Thấy lang trung và bà đỡ ra cửa, Hứa Thành vội vàng đi lên nhét bạc, chẳng biết tại sao ánh mắt mấy người nhìn hắn có chút kỳ quái. Hứa Thành không lòng dạ nào tra cứu, vội vàng vào cửa.

Mặc Nhiễm nằm nghiêng trên giường, mi tâm hơi nhăn, thấy hắn vào cửa, đưa ra một cái tay. Hứa Thành liền vội vàng đi lên nắm lấy, tay ngọc lúc trước thon thon trắng nõn, bây giờ tái nhợt khiến hắn sợ hãi, ngón tay lạnh như băng khiến hắn phải đem tay kia ủ ở trước ngực làm ấm. Mạch máu màu xanh nhạt giống như băng đá trên nền tuyết, Hứa Thành đau lòng ấp tay kia lên miệng hà hơi: “Mặc nhi sao vậy, trời nóng như này, tay sao lạnh như thế.”

“Ta từ nhỏ tay lạnh, ngươi không phải là không biết.” Mặc Nhiễm mượn lực của hắn ngồi dậy, “Hứa Thành, ta cảm thấy… Có thể mấy ngày này sẽ sinh, lòng rất lo lắng.”

“Mặc nhi tốt, đừng sợ.” Hứa Thành vội vàng ôm y ôm vào trong ngực, đầu y khẽ tựa vào trên ngực hắn, “Mặc nhi không sợ, tìm nhiều lang trung như vậy xem qua, đều nói vị trí thai của người chính. Chúng ta mời lang trung và bà đỡ đều là tốt nhất trong thành, nhất định để cho Mặc nhi bình an sinh hạ hài tử.”

Mặc Nhiễm dựa ở trong ngực Hứa Thành, khẽ gật đầu một cái.

Y không dám nói cho Hứa Thành, trong lòng mình sợ nhất, không phải đau đớn khi sinh sản, mà là e sợ sẽ mất lòng của Hứa Thành.

Mặc Nhiễm từ khi bắt đầu hiểu chuyện liền biết, mình là một người không nhà. Y mới sinh ra cũng bởi vì thân thể vừa nam vừa nữ bị bán cho gánh hát, đi theo gánh hát học xướng hí diễn hí, tuy nói có một chỗ an thân, nhưng giống như chim hoàng yến được yết giá trong lồng, đám người kia mua y. Sau đó y thành danh linh, người muốn chuộc y nói ít cũng có mấy trăm, nhưng chỉ có mình Hứa Thành, cho phép y có một cái nhà. Nếu là Hứa Thành không cần y… Hai tay Mặc Nhiễm vòng quanh eo của Hứa Thành, ôm càng chặc hơn.

“Mặc nhi không sợ, không sợ…” Hứa Thành vỗ nhẹ lưng của y, sống lưng kia đang rung rung, bả vai cũng hơi run rẩy, Mặc nhi thật sự là sợ a, Hứa Thành đau lòng hôn tóc y, “Mặc nhi tốt, đến lúc đó, ta nhất định nửa bước không rời bên cạnh ngươi, không có việc gì, nhất định không có việc gì…” Không biết là đang an ủi Mặc Nhiễm hay là an ủi mình.

Mặc nhi sợ, hắn làm sao không phải lo lắng vô cùng? Khó khăn lắm mới thú được người mình yêu, nếu là đứa bé mang y đi… Mặc nhi hơi chịu khổ một chút, hắn đều phải đau lòng chết, huống chi là muốn từ nơi chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay kia cứng rắn nặn ra một đứa bé… Hứa Thành đè xuống bất an trong lòng, không muốn để cho Mặc Nhiễm nghe ra tim đập bịch bịch của mình.

“Mặc nhi, sinh xong hài tử một tháng không thể tắm, thừa dịp còn không có sinh, hôm nay tắm thật thống khoái đi.” Thật vất vả trấn an tốt Mặc Nhiễm, Hứa Thành để cho người đun nước, biết xưa nay Mặc Nhiễm sạch sẽ, vừa vào bồn tắm liền không biết quan tâm gì hết, y có thể tạm thời quên mất nỗi sợ hãi sinh sản.

Mặc Nhiễm gật đầu một cái, dựng thân vốn là nhiều mồ hôi, hơn nữa lại là ngày giữa mùa hè, một ngày không tắm người dính dính rất khó chịu. Liền để cho Hứa Thành đỡ mình đứng lên: “Trên người ta có mùi hay không?”

“Có mùi, là có mùi.” Hứa Thành cười dí mũi lên người y ngửi thật sâu, “Trên người Mặc nhi có mùi thơm a, ta làm sao cũng ngửi không đủ.Cần gì xông hương, lang quân nhà ta a, đó mới là thật hương ngọc đâu!”

“Hồ nháo.” Mặc Nhiễm đỏ mặt bật cười, “Miệng lưỡi trơn tru, cũng không sợ người chê cười.”

“Ta cùng lang quân của ta nói chuyện đường mật, tại sao sợ người chê cười?” Hứa Thành ôm ngang y lên, “Mặc nhi tốt, họ nơi nào là cười nhạo nha, bọn họ từng cái một, là đang ghen tỵ ta có một lang quân như vậy!”

“Để ta xuống!” Mặc Nhiễm nhìn bộ dạng cười trộm của người hầu, mắc cỡ chôn mặt ở trong hõm vai Hứa Thành.

“Mặc nhi ngoan, bên cạnh bồn tắm trơn, nếu là ngã Mặc nhi bảo bối của ta, ta ước chừng phải đau lòng muốn chết.”

“Nơi này cũng không phải là bồn tắm, ngươi để cho ta tự đi…”

“Ta ôm ngươi, không tốt sao?” Hứa Thành cười ôm y đi đến bồn tắm, “Hài tử cũng mau ra đây, Mặc nhi còn thẹn thùng như vậy.”

“Người ta nặng.”

“Mặc nhi người nặng như vậy, ta không bỏ được để cho ngươi tự đi.” Hứa Thành sợ xóc đến bụng, chẳng qua là nhẹ nhàng đung đưa y, “Yên tâm, chút cân nặng này, ta còn ôm được, tuyệt không làm Mặc nhi ngã.”

Vừa vào phong tắm, hơi nước lượn lờ đập vào mặt. Mặc Nhiễm thích tắm, Hứa Thành sợ y ở trong thùng gỗ không thoải mái, cố ý để cho người ở trong phòng tắm đào một bồn tắm mấy thước vuông. Lúc này trong bồn tắm kia đã rót đầy nước, rải cánh hoa.

Hứa Thành cẩn thận buông Mặc Nhiễm xuống, để cho y ngồi ở trên ghế mềm bên cạnh bồn tắm, giúp y tháo dây buộc áo, cởi xuống trung y quần lót, cả người Mặc Nhiễm không mảng vải ngồi ở trước mặt hắn. Bụng căng trướng trong hơi nước bốc lên có một phong vị khác, trắng nõn nhô cao, thân thể hoàn mỹ giống như là sủng nhi của trời cao. Lưng ghế mềm rất thấp, y gần như là nằm ngửa ở phía trên, giữa hai chân thon dài, lộ ra cánh hoa mềm mai màu hồng phấn, ngọc hành lại giống như con người Mặc Nhiễm vậy, thẳng thon dài, Hứa Thành không nhịn được trêu chọc ngọc hành đứng thẳng kia, nhất thời nghe thấy tiếng thở gấp của Mặc Nhiễm, kiều hoa cũng đứng lên, chảy ra giọt nước trong suốt.

Mặc Nhiễm thấy y vẫn nhìn chằm chằm vào mình, nghĩ đến dáng vẻ bụng lớn eo to hiện tại của mình, không khỏi đỏ mặt uốn éo người, lần này cũng Hứa Thành lập tức đứng thắng, tư thế kia cũng quá thích hợp trực tiếp đâm vào… May dưới tay một trận thai động trong bụng để cho hắn tìm về lý trí, Mặc nhi mang thai khổ cực, làm sao có thể miễn cưỡng y để cho mình phát tiết dục vọng.

“Mặc nhi thử một chút nước ấm.” Hứa Thành đỡ y ngồi ở thành bồn tắm, hai chân của Mặc Nhiễm thò vào trong nước, nhẹ nhàng đá đá nước, khuấy lên một mảnh cánh hoa rung động. Hứa Thành nhìn chân ngọc thon thon kia, hận không được ở bên bồn tắm muốn y, cố gắng bình tĩnh nói, “Như thế nào? Thích hợp sao?”

“Ừ.” Mặc Nhiễm gật đầu một cái, cẩn thận xuống nước.

Bồn tắm vốn cũng chỉ có chiều sâu bằng một người, chẳng qua để cho tiện nghỉ ngơi đào nấc thang. Mặc Nhiễm liền ngồi ở trên bậc thang bạch ngọc, nấc thang bóng loáng nhẵn nhụi, nước ấm áp vào tiểu huyệt, thoải mái y nhẹ giọng hừ hừ.

Nhìn cả người Mặc Nhiễm ẩm ướt, Hứa Thành giúp y xoa xoa cao tắm len người, ngón tay mang bọt xoa bóp tóc đen mềm mại, cổ thon dài… Thân thể Mặc Nhiễm vốn tinh xảo cả người ẩn dưới lớp bọt che càng lộ ra mông lung câu người dục cự còn nghênh, Hứa Thành chỉ cảm thấy dưới thân nóng bỏng, muốn nhào tới liếm bụng nhô cao kia.

Mặc Nhiễm nhắm mắt hưởng thụ, tay của Hứa Thành thật ấm áp, lúc xoa bóp bụng, để cho y cảm thấy hài tử cũng bị trấn an theo.

“Tóc Mặc nhi thật đẹp, khiến nữ nhân cũng phải ganh tỵ.” Hứa Thành sớm bảo người ở bên cạnh bồn tắm để hoa quế và lược gỗ, vén lên một luồng tóc đen, dùng lược chải tóc cho y.

Bừng tỉnh nhớ lại sáng sớm sau đêm động phòng, Mặc Nhiễm nằm ở trong ngực hắn cười nói bị chơi đùa không sức lực đứng lên trang điểm, hắn liền giống như bây giờ, để cho y an tâm nằm ở trên giường, giúp y chải từng từng luồng tóc dài.

Sau khi mang thai hài tử, Mặc nhi đã rất lâu không như vậy, còn tạo khoảng cách với mình. Hứa Thành có chút mất mác nghĩ, len lén ngửi mùi hoa quế trên tóc người nọ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play