Giọng nói tuy nhỏ nhưng trong bầu không khí im lặng này vẫn có thể lọt vào tai mỗi người rõ ràng từng chữ.
Năm cường giả phong thánh nghe vậy, sắc mặt ai nấy cũng đều trở nên cực kỳ khó coi.
Đây là đang khiêu khích!
Đối với bọn họ mà nói.
Lúc sắp chết còn dám ngông cuồng như vậy, thật sự không hề xem bọn họ ra gì.
Chưởng môn Liễu Diệp tông lạnh lùng hừ một tiếng: "Ranh con, mày thật sự tưởng rằng tu đạo năm năm có thể đột phá lên cảnh giới hóa kình thì có thể không xem ai ra gì sao? Mày tưởng mày là ai chứ?"
Dứt lời, ánh mắt của ông ta vô cùng sắc bén, trong nháy mắt đã chộp lấy thanh kiếm của một người hầu nhà họ Thường đang đứng phía sau, hướng về phía cọc gỗ đang trói Ngô Tiểu Phàm.
“Phặp!”
Thanh trường kiếm đâm xuyên qua mắt cá chân của Ngô Tiểu Phàm, lưỡi kiếm bốc cháy.
“A…”
Ngô Tiểu Phàm kêu lên vô cùng đau đớn, máu từ vết thương ở mắt cá chân chảy ào ào về phía ngọn lửa.
Ngọn lửa nuốt máu tươi giống như được ai đó khích lệ, càng lúc càng bùng cháy dữ dội.
Vu Kiệt nhíu mày: "Ai làm…thì người ấy chịu!"
“Tôi ở đây, các người muốn giết cứ giết!”
“Là thánh nhân lại ra tay với một người thường, ông không biết nhục sao?”
Âm thanh vang vọng đọng lại phía chân trời.
Từng làn sóng dư âm ẩn hiện trong mây, bay trong gió.
Dưới cơn mưa xối xả, người Vu Kiệt bê bết máu, trước mặt anh là một con đường đầy đá sỏi không bằng phẳng. Dọc theo cây đao chặt củi và một thi thể không đầu trước mặt, đi thẳng về phía trước rồi băng qua hai hàng võ giả của nhà họ Thường, sau đó đến một cây cầu dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT