Editor: Lữ

Beta: Tửu Thanh

Trên sofa trong phòng khách, hai người ngồi hai bên trái phải của Hà Mộng Thanh, Khúc Hoàn Hoàn dè dặt ôm tay cô ấy, vẻ mặt Thẩm Dục Đông ở bên kia cũng chẳng vui vẻ gì cho lắm, thỉnh thoảng còn quay đầu lườm Khúc Hoàn Hoàn một cái, ngay sau đó, Khúc Hoàn Hoàn run rẩy ôm tay bạn mình thật chặt.

Hà Mộng Thanh cũng hơi đau đầu, cô ấy an ủi Khúc Hoàn Hoàn rồi quay sang lườm Thẩm Dục Đông: “Đừng có nổi giận với cậu ấy.”

Thẩm Dục Đông: “…”

Quả nhiên cô ấy đã thay lòng đổi dạ! Không ngờ còn dám bảo vệ người khác trước mặt mình?!

Thẩm Dục Đông lớn tiếng hỏi: “Vậy em nói đi, cô ta là ai? Tại sao lại ở nhà em? Quan hệ là gì? Hai người quen nhau thế nào? Có phải mối quan hệ bất chính không? Người này có đáng tin không? Có khi nào cô ta không có ý tốt với em không? Nếu như…”

“Từ từ đã.” Hà Mộng Thanh ngắt lời anh ta: “Anh làm gì vậy? Điều tra hộ khẩu à? Bạn bè tôi thế nào chẳng lẽ phải khai tường tận cho anh biết ư?”

Thẩm Dục Đông ngượng ngùng: “Anh chỉ lo em bị người ta lừa thôi mà…”

“Làm phiền anh phải lo lắng cho tôi rồi.” Hà Mộng Thanh đáp.

Thẩm Dục Đông há miệng nhưng không biết phải nói gì, anh ta nhìn bốn phía, đột nhiên nhớ ra gì đó, vỗ vào tay vịn sofa, nịnh nọt mở miệng: “Đây là sofa anh mới mua cho em đấy, thế nào? Em thấy ngồi có thoải mái không? Nếu không thoải mái anh đổi cái khác cho em, lần trước em nói sofa không tốt nên anh đặc biệt giúp em đặt riêng từng thứ…” Thấy sắc mặt của Hà Mộng Thanh càng lúc càng tệ, giọng nói của anh ta nhỏ dần rồi biến mất.

Phòng khách thoáng chốc lặng như tờ, không ai mở miệng.

Khúc Hoàn Hoàn hơi xấu hổ, cô lén buông tay Hà Mộng Thanh ra, đang định lén trốn đi, nhưng vừa nhấc mông khỏi ghế đã bị người ta lập tức gọi lại.

Thẩm Dục Đông: “Cô kia…”

“Tôi là Khúc Hoàn Hoàn.”

“Này Khúc Hoàn Hoàn… cô có quan hệ gì với Hà Mộng Thanh?”

Hóa ra do không hỏi được Hà Mộng Thanh nên anh ta quay sang hỏi thẳng cô. Khúc Hoàn Hoàn lén quan sát sắc mặt Hà Mộng Thanh rồi nhìn lên trời trả lời: “Chúng tôi là bạn đại học.”

“Bạn đại học?” Sắc mặt Thẩm Dục Đông thay đổi: “Quan hệ của hai người tốt thật đấy, tới tận bây giờ vẫn còn liên lạc.”

Ngược lại ấy chứ, phải đến dạo gần đây họ mới bắt đầu chơi với nhau mới đúng. Khúc Hoàn Hoàn nói qua loa nhưng cũng không phủ nhận.

Thẩm Dục Đông định hỏi thêm nhưng Hà Mộng Thanh chợt ho khan một tiếng, anh ta lập tức dừng đề tài này lại, thậm chí còn quay sang lấy lòng Hà Mộng Thanh: “Mộng Thanh, em xem, bây giờ cũng không còn sớm nữa, em muốn ăn gì, anh gọi nhà hàng Hoàng Quan giao đến nhé?”

Nhà hàng Hoàng Quan là nhà hàng sang trọng nhất khu họ ở, nghe nói món gì cũng ngon, đương nhiên giá cả đắt đỏ không kém. Hà Mộng Thanh còn chưa kịp phản ứng thì Khúc Hoàn Hoàn đã nuốt nước bọt ừng ực trước rồi.

Hai người đồng thời quay ra nhìn cô.

Khúc Hoàn Hoàn sờ bụng, ngượng ngùng hỏi: “Trưa rồi… chúng ta có thể ăn cơm không?”

Lúc này Hà Mộng Thanh mới gật đầu.

Khúc Hoàn Hoàn lấy di động định đặt thức ăn, nhưng hành động của Thẩm Dục Đông nhanh hơn nhiều. Anh ta bấm một dãy số, dứt khoát nói tên vài món ăn, sau đó cúp điện thoại, Khúc Hoàn Hoàn đoán chắc hẳn anh ta gọi đến nhà hàng Hoàng Quan để đặt đồ ăn rồi.

Vốn định bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, nhưng kết quả là Khúc Hoàn Hoàn lại quay về sofa. Cô giả vờ không nhìn thấy Thẩm Dục Đông đang lườm mình, kiên quyết mặt dày ăn nhờ ở đậu. Dù sao cô cũng chẳng có nhiều cơ hội gặp lại Thẩm Dục Đông, nhưng thức ăn của nhà hàng Hoàng Quan đâu phải muốn ăn là ăn được đúng không?

Đợi chẳng bao lâu, vừa đến giờ cơm, nhân viên của nhà hàng đã mang đồ ăn đến, bát đĩa tinh xảo được bày lên bàn, món nào cũng bày biện cực kỳ đẹp, Khúc Hoàn Hoàn lập tức bị thu hút, nước bọt không ngừng ứa ra.

Trông thấy phản ứng của Khúc Hoàn Hoàn, Thẩm Dục Đông chỉ thấy hơi buồn cười, lập tức hả hê nhìn cô một cái, sau đó anh ta tỏ ra ân cần, đưa cho Hà Mộng Thanh một đĩa thức ăn: “Mộng Thanh, em ăn nhiều một chút, mấy ngày này em và Khúc… à cô Khúc ở với nhau phải chịu khổ rồi.”

Cô gái nằm không cũng trúng đạn Khúc Hoàn Hoàn chỉ biết cúi đầu ăn cơm, nhưng trong lòng lại đang không ngừng cười khẩy, khi mà Hà Mộng Thanh còn thèm khát nhìn đồ ăn ngon cô đăng thì nhà hàng Hoàng Quan này đang ở đâu không biết.

Khúc Hoàn Hoàn đã sớm biết tay nghề nấu nướng của Trương Mặc Thâm vượt tiêu chuẩn từ lâu rồi! Mỗi lần cô đăng ảnh, không biết có bao nhiêu người ở dưới chảy nước miếng rồi khóc lóc van xin muốn được nếm thử một miếng thôi đấy nhé.

… Chỉ tiếc rằng cô đã bỏ nhà đi, nhiều ngày rồi chưa được ăn cơm Trương Mặc Thâm nấu.

Khúc Hoàn Hoàn cầm bát, cảm thấy hơi đau buồn.

Mà Thẩm Dục Đông cũng đang tìm mọi cách để lấy lòng Hà Mộng Thanh, gỡ xương cá, gắp rau, múc canh cho cô ấy, chỉ sợ không đủ chu đáo với Hà Mộng Thanh, thái độ ân cần hơi quá khiến ngay cả Khúc Hoàn Hoàn cũng không nhìn nổi.

Hà Mộng Thanh phải lên tiếng: “Tập trung ăn đi.”

Thẩm Dục Đông nghe vậy bèn dừng mọi hành động lại, vẻ mặc hơi tủi thân, nhưng anh ta không dám giận dỗi với Hà Mộng Thanh nên lại quay sang tức tối lườm Khúc Hoàn Hoàn.

Khúc Hoàn Hoàn: … Sao lại trách tôi???

