Editor: Trường Thanh

Beta: Tửu Thanh

Nhằm giúp khách hàng có thể nhìn rõ đường đi nên đèn ngoài cửa khách sạn được bật sáng trưng. Cũng nhờ ánh đèn rực rỡ ấy mà mọi người đứng đó có thể nhìn rõ hình dáng của hai chiếc xe sang trọng trước mặt. Đường cong trên thân xe uốn lượn một cách đẹp đẽ, tựa như đang phát sáng lấp lánh dưới ánh đèn, đã thế xe sang lại còn kết hợp với người đẹp, ngay cả người đàn ông lái xe cũng phải nói là vô cùng đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt nổi.

Dù ở nơi nào đi chăng nữa, hai chiếc xe sang trọng kia chắc hẳn sẽ luôn là yếu tố thu hút sự chú ý của người ta.

Có điều ánh mắt của tất cả mọi người ở đây lại không hề đặt trên hai chiếc xe ấy mà đều tập trung hết lên người Khúc Hoàn Hoàn, ngay cả Hà Mộng Thanh cũng không thể bình tĩnh nổi nữa, cô ấy kinh ngạc nhìn Khúc Hoàn Hoàn.

Kể cả không hiểu biết nhiều về xe cộ thì mọi người cũng có thể dễ dàng nhận ra rằng có một chiếc nhìn đắt đỏ và xa hoa hơn hẳn chiếc còn lại. Tuy chỉ là một chiếc xe thôi nhưng người bình thường có phấn đấu cả đời cũng chưa chắc đã mua nổi lốp xe ấy chứ, vậy mà chiếc xe này lại lái thẳng đến trước mặt Khúc Hoàn Hoàn, hơn nữa chủ xe còn siêu đẹp trai, ai ngờ chỉ là tài xế của Khúc Hoàn Hoàn.

Tài xế!

Vừa nãy, lúc Hà Mộng Thanh nói ra hai chữ này, tất cả mọi người đều cho rằng chủ chiếc xe sang trọng kia là bạn trai của cô ấy, chỉ là hai người đang giận dỗi nhau mà thôi. Nhưng vì có ấn tượng không tốt từ trước nên khi hai từ đó thốt ra từ miệng Khúc Hoàn Hoàn thì mọi người đều không tin cô có thể tìm được một người bạn trai sáng giá đến thế. Nếu vậy thì chẳng lẽ đúng như Khúc Hoàn Hoàn đã nói, đó là tài xế của cô ư?

Không thể nào!

Nhưng nếu không phải tài xế, vậy tại sao chủ xe lại không lên tiếng?

Mọi người vốn đang kinh ngạc nay càng thêm hoang mang.

Đám bạn cùng phòng vừa nãy còn nói chuyện về Khúc Hoàn Hoàn đều không thể tin nổi, họ chen ra khỏi đám đông, kéo Khúc Hoàn Hoàn rồi chất vấn: “Hoàn Hoàn, đây thật sự là tài xế của cậu hả?” Cô ta liếc Hà Mộng Thanh đứng bên cạnh, không nhịn được lớn tiếng hỏi một cách đầy sắc bén: “Chắc không phải là bạn trai cậu đâu nhỉ?”

Khúc Hoàn Hoàn nghe vậy thì giật mình, cô vô thức quay đầu nhìn về phía Trương Mặc Thâm, sợ anh nghe thấy câu hỏi này. Nhưng Trương Mặc Thâm đang đỗ xe ngay trước mặt cô nên bạn cùng phòng nói gì là anh nghe được hết, vậy mà anh cũng phản ứng giống hệt Khúc Hoàn Hoàn, vô thức nhìn về phía cô.

Khúc Hoàn Hoàn rời mắt đi như bị điện giật, cô vội vàng xua tay phủ nhận: “Không phải không phải, anh ấy không phải bạn trai của tớ đâu.” Mặc dù cô đã nói vậy, nhưng vì có người trong cuộc ở đây, ngoài miệng Khúc Hoàn Hoàn phủ nhận nhưng không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Ánh đèn rất sáng, đủ để mọi người có thể nhìn rõ gương mặt đỏ ửng của cô.

Lại bảo không phải bạn trai đi! Nếu không phải thì cậu đỏ mặt làm quái gì?!

Trong lòng mọi người càng thêm kinh ngạc, cô bạn cùng phòng bất ngờ siết chặt tay lại. Bộ váy mà Khúc Hoàn Hoàn đang mặc không được dày lắm, chỉ có một lớp vải mỏng manh, cô bị đau mà khẽ kêu lên, lúc này cô bạn cùng phòng kia mới thu tay về như bị bỏng.

Cô bạn cùng phòng vừa vuốt tóc vừa âm thầm đánh giá chiếc xe sang trọng trước mặt, tầm mắt của cô ta dừng trên khuôn mặt đẹp trai của chủ xe vài giây, sau đó nhanh chóng cụp mắt nhằm che giấu sự đố kị. Sau đó, cô ta lại thân mật kéo tay Khúc Hoàn Hoàn, lớn tiếng nói: “Hoàn Hoàn, cậu có anh bạn trai tài giỏi như vậy từ khi nào vậy? Sao lúc nãy tớ hỏi mà cậu lại không chịu nói? Bạn trai của cậu ưu tú thế cơ mà, còn giấu giếm không cho chúng tớ gặp mặt, nhỏ mọn quá đấy.”

Gương mặt của Khúc Hoàn Hoàn càng đỏ hơn, cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa của người đang ngồi trong chiếc xe xịn kia, dường như toàn bộ suy nghĩ của cô đều bị phơi bày hết trước mặt Trương Mặc Thâm vậy.

Chắc chắn là Trương Mặc Thâm đã nghe thấy, anh sẽ nghĩ gì về cô đây? Có khi nào Trương Mặc Thâm sẽ cho rằng cô cố ý nói với mọi người anh là bạn trai của cô không nhỉ? Anh có hiểu lầm cô không? Hay anh sẽ hiểu lầm rằng cô ý xấu với anh?

Khúc Hoàn Hoàn vô cùng bối rối, cô chợt nhớ lại những chuyện ở khu du lịch sinh thái nông nghiệp, khi đó cô ở chung phòng với Trương Mặc Thâm, đã thế lúc đầu lại còn không phản đối, không lẽ Trương Mặc Thâm cũng cho rằng cô là một kẻ không biết xấu hổ ư?!

Khúc Hoàn Hoàn khóc ròng trong lòng.

Cô hất tay cô bạn cùng phòng kia ra rồi cúi đầu yên lặng chuẩn bị lên xe.

“Hoàn Hoàn, chờ đã.” Bạn cùng phòng giữ chặt cô lại, nhất quyết không buông tha: “Hoàn Hoàn, vẫn còn sớm mà, nhà cậu cũng ở khu này, dù sao cũng không xa lắm đâu, hay cậu đi chơi tiếp với bọn tớ đi, bảo bạn trai cậu đi cùng luôn. Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, cậu nỡ bỏ về sớm như vậy sao?” Cô ta liếc nhìn Trương Mặc Thâm một cái rồi oán trách: “Lúc nãy cậu còn nói cậu không có người yêu cơ mà? Bây giờ cậu phải giải thích rõ ràng cho tớ, không thì còn lâu tớ mới cho cậu đi.”

Khúc Hoàn Hoàn càng sốt ruột muốn kéo tay mình ra thì cô bạn cùng phòng đó lại càng giữ chặt hơn, dù nói gì cũng không chịu buông ra.

“Khúc Hoàn Hoàn, không ngờ cậu lại có một người bạn trai tài giỏi như vậy đấy! Giá của chiếc xe này cũng phải hơn mấy trăm vạn nhỉ?”

“Không phải do viết tiểu thuyết mà Khúc Hoàn Hoàn nghèo đến nỗi sắp không có cơm ăn sao?”

“Bạn trai của cậu ấy tài giỏi thế cơ mà, đâu giống kẻ không đủ cơm ăn? Có khi ngày nào người ta cũng ăn uống xa hoa thì có.”

Khúc Hoàn Hoàn càng nghe càng sốt ruột nên cô dứt khoát dùng sức rút mạnh tay mình ra. Nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy hơi áy náy, đành lên tiếng tạm biệt bạn học cũ để ra về: “Giờ cũng không còn sớm nữa, tớ phải về rồi, lần sau có cơ hội thì chúng ta lại tụ tập nhé.”

“Ơ, Hoàn Hoàn, cậu…”

Không để cô bạn cùng phòng nói xong, Khúc Hoàn Hoàn bước nhanh xuống cầu thang, mở cửa xe và ngồi vào ghế lái phụ.

Trương Mặc Thâm không nói một lời, anh kéo cửa sổ xe lên, chiếc xe chậm rãi lăn bánh, chở Khúc Hoàn Hoàn rời khỏi khách sạn.

