*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một âm thanh nặng nề vang lên, Vu Kiệt trực tiếp đá vào đầu của người phong thánh.  

Nhưng trên mặt anh lại không có chút dao động nào cả.  

Giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đã chơi chán món đồ chơi kia rồi, nên không thèm để ý đến nó nữa.  

Rất trực tiếp, rất quyết đoán, không hề lưu luyến.  

Ai nấy cũng đều hít sâu một hơi, vô cùng sợ hãi, nhìn Vu Kiệt bằng ánh mắt không thể tin được.  

Kể cả những người của tổ chức Đệ Nhất và tổ Báo đang có mặt ở đó.  

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu được vì sao lúc bọn họ đến lại nhìn thấy tình cảnh bi thảm của chưởng môn Thiên Sơn rồi.  

“Ông đây không vui rồi”.  

Vu Kiệt lạnh nhạt nói, trên môi không còn nụ cười quái dị như trước nữa.  

Ánh mắt anh dần dần chuyển sang phía chưởng môn Bắc Thoái, một cảm giác bất mãn dần dần dâng lên.  

Nếu như người khác bất mãn thì cũng chả có ai để ý.  

Nhưng bây giờ người có biểu hiện bất mãn là Vu Kiệt!  

Là tên điên Vu Kiệt!  

Là tên ác ma buồn vui thất thường, Vu Kiệt!  

Chưởng môn Bắc Thoái giống như bị thần chết nhìn chòng chọc, toàn thân run bần bật.  

Một cảm giác sợ hãi xuất phát từ sâu thẳm trong xương tủy, tự nhiên nảy sinh.  

Ông ta không ngừng lắc đầu, lùi về sau vài bước.  

“Không, không, cậu không thể giết tôi, tôi đứng về phía cậu mà!”  

“Cậu bảo tôi làm gì cũng được, cầu xin cậu, đừng giết tôi, đừng!”  

Chưởng môn Bắc Thoái không ngừng cầu xin thảm thiết.  

Tuy nhiên, Vu Kiệt vẫn thờ ơ, không hề cảm động.  

Mỗi bước đi của anh đều rất chậm, nhưng trong mắt của chưởng môn Bắc Thoái.  

Lại vô cùng nhanh!  

Chưởng môn Bắc Thoái cảm nhận được, lần này mình chết chắc rồi.  

“Lang Vương…”  

Mạc Vãn Phong nhỏ giọng gọi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.  

Không ai dám lên tiếng vào lúc này.  

“Đừng qua đây!”  

Lúc này, chưởng môn Bắc Thoái hoảng loạn chỉ tay về phía Ngô Tiểu Phàm.  

“Nếu như mày dám qua đây, tao sẽ chết chung với cô ta!”  

“Tao tuyệt đối sẽ không để mày sống yên ổn đâu!”  

“Không phải mày rất có tình có nghĩa sao, nếu mày đi qua đây, tao sẽ lập tức tự bạo, khiến mày sẽ hối hận cả đời!”  

Chưởng môn Bắc Thoái hét lên, đang định ngọc nát đá tan hết thảy.  

Nhưng đột nhiên, trên trán ông ta xuất hiện vô số đốm sáng màu đỏ.  

Trong bầu không khí im lặng, từng tiếng bước chân vang lên giống như bản nhạc giao hưởng vận mệnh.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play