Khi Khúc Hoàn Hoàn đọc được bình luận của Trương Mặc Thâm đã là sáng hôm sau, bình luận ngắn gọn của anh cũng leo lên top, rất nhiều độc giả ở bên dưới xếp hàng cười nhạo anh.
“Lầu 1, cậu bình tĩnh một chút đi, cậu đâu phải bạn trai của anh Loan!”
“2333333 (1) Tôi cũng muốn làm bạn trai anh Loan, nếu vậy tôi có thể nhắc nhở anh Loan viết truyện hàng ngày rồi.”
(1) 23333 = LOL (Laugh Out Loud) hoặc hiểu đơn giản là ha ha ha ha ha.
“Anh Loan xin nghỉ làm tôi khóc đến nơi rồi này. Lần đầu tiên hi vọng anh Loan phát cơm chó như vậy đấy TAT.”
“Huỵch huỵch huỵch!”
“Huỵch huỵch huỵch +1”
“…”
Khúc Hoàn Hoàn nhìn đám người đang náo loạn kia mà không biết phải nói gì, cô liếc mắt nhìn tên tài khoản của lầu 1, quả nhiên là tên độc giả giàu có kia, cũng chính là tài khoản của Trương Mặc Thâm. Sau khi biết bút danh của Khúc Hoàn Hoàn, Trương Mặc Thâm cũng nói tên tài khoản của mình cho cô biết, chỉ là từ ngày đó trở đi, tất cả những điều Trương Mặc Thâm không thể nói trong khu bình luận thì đều trực tiếp nói với anh Loan.
Khúc Hoàn Hoàn chửi thầm trong bụng hai tiếng. Cô nhìn dòng chữ kèm dấu ba chấm kia, ngẫm nghĩ một lát, sau đó trả lời bằng icon mặt cười hả hê ở bên dưới.
Nhìn thái độ của Trương Mặc Thâm, chắc hẳn anh vẫn chưa biết mình sai ở đâu đây mà!
Sau khi Khúc Hoàn Hoàn đọc xong bình luận, cô tắt trang web rồi lại mở bộ phim hôm qua đang cày dở lên xem, mãi đến trưa, khi cảm thấy đói bụng, Khúc Hoàn Hoàn mới lấy điện thoại ra đặt thức ăn.
Cô chọn một quán mì bò gần nhất, sau khi mì được giao đến, cô nếm thử mấy miếng, sau hai ngày bỏ nhà ra đi, Khúc Hoàn Hoàn mới nhận ra rằng không có Trương Mặc Thâm thì không ổn chút nào.
Đồ ăn bán bên ngoài đúng là… chẳng bằng một phần mười tay nghề của Trương Mặc Thâm.
Khúc Hoàn Hoàn vừa thở dài vừa nghĩ về những món ngon mà Trương Mặc Thâm nấu cho mình: bít tết tỏi nướng, gà thái hạt lựu, tôm hấp quét mỡ, thịt dê thái mỏng… nghĩ đến thôi mà đã thèm.
Còn Hà Mộng Thanh lại cảm thấy cạn lời với cô: “Không phải chỉ là ăn đồ ăn ngoài thôi sao, cậu có cần phải vừa ăn vừa đau lòng như vậy không? Nếu cảm thấy không ăn nổi thì ra ngoài mua cái khác ngon hơn là được mà? Sao cứ phải thở ngắn than dài thế?”
“Cậu không hiểu đâu.” Khúc Hoàn Hoàn nặng nề đáp: “Cậu chưa được ăn nên không biết Trương Mặc Thâm nấu ngon thế nào đâu! Cả đời tớ chưa bao giờ ăn những món ăn gia đình tuyệt vời đến vậy. Cậu nhìn xem, tớ quen anh ấy lâu như vậy rồi, mỗi tháng có khi tăng đến cả chục cân ấy chứ…” Sống với Hà Mộng Thanh, cô bắt đầu cảm thấy mình có thể giảm thẳng mười cân một cách dễ dàng.
Hà Mộng Thanh: “…”
Nhân lúc Khúc Hoàn Hoàn không để ý, Hà Mộng Thanh để lộ nét mặt khinh bỉ. Cô giận dỗi đá bát cơm chó này đi, nhanh nhẹn ăn hết bát mì bò trước mặt mình.