Chiếc xe đã biến mất trong màn đêm mà mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng.

“Người đó có đúng là bạn trai của Khúc Hoàn Hoàn không nhỉ?”

“Không phải đâu, Khúc Hoàn Hoàn vừa không giàu có vừa không xinh đẹp, sao người ta có thể thích cậu ấy được chứ?”

“Vậy cậu nói xem, anh chàng kia đẹp trai như vậy, lại còn lái chiếc xe siêu đắt đỏ, tại sao lại thích cậu ấy? Tớ nghĩ người tài giỏi là Khúc Hoàn Hoàn mới đúng.”

“Không phải cậu ấy chỉ đang viết tiểu thuyết thôi à? Chẳng phải viết lách cũng chỉ kiếm đủ tiền sống qua ngày hay sao?”

Mọi người bực bội nhìn về phía cô bạn cùng phòng của Khúc Hoàn Hoàn. Lúc ăn cơm, cô ta là người to mồm nhất, mọi người chủ yếu nghe những chuyện liên quan tới Khúc Hoàn Hoàn từ cô ta, người hiểu rõ nhất chắc cũng chỉ có cô ta mà thôi.

Cô bạn cùng phòng còn đang vô cùng bối rối, định mở miệng giải thích thì đã nghe thấy tiếng còi xe vô cùng chói tai vang lên. Mọi người quay lại nhìn, chủ của chiếc xe đắt tiền đến trước đang vô cùng mất kiên nhẫn ra lệnh cho Hà Mộng Thanh: “Lên xe!”

Hà Mộng Thanh mím chặt môi, cô ấy bước xuống nhưng không lên xe của anh ta mà lại lên một chiếc xe khác đang đợi mình ở bên ngoài, sau đó rời đi, chủ nhân của chiếc xe sang trọng thấy thế thì giận tím mặt. Anh ta tức tối lườm mọi người một cái rồi mới bực bội lái xe đuổi theo.

Bỏ lại mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó họ kéo nhau đi đến địa điểm tiếp theo.



Trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, Khúc Hoàn Hoàn lén nhìn Trương Mặc Thâm. Anh đang lái xe, mắt tập trung nhìn phía trước, cô thu tầm mắt lại, tiếp tục ngắm đèn đóm sáng trưng trước mặt.

Cô thầm nghĩ: Vừa nãy chắc Trương Mặc Thâm đã nghe thấy hết rồi.

Nhưng cô nên mở miệng giải thích thế nào bây giờ?

Khúc Hoàn Hoàn hơi do dự.

“Tôi…”

“Cô…”

Hai người đồng thanh lên tiếng rồi cũng đồng thời im lặng.

Trương Mặc Thâm: “Cô nói trước đi.”

Khúc Hoàn Hoàn nói không nên lời, miệng cô mấp máy, những lời vốn định nói lại thay đổi thành: “Tôi thấy bài hát này rất hay.”

“… Đây là ca khúc yêu thích của tổng giám đốc Hoắc.”

Khúc Hoàn Hoàn cực kỳ muốn vả cho mình một cái trong lòng, cô thốt lên một câu đầy nhạt nhẽo: “Khiếu thưởng thức của tổng giám đốc nhà các anh không tệ.”

“= = Ừ.”

Hai người lại im lặng.

Trương Mặc Thâm xoay tay lái rồi rẽ vào một ngã rẽ, rời khỏi con đường lớn phồn hoa, xe cộ trên đường cũng khá thưa thớt, trong xe chỉ còn nghe thấy tiếng nhạc đang chậm rãi vang lên, anh bình tĩnh nhìn Khúc Hoàn Hoàn qua gương chiếu hậu, lên tiếng hỏi cô: “Cô đi họp lớp có vui không?”

“À… Cũng vui.”

“Hình như quan hệ của mọi người không tốt lắm thì phải?”

“Dù sao thì lâu lắm rồi tôi cũng không liên lạc với bọn họ, trước kia bọn tôi càng chẳng nói được với nhau mấy câu.”

Trương Mặc Thâm ừ một tiếng, anh lại hỏi: “Có phải họ lại hỏi chuyện công việc và yêu đương của cô không?”

“Sao anh biết?” Khúc Hoàn Hoàn ngạc nhiên.

“Chẳng phải họp lớp lúc nào cũng chỉ thế thôi sao?” Trương Mặc Thâm lại nhìn cô một cái rồi ra vẻ bình tĩnh bổ sung: “Cho nên cô nói với họ tôi là bạn trai của cô đúng không?”

!!!!!

Khúc Hoàn Hoàn quay đầu nhìn anh theo phản xạ có điều kiện, dường như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, cô bèn quay đầu lại cực nhanh, chỉ muốn giãy giụa thoát ra khỏi chiếc dây an toàn. Cô áp sát người vào bên cửa xe ngược lại với chỗ ngồi của Trương Mặc Thâm, nếu không có dây an toàn giữ lại và cửa xe còn đang đóng thì suýt nữa cô đã nhảy luôn xuống xe mà chạy trốn rồi.

Khúc Hoàn Hoàn đáng thương co rúm người trên ghế lái phụ, trả lời một cách yếu ớt: “Tôi không làm thế…”

“Ồ?”

“Bọn họ hiểu lầm…” Khúc Hoàn Hoàn căng thẳng nuốt nước bọt: “Tôi… tôi… tôi… tôi… tôi sẽ lập tức giải thích rõ ràng với các cậu ấy!” Nói xong, cô luống cuống lấy điện thoại di động trong túi ra, gạt mấy lần cũng không mở được màn hình, sốt ruột đến mức suýt quẳng luôn cả điện thoại đi.

“Không cần phải thế đâu.” Trương Mặc Thâm lại nhìn cô một cái, chậm rãi giải thích: “Tôi sợ bạn trai tương lai của cô hiểu lầm thôi.”

Anh đang nói vớ vẩn gì vậy? Khúc Hoàn Hoàn nghĩ thầm: Loại con gái suốt ngày chui trong nhà như cô thì tìm bạn trai kiểu gì?

Sau đó Khúc Hoàn Hoàn ngẩng đầu lên thì thấy Trương Mặc Thâm đang nhìn trộm cô qua gương chiếu hậu.

Khúc Hoàn Hoàn: “…”

Khúc Hoàn Hoàn mất não, hoảng hốt nghĩ: Vừa nãy… vừa nãy Hà Mộng Thanh nói gì ấy nhỉ? Trương Mặc Thâm thích cô? Thích cô?! Thích cô, đúng không!?

Trương Mặc Thâm lại tiếp lời: “Hơn nữa, thật ra tôi cũng không để ý lắm đâu.”

Trương Mặc Thâm cũng hơi ngượng ngùng khi nói ra câu này, anh không nhịn được mà siết chặt tay lái, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Hôm nay, lúc anh đang định đi đón Khúc Hoàn Hoàn thì trùng hợp gặp thư ký Dương. Sau khi biết được chuyện giữa anh và Khúc Hoàn Hoàn chẳng có chút tiến triển nào, thư ký Dương mới nói rằng, bởi vì con gái sẽ xấu hổ nên anh nhất định phải chủ động hơn một chút. Trương Mặc Thâm cảm thấy rất có lý, hơn nữa nghĩ về tương lai của mình với Khúc Hoàn Hoàn cũng khiến anh cảm thấy vô cùng mong đợi. Nhưng nếu phải chủ động thì anh lại quá ngại ngùng nên đành phải ám chỉ với Khúc Hoàn Hoàn.

Nếu Khúc Hoàn Hoàn thích anh thì khi nghe thấy anh nói như vậy, chắc hẳn cô cũng sẽ hiểu được tấm lòng của anh nhỉ?

Sau đó, Trương Mặc Thâm mong đợi nhìn gương chiếu hậu mấy lần, hi vọng Khúc Hoàn Hoàn có thể hiểu rõ ý của anh.

Nhưng anh lại thấy nét mặt Khúc Hoàn Hoàn cực kỳ hoảng sợ, co rúm người trên ghế lái phụ, một tay cô còn bám lấy cửa xe như thể muốn nhảy luôn ra ngoài rồi chạy trốn vậy. Nhìn chẳng giống đã hiểu rõ ý anh tí nào cả, chút ngượng ngùng vừa rồi của Khúc Hoàn Hoàn đã biến mất.

Trương Mặc Thâm ngu người:???

Con mẹ nó, không phải cô thích tôi sao???

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Loan Loan: A a a! Anh ấy nói thật rồi! Nói thật rồi! Nói thật rồi!!!

*

Xin hãy tha thứ cho sự căng thẳng của Loan Loan, dù sao cô ấy cũng độc thân nhiều năm rồi, còn chuẩn bị sẽ cô độc cả đời nên mới hơi ngượng ngùng thôi…

Hay đúng hơn là như thể bắt gặp hiện trường phim kinh dị vậy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play