Mặc Bạch và Diệp Lâm đều không ai nói gì, mỗi người làm việc riêng của mình.  

Hai người họ mỗi người xoay về một hướng, đưa lưng lại với người kia.  

Người ngồi bên bờ nước thả câu, người kia quay mặt vào vách núi.  

Hai người đều đắm chìm vào một thứ cảnh giới, cảnh giới quên mình.  

Sự giằng co trong im lặng này kéo dài rất lâu.  

Mãi cho đến khi có người xâm nhập, băng qua làn sương dày đặc tiến vào.  

Người này do Quốc Phái phái tới, lúc anh ta băng qua màn sương, mọi cảm giác đều tan biến.  

Thậm chí, anh ta còn thấy thoải mái.  

Nhưng cũng vì sự xâm nhập của anh ta mà làn sương bao quanh ngọn núi chẳng mấy chốc liền tan biến.  

Hòa vào làn mưa bụi li ti.  

Diệp Lâm và Mặc Bạch đồng thời hít sâu một hơi, thở dài.  

“Ai đó?”  

Hai người đều khôi phục trạng thái ban đầu, không khỏi hơi cảm khái.  

Không phải do cảnh đẹp ý hay bị phá vỡ, mà cảm khái vì cho đến bây giờ vẫn chẳng có mảy may tin tức của Vu Kiệt.  

“Hôm nay không muốn ăn cá”.  

Sắc mặt Diệp Lâm cũng không được vui cho lắm, tay vung mạnh cần câu, chộp lấy dây câu.  

Con cá vẫn đang mắc lưỡi câu cũng nhờ vậy mà văng ra, nhanh chóng rơi xuống nước mất dạng.  

Mặc Bạch mấp máy môi, đứng lên, giúp Diệp Lâm đẩy xe lăn, xoay người di chuyển.  

Vừa lúc đó, một người đàn ông trung niên bước tới, cúi đầu hành lễ: “Y Thánh, Võ Thánh, tìm được hai vị rồi!”  

Mặc Bạch và Diệp Lâm liếc nhau, tỏ ra hơi khẩn trương.  

“Thằng bé không sao chứ?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play