Cũng may Thẩm Dục Đông không thể cư xử như thế thêm được bao lâu, anh ta cố ý kéo dài thời gian ăn cơm, định sẽ chăm sóc Hà Mộng Thanh thêm một chút nữa nhưng dường như cô nàng chẳng hề quan tâm, chỉ nhanh nhanh chóng chóng ăn xong rồi đứng dậy vào phòng làm việc, đóng kín cửa, nhốt Thẩm Dục Đông ở bên ngoài.

Chỉ còn lại hai người họ, Thẩm Dục Đông lập tức đanh mặt lại, nhìn Khúc Hoàn Hoàn với nét mặt không tốt cho lắm: “Cô có quan hệ thế nào với Hà Mộng Thanh?”

“Chúng tôi là bạn đại học.”

“Cô đừng hòng lừa tôi!” Thẩm Dục Đông quát lớn: “Mộng Thanh rất ít khi thân mật với người khác như thế, nếu cô ấy thân thiết với cô tới vậy, sao trước đây tôi chưa từng gặp cô?”

Thật ra là họ đã gặp nhau rồi đấy chứ. Khúc Hoàn Hoàn cúi cầu lặng lẽ ăn canh, nhưng khi đó đèn không đủ sáng, cô lại đứng lẫn trong đám người, mà trong mắt vị chủ nhân siêu xe này chỉ có mỗi Hà Mộng Thanh thôi, có khi anh ta chẳng thèm quan tâm cô là ai ấy chứ.

“Tôi hỏi cô đấy!”

Khúc Hoàn Hoàn đặt bát xuống, hỏi: “Vậy quan hệ giữa anh và Hà Mộng Thanh là gì?”

Thẩm Dục Đông nghe xong thì nheo mắt lại, đang định lợi dụng lúc Hà Mộng Thanh vắng mặt để xác định quan hệ giữa mình và cô ấy. Nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Khúc Hoàn Hoàn lên tiếng: “À… không phải anh đang theo đuổi Hà Mộng Thanh đấy chứ?”

“Vớ vẩn! Cái gì mà theo đuổi, tôi và cô ấy là người yêu nhé!” Thẩm Dục Đông nhanh chóng liếc mắt về phía phòng làm việc rồi lại nhanh chóng rời mắt đi, mạnh miệng nói tiếp: “Dạo này tình cảm của chúng ta rất tốt, đang trong thời gian yêu cuồng nhiệt đấy, cô không biết à, mỗi ngày cô ấy đều quấn quýt tôi, trời còn chưa sáng đã gọi điện thoại đòi nụ hôn buổi sáng, tôi phải hôn vài cái thì cô ấy mới chịu rời giường, cứ rảnh rỗi là nhắn tin với tôi, một tiếng mà hơn chục tin. À à, cô làm sao mà biết được? Lần này tôi đi công tác, mỗi ngày cô ấy đều gọi điện nói nhớ tôi, khiến tôi phải gấp rút hoàn thành công việc để bay về, ở… ở chung, chúng tôi đã sống chung từ trước rồi, nếu không phải tôi đi công tác thì bây giờ cô không có cửa dọn vào đâu…”

Khúc Hoàn Hoàn lặng lẽ nhìn anh ta bày trò.

Cho đến khi tiếng nói của Thẩm Dục Đông dần dần nhỏ lại, thật sự không thể bịa ra thêm thứ gì nữa, cô mới nhìn về phía sau anh ta và gật đầu: “Cậu cũng nghe rồi à? Hóa ra hai người đang hẹn hò ư?”

“Cái gì…?!” Sau khi phản ứng lại, Thẩm Dục Đông đứng hình, đờ đẫn xoay người, khi nhìn rõ khuôn mặt sau lưng, anh ta trợn tròn mắt không dám tin: “Mộng, Mộng Thanh, sao em lại… lại ở đây?!”

Hà Mộng Thanh cười khẩy, quả quyết đuổi anh ta ra khỏi nhà.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, người đàn ông khóc lóc ầm ĩ: “Mộng Thanh! Mộng Thanh! Em nghe anh giải thích đã, chuyện không phải như em thấy đâu, thật đấy! Em mở cửa đi, anh sẽ nói rõ với em, em mở cửa cho anh vào đi mà! Mộng Thanh!”

Hà Mộng Thanh đợi giọng nói bên ngoài nhỏ dần, đoán rằng có lẽ người đàn ông đó đã đi rồi, cô ấy mới thở dài, quay người lại thì trông thấy vẻ mặt nhiều chuyện của Khúc Hoàn Hoàn. Hà Mộng Thanh dừng lại một chút rồi nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu…”

“Tớ biết, anh ta chỉ là người theo đuổi thôi.” Khúc Hoàn Hoàn phẩy tay, lại trêu tiếp: “Nếu không thì cậu kể tớ nghe xem anh ta theo đuổi cậu thế nào đi.”

Hà Mộng Thanh im lặng hồi lâu mới nói: “Là bạn trai cũ.”

“… Hả?!”

“Lúc gặp cậu ở khu du lịch sinh thái nông nghiệp là tớ vừa chia tay anh ấy.”

Khúc Hoàn Hoàn sửng sốt: “Vậy sau đó ai đi với cậu?”

“Vệ sĩ của anh ấy.”

Não của Khúc Hoàn Hoàn không kịp nhảy số, người không hiểu mấy chuyện tình cảm như Loan Cung Ẩm Vũ lập tức trở nên bối rối trước vấn đề này.

“Vậy vừa rồi anh ta nói…”

Hà Mộng Thanh cười khẩy: “Giả đấy.”

Khúc Hoàn Hoàn yên tâm: “Tớ biết ngay mà, đấy đâu phải những chuyện cậu có thể làm.”

Sau khi xác định Thẩm Dục Đông sẽ không quay lại, Hà Mộng Thanh cũng quay về chỗ làm.

Khúc Hoàn Hoàn đi thu dọn đồ đạc, vừa nãy bị hai người đó kích thích, cô bắt đầu nhớ nhung Trương Mặc Thâm một cách lạ thường, tĩnh tâm lại, trong đầu lập tức tràn ngập khuôn mặt anh lúc nấu ăn cho cô.

Khúc Hoàn Hoàn bắt đầu hơi chột dạ.

Cô chẳng nói chẳng rằng bỏ đi lâu như vậy, không biết dạo này Trương Mặc Thâm thế nào rồi? Cô không nghe máy, không trả lời tin nhắn, cũng không nói với anh rằng mình sẽ đi đâu, chắc là anh đang lo lắm nhỉ?

Vừa nghĩ vậy, Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy không yên lòng, nhưng cô vẫn nhớ rõ mục đích lúc ra khỏi nhà của mình là gì, cuối cùng đành từ bỏ ý định quay về. Cô lấy di động, mở WeChat ra xem thử dạo này Trương Mặc Thâm nói gì với mình.

Vừa mở phần mềm ra, Khúc Hoàn Hoàn lập tức thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, còn chưa bấm vào khung chat mà cô đã hết hồn trước con số 99+ rồi.

“Trương Mặc Thâm nhắn cái gì mà nhiều thế này…” Khúc Hoàn Hoàn vừa lầm bầm vừa bấm vào xem.

Cô đọc từ trên xuống, ban đầu là nghi ngờ rồi xin lỗi đơn giản, sau đó nhắc đến chuyện nghỉ đăng chương. Ngay sau đó, Trương Mặc Thâm nói sẽ thử trải nghiệm cảm giác phải gõ chữ suốt hai ngày liên tục xem như thế nào nên anh biến mất hai ngày tiếp theo. Và tin nhắn cuối cùng chính là tin ngày hôm nay, Trương Mặc Thâm nhận ra rằng hành vi giục chương của mình là không thể chấp nhận được nên quyết định tiến hành kiểm điểm, anh đã không quan tâm đến cảm nhận của bạn gái mà chỉ nghĩ tới bản thân, sau đó anh nghiêm túc xin lỗi, xin Khúc Hoàn Hoàn tha thứ cho mình.

Tin mới nhất là anh đã tìm được chỗ của Khúc Hoàn Hoàn và đang định đến đón cô.

Khúc Hoàn Hoàn nhìn đồng hồ, là một tiếng trước. Nếu Trương Mặc Thâm lên đường ngay lúc đấy thì chắc bây giờ gần đến nơi rồi.

Bạn trai chủ động nhận lỗi, lại còn đích thân đến đón.

Vậy còn chờ gì nữa?! Lúc này Khúc Hoàn Hoàn phải đi chuẩn bị đồ đạc rồi xuống dưới nhà đợi Trương Mặc Thâm tới thôi.

Cô nói với Hà Mộng Thanh một tiếng rồi đặt chìa khóa lên bàn trà, sau khi đóng chặt cửa, cô hí hửng kéo hành lý xuống tầng.

Hai người cũng xem như có duyên, khi cô vừa kéo hành lý ra khỏi cửa thì đã thấy Trương Mặc Thâm và chiếc siêu xe quen thuộc đang đỗ ngoài cửa, chẳng qua là anh đã bị bảo vệ ngăn cản nên đành hạ cửa kính xuống rồi vẫy tay về phía cô. Mắt Khúc Hoàn Hoàn sáng rực lên, nhanh chóng chạy tới chỗ anh.

“Này… Khúc gì nhỉ… Khúc Trực Trực?” Bỗng chiếc xe sang trọng ở bên cạnh phóng lên, dừng ngay trước mặt cô rồi chặn đường lại, Thẩm Dục Đông từ từ hạ cửa kính xe xuống: “Cô định đi à? Không phải do tôi chọc tức cô đấy chứ?”

Khúc Hoàn Hoàn chẳng muốn nhiều lời với anh ta, cô xoay người định bỏ đi luôn.

“Này, đợi đã!” Thẩm Dục Đông vội vàng xuống xe ngăn cô lại: “Cô cũng đi rồi, vậy đưa chìa khòa nhà Hà Mộng Thanh cho tôi đi.”

Nghe đến đây, cuối cùng Khúc Hoàn Hoàn cũng dừng bước và nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái: “Tại sao tôi phải đưa chìa khóa cho anh?”

Thẩm Dục Đông xoa tay: “À, quan hệ giữa tôi và Mộng Thanh ấy mà, chẳng lẽ cô còn không biết ư? Không phải tôi sợ…. cô giữ chìa khóa sẽ làm mất sao? Tôi cầm là an toàn nhất, đúng không?”

“Tôi thấy để anh cầm mới không an toàn đấy? Bạn trai cũ chứ gì?”

Thẩm Dục Đông sợ hãi: “Sao cô biết?”

“Đương nhiên là Hà Mộng Thanh nói cho tôi biết rồi.”

“Ngay cả chuyện này mà cô ấy cũng nói với cô á?” Thẩm Dục Đông oán hận nói: “Quan hệ giữa hai người thật sự không đơn giản.”

Khúc Hoàn Hoàn chỉ tay về phía cửa tiểu khu: “Thấy người kia không?”

Thẩm Dục Đông nhìn theo hướng cô chỉ thì bắt gặp một chiếc siêu xe đang tỏa sáng lấp lánh, anh ta nheo mắt lại, thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái mới hỏi: “Anh ta là?”

“Bạn trai của tôi.”

“…”

Khúc Hoàn Hoàn lại chỉ vào bản thân: “Bây giờ tôi muốn đi hẹn hò với bạn trai mình.”

“…”

“Về phần anh ư? Khi nào anh theo đuổi được Hà Mộng Thanh thì có lẽ anh sẽ cảm nhận được yêu đương cuồng nhiệt là thế nào.” Khúc Hoàn Hoàn nhìn anh ta bằng ánh mắt cảm thông.

Thẩm Dục Đông: …

Anh ta nhìn Khúc Trực Trực đắc ý kéo hành lý ra khỏi tiểu khu và ngồi vào ghế lái phụ, chiếc xe nhả khói rồi kiêu ngạo rời đi, sau đó biến mất.

Thẩm Dục Đông: …

Cô có tin tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi là cô sẽ tán gia bại sản không hả?!

Thẩm Dục Đông căm giận nhìn về nơi xa rồi lại ngượng ngùng nhìn xe mình.

Quên đi, anh ta cũng không mua nổi chiếc xe đó…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play