Hà Mộng Thanh đợi Khúc Hoàn Hoàn ăn mì xong, dọn dẹp hộp cơm rồi mới ngẩng đầu lên nói vào việc chính: “Hôm qua cậu tới gấp quá, tớ cũng quên không nói với cậu. Tớ không biết cậu định chiến tranh lạnh với Trương Mặc Thâm đến khi nào, nhưng một khi cậu ở đây, tớ cũng có vài yêu cầu, hi vọng cậu có thể tuân thủ.”
Khúc Hoàn Hoàn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh và gật đầu như mổ thóc: “Cậu cứ nói đi.”
“Thứ nhất, không được phát ra âm thanh quá lớn khi tớ đang làm việc trong phòng sách, nếu không có chuyện quan trọng thì tốt nhất đừng sang làm phiền tớ.”
“OK.”
“Cậu phải tự dọn phòng của mình, cũng không được quăng đồ bừa bãi trong khu vực sinh hoạt chung.”
“OK.”
“Cuối cùng…” Hà Mộng Thanh đột ngột hạ giọng, nhìn Khúc Hoàn Hoàn bằng ánh mắt mong đợi mà chính cô cũng không biết: “Nếu bạn trai cậu nấu ăn ngon như vậy, cậu… cũng thế đúng không?”
Khúc Hoàn Hoàn và Hà Mộng Thanh trợn mắt nhìn nhau một lúc lâu rồi mới yếu ớt đáp: “Thật ra đều do anh ấy nấu…”
Không cần nói hết câu cũng đã hiểu, hai người nhìn nhau hồi lâu rồi lấy tay ôm trán.
“Xem ra chúng ta chỉ có thể đặt đồ ăn bên ngoài thôi…”
Hai người đau khổ bật app trên di động lên rồi mở danh sách các quán ăn ra, sau đó bắt đầu cân nhắc xem bữa tối nên ăn gì.
Hà Mộng Thanh vừa quay sang chỗ khác vừa trách móc Khúc Hoàn Hoàn: “Ngày nào cũng thấy cậu đăng ảnh chụp đồ ăn ngon, tớ còn tưởng toàn đồ ăn cậu làm cơ.” Cho nên lúc Khúc Hoàn Hoàn gọi đến xin ở nhờ, cô đã lập tức nhớ tới những bức ảnh chụp đồ ăn ngon kia, không do dự được bao lâu, sau khi Hà Mộng Thanh nghĩ kiểu gì thì mình cũng sẽ có cơ hội được ăn ké nên đã lập tức đồng ý.
Ai ngờ Khúc Hoàn Hoàn chỉ lừa mọi người cơ chứ?!
Khúc Hoàn Hoàn chỉ có thể cười gượng.
Từ khi bắt đầu ăn chực của Trương Mặc Thâm, cô thường xuyên đăng ảnh lên Khoảnh Khắc. Không chỉ mỗi hình ảnh, Khúc Hoàn Hoàn còn viết caption cho mỗi bức ảnh nữa, cô dùng khả năng được rèn luyện sau khoảng thời gian viết mười nghìn chữ mỗi ngày để miêu tả đầy đủ sắc hương vị của món ăn, khiến người đọc như ngửi được hương vị ngon lành ấy chỉ qua mấy dòng chữ. Mỗi lần Khúc Hoàn Hoàn đăng ảnh lên là khu bình luận bên dưới toàn là tiếng kêu rên. Không ngờ Hà Mộng Thanh cũng nằm trong số đó…
…
Trong những ngày nghỉ quý báu, bình thường Trương Mặc Thâm sẽ đọc truyện của Khúc Hoàn Hoàn viết hoặc kéo cô ra ngoài hẹn hò. Đột nhiên lại trở về những tháng ngày cô đơn thế này, anh thật sự cảm thấy không quen chút nào.
Trương Mặc Thâm rút di động ra để xem bình luận của mình, ngoại trừ những bình luận huỵch huỵch huỵch loạn xạ của độc giả ở bên dưới ra, anh Loan chỉ trả lời anh bằng một icon mặt cười.
Anh đau khổ căm thù nhìn chằm chằm vào icon kia, không biết Khúc Hoàn Hoàn đã chịu tha thứ cho anh chưa?
Thử gọi điện thoại xem thế nào, quả nhiên, đối phương nhất định không chịu nghe máy.
Anh lại gọi cho Dương Xảo Mạn, nhờ cô nàng chỉ cách kéo Khúc Hoàn Hoàn về nhà.
“Anh nói bạn gái của anh bỏ chạy rồi á? Lại còn bỏ nhà đi?” Dương Xảo Mạn lặp lại câu hỏi vài lần, cảm thấy không thể tin nổi: “Bất ngờ quá ta, tôi không ngờ bình thường Trương Mặc Thâm lại khiến người khác ghét đến mức ấy đấy. Tội của anh to tới mức nào mới dọa bạn gái chạy mất dép thế?”
Trương Mặc Thâm buồn rầu than thở: “Bình thường tôi làm người khác ghét lắm à?”
“Chỉ cần anh đừng gọi điện đánh thức tôi vào lúc sáng sớm thì cái gì cũng tốt.” Dương Xảo Mạn chân thành lên tiếng.
“…”
“Nhưng dù sao thì anh cũng đã gọi được tôi dậy rồi, tôi cũng không biết nên nói gì nữa.” Dương Xảo Mạn vui vẻ xoa tay: “Anh còn chưa kể cho tôi biết rốt cuộc anh đã làm gì mới khiến bạn gái giận dỗi thế đâu. Tôi có kinh nghiệm lắm, kể tôi nghe đi.”
Trương Mặc Thâm nghĩ thầm, cảm thấy mấy câu này của cô ấy chăng đáng tin gì cả. Nhưng thấy bình thường Dương Xảo Mạn luôn bày mưu tính kế chuyện tình cảm cho tổng giám đốc Hoắc, anh vẫn do dự mở miệng: “Cô còn nhớ lần trước tôi đã từng hỏi, nếu tác giả cô yêu thích là người mà cô biết thì sao… đúng không?”
“Nhớ, cô ấy là tác giả yêu thích của anh à?”
Trương Mặc Thâm vừa định gật đầu, nhưng cẩn thận suy nghĩ đến bút danh của Khúc Hoàn Hoàn, cái tên sắp bật ra khỏi miệng vội vàng sửa lại: “Không, cô ấy… chỉ là công việc của cô ấy có liên quan thôi. Nhưng gần đây cô ấy cũng viết truyện, tôi rất thích đọc, nên… nên cứ giục cô ấy ra chương mới, hơn nữa tôi còn giục rất kịch liệt, thế là cô ấy giận tôi.”
“Vậy thôi à?”
“Vậy thôi.”
Dương Xảo Mạn buồn bực hỏi lại: “Cho dù anh có giục đi nữa, nếu cô ấy không vui thì không viết cũng có sao đâu, hẳn là còn chuyện gì đó tôi không biết đúng không? Thế nên mới khiến cô ấy giận đến vậy?”
Đầu tiên là chuyện giả danh Mèo Hồng Đáng Yêu hồi trước, sau đó đến chuyện che giấu bút danh với Trương Mặc Thâm, cứ nhắc tới chuyện này là Khúc Hoàn Hoàn sẽ thấy chột dạ, bởi vậy lần nào anh giục cô viết nhiều hơn cũng thành công, vậy nên càng đắc ý hơn, có thể khiến Khúc Hoàn Hoàn cả ngày chỉ ngồi trong nhà sáng tác làm anh vô cùng vui vẻ, nhưng lại quên mất Khúc Hoàn Hoàn chưa từng từ chối.
Trương Mặc Thâm ậm ờ đáp: “Vậy… Vậy nếu cô ấy chưa từng từ chối thì sao…?”
“Cô ấy đồng ý với anh sẽ viết nhiều hơn mỗi ngày à?” Dương Xảo Mạn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt cảm cổ lạnh buốt. Cô hung dữ nói: “Cho dù là tôi, tôi cũng sẽ giận.”
“Tại sao?”
“Anh nghĩ xem, nếu có bạn gái bên cạnh, ngay cả khi cả hai đều không bận bịu gì những vẫn không thể ở bên nhau, thậm chí cô ấy còn liên tục nhắc anh đi làm việc, anh có vui nổi không? Hài lòng không?”
Trương Mặc Thâm im lặng suy nghĩ.
Dương Xảo Mạn hơi thất vọng: “Tôi còn tưởng có vở kịch hàng năm để xem chứ, nếu chỉ vậy thì anh mau xin lỗi cô ấy đi, lừa cô ấy về nhà, cố gắng nhận sai, tránh để cô ấy đá anh thẳng cẳng. Cứ vậy nhé, tôi cúp máy đây.”
“Hả? Từ từ…”
Trương Mặc Thâm chưa kịp nói xong thì người ở đầu dây bên kia đã cúp máy.
Thật ra anh cũng không định gọi lại cho Dương Xảo Mạn mà chỉ ngồi nghĩ về vấn đề cô ấy vừa nói, trong đầu xuất hiện một suy nghĩ.
Khúc Hoàn Hoàn viết tiểu thuyết, Trương Mặc Thâm cũng vậy. Đã thế, anh cứ dứt khoát trải qua cuộc sống của Khúc Hoàn Hoàn một lần để biết tại sao cô lại giận như vậy là xong. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, hẳn anh sẽ hiểu được nhỉ?
Trương Mặc Thâm nghĩ gì làm đó, vừa hay đến hai ngày nghỉ cuối tuần, có thời gian cho anh thử nghiệm. Anh mở tệp trong máy tính ra và chuẩn bị thức ăn cho hai ngày, anh rất hiểu cách làm việc và nghỉ ngơi của Khúc Hoàn Hoàn, Trương Mặc Thâm cẩn thận viết lại thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của cô. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, anh ngồi yên trước máy tính, bắt đầu gõ chữ.
Viết tiểu thuyết tổng tài là sở thích của Trương Mặc Thâm, nếu không thì cũng chẳng xuất hiện một cuốn tiều thuyết leo lên top mang tên “Tổng tài bá đạo yêu tôi”. Có rất nhiều thời gian để viết, ban đầu Trương Mặc Thâm vẫn cảm thấy khá vui vẻ.
Buổi sáng trôi qua, Trương Mặc Thâm hâm lại bữa trưa đã chuẩn bị trước, sau khi ăn xong, đang chuẩn bị đọc tiểu thuyết của anh Loan một chút thì lại nhớ ra mình còn phải gõ chữ, sau một hồi lựa chọn, anh ép bản thân phải ngồi xuống trước máy tính.
Để đề phòng bản thân câu cá hoặc làm việc khác, anh cũng chuyển từ đánh máy trong tệp sang đánh máy trên phần mềm soạn thảo có chức năng ép gõ chữ, sau khi cài đặt thời gian, trong khoảng thời gian này, máy tính chỉ dùng để gõ chữ, không thể làm việc khác.
Nhờ khả năng tự chủ tuyệt vời của mình nên anh mới có thể ngồi tập trung trước máy tính mà không di chuyển.
Thoáng cái đã đến buổi chiều, đồng hồ báo thức kêu lên, Trương Mặc Thâm ngừng lại và nhìn số chữ mình đã gõ, đi cùng với cảm giác hài lòng là nỗi mệt mỏi đầy chán nản.
Ăn tối xong, anh lại gõ chữ cả đêm, cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên lần nữa thì anh mới có thể nghỉ ngơi.
Trước khi ngủ, Trương Mặc Thâm lại lướt di dộng, quả nhiên anh Loan nói được làm được, hôm nay bắt đầu nghỉ viết, anh tiếc nuối đọc chương truyện của ngày hôm trước rồi mới đau thương nhắm mắt lại.
Hôm nay não hoạt động từ sáng đến tối mà vẫn chưa đủ, còn ngày mai nữa.
Trương Mặc Thâm nhớ đến việc này, trước mắt lập tức tối sầm, chỉ muốn ngất đi cho rồi.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Nếu một ngày trải nghiệm còn chưa đủ, vậy hai ngày…
Nam chính: *Quỳ rạp xuống đất* Loan của tôi thật sự rất giỏi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT