Cứ như là giẫm nát một quả dưa hấu.  

“Ta hận nhất chính là mấy tên ngụy quân tử như mi, chết sớm hay chết trễ gì cũng phải chết!”  

Cùng với những lời của Vu Kiệt, bầu không khí như đang chết lặng.  

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, khiếp sợ không sao tả nổi.  

Ông cụ nhà họ Thường sờ đầu mình, hai mắt không biết phải nhìn đi đâu.  

Nếu có thêm một cơ hội nữa, liệu ông ta có trêu chọc con người này hay không.  

Khủng bố!  

Người như thế chính là sự tồn tại khủng bố nhất.  

Tà khí ngất trời, sức mạnh vượt trội, thần bí không sao tả được.  

Chẳng có ai biết Vu Kiệt rốt cuộc là người nào.  

Thế hệ trẻ của nhà họ Thường cũng sợ đến mức hai chân run run, chẳng ai là không nghĩ đến chuyện rời đi.  

Hai Phong Thánh Giả còn lại dường như đã nhận ra được kết cục của mình, liếc mắt nhìn nhau.  

“Tiếp theo đây, chúng ta chơi trò khác”.  

Vu Kiệt đổi thành gương mặt yêu ma tà mị, vươn đầu lưỡi liếm môi.  

Cảnh tượng đó khiến rất nhiều người nhà họ Thường sợ đến nỗi vãi cả nước tiểu.  

“Vu Kiệt, có lẽ đang có chút hiểu lầm nào đó, bọn ta cũng bị người khác dụ dỗ thôi, chúng ta cần bàn bạc lại!”  

“Đúng vậy, lần này bọn ta sẽ trở về xin lỗi một tiếng với Quốc Phái, không thể để có thêm thương vong trong lần này nữa”.  

Hai Phong Thánh Giả mỗi người một câu, nói nghe nhẹ như lông hồng.  

Thế nhưng trong lòng bọn họ đã dấy lên sóng to gió lớn.  

Giết chết ba Phong Thánh Giả ngay tại chỗ, hơn nữa còn hành hạ đến chết.  

Anh muốn giết hai người bọn họ thì cần gì phải nghĩ?  

“Giết!”  

Vu Kiệt đứng trên ngọn núi lửa, nhanh chóng siết chặt nắm đấm.  

Trên gương mặt cương nghị kia đầy sát ý.  

“Đệ tử của các người giết sạch người trong thôn dưới chân núi Trường Mao, các người có ngồi lại bàn bạc với họ không?”  

“Những cô gái tay trói gà không chặt kia, những đứa trẻ đáng thương đó, người dân giản dị trong thôn! Tôi vẫn còn nhớ rất rõ xác của họ trông thế nào!”  

“Cả đóa hoa trắng bên ngôi mộ đó nữa, tôi không thể nào quên được, những người đó, chỉ dùng một lời xin lỗi là có thể xóa bỏ hết ư?”  

Vu Kiệt nhướng mày cao cao, cười tươi tắn.  

Cứ như một đứa trẻ đã tìm thấy món đồ chơi mới.  

Lần này phải chơi cho đã, muốn chơi thoải mái sảng khoái một phen!  

Sau đó, năm ngàn pháp tắc thiên địa sau lưng Vu Kiệt cùng với sát ý lạnh như băng phát ra từ người anh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play