Thông cảm cho kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình!
Đây gọi là…một tên cũng không tha!
Đúng lúc này, trong vũng máu giữa đống thi thể kia, có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Giết hai mươi người, đây chỉ là một sự khởi đầu!
Anh phải giết, còn có năm người nữa!
Năm cường giả phong thánh!
Một tay Vu Kiệt cầm đao, tay kia cầm điện thoại lên rồi đặt lên tai.
“Tìm thấy chưa?”
“Xác nhận thông tin Vu Kiệt ở Lạc Thành là đúng hay sai chưa?”
“Tìm thấy tin tức và hành tung của hắn chưa?”
Ba câu hỏi liên tiếp, giọng điệu vô cùng gấp gáp.
Nhưng giây tiếp theo.
Khóe miệng Vu Kiệt lại nhếch lên cười nhạo.
Nghe thấy cường giả phong thánh đang sốt sắng tìm mình như vậy, anh không hề sợ, mà chỉ cảm thấy…nực cười!
Anh thả lỏng xương cốt, lạnh lùng nói vào điện thoại:
“Tôi ở đây này!”
“Không cần tìm!”
“Vu Kiệt tôi tự đến tìm các người!”
“Tính sổ rõ ràng!”
…
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bị giọng nói của ông lão đó hấp dẫn.
Hai tiếng nực cười.
Cậu nói ngông cuồng đến lạ.
Khiến tất cả mọi người đang ngồi ở đây thầm nghĩ không ổn rồi.
Hứa Long được quản gia dẫn tới đây vừa nghe thấy cái tên Vu Kiệt thì lập tức giật mình đứng yên tại chỗ!
Tên Vu Kiệt đó…
Hứa Long chưa từng nhìn thấy ông lão đó, nhà họ Thường không có người này, thế mà bây giờ người đó lại ngồi vào vị trí vốn thuộc về ông cụ Thường, hơn nữa ông cụ Thường còn đứng bên cạnh săn sóc như người hầu, đủ để chứng tỏ rằng lai lịch và địa vị của người này còn cao hơn nhà họ Thường vài bậc.
Nhưng người như thế lại nhắc tới Vu Kiệt?
Hứa Long ngơ ngác!
Hắn biết núi cao còn có núi cao hơn và vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vì thế hắn bắt đầu nghi nờ về thân phận thật sự của Vu Kiệt?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT