Lúc đó, Lý Đại Năng dường như cảm thấy tai mình như bị nhét đầy phân…
Thế giới quan của hắn ta cũng như sụp đổ. Anh trai mình chưa đánh đòn nào mà đã quỳ sụp trước tên khốn mà khiến hắn ta mất mặt trước đó.
Rốt cuộc là tại sao vậy?
Đừng nói là hắn ta, ngay đến Vương Thạch của võ quán cũng cảm thấy chấn động.
Rốt cuộc… Tên Vu Kiệt này có lai lịch như nào. Cậu ta thật sự là bạn học cũ nghèo nàn bất tài mà Triệu Lệ Lệ nói sao?
Người bất tài nghèo nàn mà có thể như thế này sao?
Nhưng bọn họ không biết là trước đó, Vu Kiệt và Lưu Tam Pháo cũng có quen biết rồi.
Ngày đó ở võ quán Long Tường, nỗi sợ hãi Vu Kiệt mang đến cho Lưu Tam Pháo còn đáng sợ hơn cả sóng thần. Chỉ một mình anh mà đánh cho hơn năm mươi học trò của ông ta nằm la liệt như kiến. Lúc đó ông ta cũng định đánh lén nhưng suýt nữa bị đánh liệt nửa người. Thân thủ như vậy chỉ thuộc về những người giỏi võ trong truyền thuyết thôi.
Đối đầu với một người như này, chẳng phải là tự tìm cái chết sao?
Chỉ có điều, ông ta không ngờ rằng, nhân vật mà mình muốn tránh xa còn không được, giờ đây em trai mình lại dây vào rồi.
“Anh… Anh ơi…”, Lý Đại Năng chỉ cảm thấy mình sắp mất hết thể diện. Đã nói ngay từ đầu là đến đây lấy lại thể diện và tính sổ với thằng đó mà? Sao chưa ra tay mà đã quỳ rồi?
Hắn ta vừa lên tiếng, chưa nói xong thì thấy hai tay Vu Kiệt ôm trước ngực, thản nhiên nói: “Hóa ra… Ông là anh trai hắn ta à? Chẳng trách mà… Anh nào em nấy”.
“Thằng khốn! Mày nói lại một lần…”.
“Bốp”, hắn ta vẫn chưa nói xong thì đã bị Lưu Tam Pháo tát cho một cái.
“Anh ơi, em…”, Lý Đại Năng sắc mặt kinh hãi, ấp úng nói.
“Câm ngay miệng lại! Mau xin lỗi anh Vu đi”, Lưu Tam Pháo đứng dậy cung kính chỉ về phía Vu Kiệt, còn vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Lý Đại Năng.
“Xin… Xin lỗi?”, Lý Đại Năng dường như nghe thấy lời nói dối, vẻ mặt ngơ ngác nói: “Anh ơi… Anh nói gì, anh bảo em xin lỗi thằng khốn này á? Anh điên rồi sao? Nó sỉ nhục em đấy anh ạ. Nó còn đấm em một cái nữa. Không phải anh nói là ra mặt giúp em sao?”, khắp mặt hắn ta đều là vẻ nghi hoặc.
Trong tính toán của hắn ta, khi hắn ta dẫn Lưu Tam Pháo đến, cứ coi như không thể đuổi Vu Kiệt ra khỏi võ quán thì trước mặt bao nhiêu người có thể đánh Vu Kiệt thân tàn ma dại. Và rồi để Vu Kiệt biết là mình không dễ dây vào, biết điều rời xa Triệu Lệ Lệ.
Nhưng hắn ta không thể ngờ rằng, kế hoạch lại có nhiều sự thay đổi như vậy.
Lưu Tam Pháo đến rồi… Cũng đến giúp nhưng không phải giúp mình mà là giúp cái tên ăn bám có mối quan hệ mờ ám với Triệu Lệ Lệ.
Dựa vào cái gì chứ? Em trai ruột thì không giúp lại đi giúp người ngoài?
Còn lúc Vu Kiệt nghe thấy lời của hắn ta nói thì lập tức chau mày, hỏi: “Tôi đấm anh một cái á?”
“Ha ha! Anh nghĩ camera lắp ở đây để làm cảnh à? Rốt cuộc là ai đã nhân lúc tôi không để ý mà định ra tay đấm tôi. Nghĩ đủ cách để sỉ nhục tôi, sau đó như đứa trẻ hậm hực rời đi đã đành, bây giờ còn dẫn người đến vu khống tôi hả?”
“Cái gì?”, sắc mặt Lưu Tam Pháo tái nhợt.
Ông ta vốn sợ hãi vì mình dây vào Vu Kiệt nên hiện giờ mới bảo Lý Đại Năng xin lỗi cũng vì muốn tốt cho hắn ta. Ông ta muốn dẹp yên chuyện này, không muốn chọc giận Vu Kiệt thêm nữa để tránh sau này liên lụy đến mình. Nhưng ai biết được, thằng em ngu ngốc của ông ta lại dám gạt ông ta?
Lưu Tam Pháo lạnh lùng hỏi: “Đại Năng! Chuyện rốt cuộc là như thế nào đây?”
Lý Đại Năng nắm chặt nắm đấm, nhìn anh trai mình, nói: “Anh ơi, thằng khốn này…”.
Lưu Tam Pháo thấy hắn ta ấp úng thì nghĩ ngay đến Triệu Lệ Lệ, lập tức hiểu ý, nói: “Được lắm! Hóa ra mày vì Triệu Lệ Lệ mà ghen hả? Mày dám nói dối anh mày, ăn gan hùm phải không?”
“Mau xin lỗi anh Vu ngay, nhanh!”
Những người ở bên cạnh thấy vậy thì đều thay đổi biểu cảm…
Tìm anh trai đến để tính sổ, bây giờ lại bị bắt xin lỗi ngược lại?
Sao như phim bi hài thế này?
Vương Thạch vẫn chưa phản ứng kịp. Hắn chần chừ trong giây lát rồi nở nụ cười thân thiện, nói: “Ông Lưu! Ông xem, võ quán của tôi vẫn đang tập luyện. Tôi thấy, hay là chuyện này bỏ qua đi. Người ta nói, không đánh không quen mà, không cần xin lỗi gì nữa đâu. Hai bên bắt tay cái là được, ông thấy sao?”
“Không được”, Lưu Tam Pháo quát lớn.
Bắt tay làm hòa ư? Ông ta đâu dám thế. Bởi vì căn bản là ông ta không dám chọc vào Vu Kiệt.
“Lý Đại Năng! Nếu mày còn coi tao là anh trai thì hãy xin lỗi anh Vu ngay”.
Lý Đại Năng đâu có chịu, sau khi nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt thì mặt mày dữ tợn, nói: “Dựa vào đâu mà em phải xin lỗi nó? Một thằng ăn bám dựa vào phụ nữ để sống, nó có xứng không?”
“Bốp”, một giây sau lại một cái tát nữa.
“Xin lỗi đi”.
“Anh… Anh đánh em sao?”, Lý Đại Năng ôm mặt, đầy vẻ hoảng loạn. Vì một người ngoài đánh anh em trong nhà?
“Tao vì muốn tốt cho mày thôi. Mau xin lỗi đi, nếu không thì từ nay chúng ta sẽ không liên lạc gì với nhau nữa”, Lưu Tam Pháo tức đến nỗi toàn thân run rẩy, khóe mắt ông ta thỉnh thoảng lén nhìn về phía Vu Kiệt rồi mới phát hiện ra, sắc mặt Vu Kiệt bình tĩnh vô cùng, dường như không để tâm.
Nhưng chính cái thái độ không quan tâm như này mới càng khiến ông ta lo lắng.
“Anh…”, Lý Đại Năng thấy bất lực.
Đứng trước anh trai của mình, hắn ta còn có thể làm như thế nào nữa?
Xin lỗi…
Xin lỗi…
Hắn ta cắn chặt răng, đôi mắt lạnh lùng chứa đầy hận thù nhìn Vu Kiệt.
“Mau xin lỗi đi”, Lưu Tam Pháo lại nói tiếp.
Vu Kiệt cứ điềm tĩnh đứng trước cửa sổ, trong lòng lúc này mới hiểu. Hóa ra tên này yêu thầm Triệu Lệ Lệ, tưởng rằng mình với cô ta có mối quan hệ thân mật nên mới ghen.
Anh ngẫm nghĩ chút, nói: “Thôi bỏ đi”.
Á?
Bỏ đi!
Không khí tại võ quán lập tức huyên náo hẳn lên. Cứ như vậy mà cho qua ư?
Bắt Tiểu Bá Vương cúi đầu xin lỗi, sau này kể cả chỉ làm đấu tập thôi thì cũng không có ai dám làm gì anh ta, đãi ngộ như này sao anh ta lại không muốn nhỉ?
“Anh Vu… Anh… Anh…”, Lưu Tam Pháo ý thức được điều gì đó, quát lớn với Lý Đại Năng: “Còn ngây người ra đó làm gì? Anh Vu rộng lượng không chấp nhặt với mày, còn không mau nói cảm ơn đi”.
Không cần xin lỗi nữa…? Trong lòng Lý Đại Năng như thở phào nhẹ nhõm. Thân là người đàn ông, bắt phải đi xin lỗi, điều này mất mặt đến nhường nào?
Nhưng sau khi nghe thấy lời của anh trai nói, hắn ta đành phải đi đến trước mặt Vu Kiệt, chần chừ hồi lâu mới nói: “Cảm ơn”.
“Không cần nói cảm ơn, chỉ cần giữ thể diện cho anh trai anh là được. Ngoài ra anh nhằm vào tôi là thừa rồi. Giữa tôi và Triệu Lệ Lệ không có gì cả, chỉ là bạn học cũ thôi. Anh nghĩ nhiều quá rồi”.
“Cái gì?”, lời này vừa nói ra thì Lý Đại Năng mặt như biến sắc.
Ý nghĩ thù địch đối với Vu Kiệt cũng dần tan biến.
Sau đó, hắn ta gõ vào trán mình một cái, nở nụ cười nói: “Thì… Thì ra là như vậy, xin lỗi, xin lỗi anh, tôi cứ tưởng…”.
Hắn ta kìm nén câu phía sau, một lát mới nói: “Người anh em, xin lỗi nhé! Chuyện này chỉ là hiểu nhầm thôi. Chúng ta không đánh thì không quen mà, tối nay tôi mời cơm, coi như là đền tôi xin lỗi anh, thật sự xin lỗi”.
“…”, Lưu Tam Pháo.
“…”, Vương Thạch.
“…”, tất cả mọi người.
Ban nãy bảo xin lỗi thì không chịu, bây giờ người ta nói rõ mối quan hệ thì lại chủ động xin lỗi.
Haiz! Đúng là đàn ông…
Vu Kiệt khẽ cười một cái, sau đó nụ cười lại biến mất, anh nói tiếp: “Hiểu nhầm là hiểu nhầm, nhưng anh đấm tôi một cái, chuyện này chưa xong đâu”.
Nói xong, anh ra tay luôn và đánh về phía ngực của Lý Đại Năng.
Lý Đại Năng lùi mấy bước rồi ngồi sụp trên đất. Hắn ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt chấn động nhìn Vu Kiệt.
Tất cả mọi người đều ngây người ra. Một quyền mà có thể khiến Lý Đại Năng bị lùi nhiều bước vậy sao?
Nhưng theo như Lý Đại Năng thấy, mặc dù quyền này mạnh nhưng lại không đau.
Vu Kiệt này… Không dùng toàn bộ sức lực, không ra tay thật với hắn ta.
Ân oán phân minh, độ lượng vị tha, phân biệt rõ phải trái trắng đen. Anh không bao giờ để mình chịu thiệt nhưng cũng không bao giờ tính toán với tiểu nhân. Kiểu người này đáng để kết giao.
Tiếp đó, chỉ thấy Lý Đại Năng với vẻ mặt sùng bái nhìn Vu Kiệt rồi đứng dậy chắp tay nói: “Anh Vu! Lý Đại Năng từ nay xin nhận anh làm anh trai”.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT