Hoàn cũng không dám hỏi anh quá nhiều, chỉ có thể ở bên cạnh nghe ngóng xem gần đây anh có người bạn mới nào không, ví dụ như có quen biết ai chạy cùng lúc tập thể dục không chẳng hạn.
Trương Mặc Thâm cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đọc cho cô một đống những cái tên xa lạ.
Khúc Hoàn Hoàn nghe đến nỗi đầu óc mơ hồ, vẫn không biết cô gái kia tên gì, đành phải ghi nhớ danh sách nọ để sau này còn đi xác minh.
Chưa giải quyết được nghi vấn trong lòng nên Khúc Hoàn Hoàn lại tiếp tục ủ rũ, suốt thời gian ở bên Trương Mặc Thâm vào buổi tối, cô đều ngây người, thỉnh thoảng còn nhìn anh rồi thở dài đau khổ khiến Trương Mặc Thâm cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Có chuyện gì à?”
Sao bạn trai cô lại chậm hiểu thế chứ? Khúc Hoàn Hoàn nghĩ, lại thở dài tiếp: “Không có.”
Trương Mặc Thâm: …???
Đêm đến, anh Loan đăng chương đúng giờ, Trương Mặc Thâm nhớ lại nội dung bị gián đoạn hôm qua, xoa tay hào hứng mở ra, trong đầu đếm nhẩm mười nghìn, hai mươi nghìn, ba mươi nghìn chữ. Nhưng vừa mở truyện ra, tại sao lại chỉ có… năm nghìn chữ?!!
Trương Mặc Thâm sợ ngây người!
Này này này… nhất định là đã có chuyện gì rồi?
Sự nghi ngờ của anh bị đẩy lên đỉnh điểm vào ngày hôm sau. Khi Trương Mặc Thâm chạy sang gọi Khúc Hoàn Hoàn dậy, chưa kịp gõ cửa thì đối phương đã chủ động rời giường, đánh răng rửa mặt, thay quẩn áo thể thao rồi mở cửa định đi tìm anh.
Trương Mặc Thâm mờ mịt.
Rốt cuộc bạn gái anh bị sao vậy?! Đã xảy ra chuyện gì?! Tại sao cô lại không nói với anh?
Anh rối bời dắt Khúc Hoàn Hoàn xuống tầng tập thể dục.
Hôm nay, Khúc Hoàn Hoàn phải tìm động lực vô cùng to lớn mới dậy nổi! Cô đã đặt mười tám cái báo thức, đủ loại chuông báo, cuối cùng phải nghĩ đến cô gái chưa biết tên kia thì mới có thể nhảy ra khỏi giường. Nhất định hôm nay Khúc Hoàn Hoàn phải gặp cô ta, không thể để cô ta đến gần Trương Mặc Thâm nữa!
Khúc Hoàn Hoàn vừa chạy vừa cố gắng đảo mắt nhìn xung quanh, cô kéo Trương Mặc Thâm chạy cùng, cuối cùng cô gái kia cũng xuất hiện.
Khi cô gái chạy lướt qua họ thì chủ động dừng lại và bắt chuyện với Trương Mặc Thâm, sau đó liếc mắt nhìn Khúc Hoàn Hoàn mới gặp lần đầu này.
Khúc Hoàn Hoàn chủ động giới thiệu bản thân, còn bắt tay với cô ta: “Chào cô, tôi là bạn gái của Trương Mặc Thâm, tên Khúc Hoàn Hoàn.” Cô nhấn mạnh hai chữ bạn gái.
Sau đó cô hất cằm, đợi phản ứng của cô gái kia.
Rõ ràng là cô ta hơi sửng sốt, mất một lúc lâu mới chần chừ vươn tay ra: “Chào… chào cô?”
Anh ấy thật sự có bạn gái rồi à?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT